Có người vừa sinh ra đã sáng chói tựa ánh mặt trời, dường như chẳng tốn chút công sức nào vẫn một đời thuận buồm xuôi gió cũng có người gắng sức nỗ lực bao nhiêu đến cuối cùng lại chỉ vừa chạm đến vạch xuất phát của ai đó.
Học sinh trường Trung Học Phổ Thông An Hòa trước sau như một, thống nhất cho rằng Nguyễn Ngọc Khánh Đan là người thuộc về vế số một. Duy chỉ một mình cô bạn nhỏ ấy biết, bản thân đã phải đánh đổi những gì để có thể vươn tới mục tiêu của vô số người ở thời điểm hiện tại. Học sinh trường Trung Học Phổ Thông An Hòa đều ngưỡng mộ Khánh Đan, ngưỡng mộ “ngai vàng” học sinh giỏi nhất khối mà cô độc chiếm suốt gần mười năm qua. Tuy nhiên, không một ai quan tâm, khi màn đêm buông xuống, làm bạn với Khánh Đan chỉ có bóng tối dài vô tận, sách vở cùng những con chữ và công thức khó hiểu…
Biến số duy nhất trong cuộc đời Nguyễn Ngọc Khánh Đan là Hoàng Dương. Cậu ăn chơi lêu lổng, ở quán net còn nhiều hơn nhà thế nhưng cậu lại ngang nhiên cướp mất “ngai vàng” mà Khánh Đan trân trọng nhất. Hoàng Dương là kỳ phùng địch thủ, là “kẻ địch” lớn nhất trong suốt quãng thời gian trên ghế nhà trường của Khánh Đan thế nhưng cô chẳng hề hay, cởi bỏ lớp ngụy trang hào nhoáng, hoàn cảnh của Hoàng Dương cũng chẳng hơn kém cô nhiều lắm.
…
Trang thứ một trăm hai mươi cuốn nhật ký thứ năm, Nguyễn Ngọc Khánh Đan tỳ mạnh cây bút bi, trút hết nỗi lòng:
“Hoàng Dương là đồ đáng ghét!!”
Trang thứ một trăm bảy mươi tám cuốn nhật ký thứ năm, Nguyễn Ngọc Khánh Đan cố đè nén thứ xúc cảm khó nói nên lời đang trỗi dậy tưởng sóng gào biển thét trong lòng mình, nặng nề đặt bút:
“Hóa ra chúng ta giống nhau.”
Trang thứ hai trăm lẻ bảy cuốn nhật ký thứ năm, Nguyễn Ngọc Khánh Đan nắn nót viết từng chữ:
“Hôm nay cô Liễu đã hỏi cả lớp, các em muốn là hai đường thẳng song song hay cắt nhau với người thương của mình?
Hai đường thẳng song song là “sánh vai” nhưng mãi mãi chẳng thể đến cạnh nhau, là chung đường nhưng lại không tồn tại “tương lai”.
Hai đường thẳng cắt nhau là gặp gỡ rồi chia xa vạn dặm, mòn mỏi đợi chờ ngày trùng phùng trong vô vọng.
Nếu có thể, hãy để tớ và Hoàng Dương là hai đường thẳng trùng nhau.”
…
Trang cuối cuốn nhật ký thứ chín, Nguyễn Ngọc Khánh Đan viết:
“Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước cho mọi điều sau hai chữ “giá như” đều trở thành sự thật. “Giá như chúng mình chưa từng chia xa” chẳng hạn.”
Rất lâu rất lâu sau đó, không biết bằng cách nào, ai kia đã phát hiện và lôi nó ra từ ngăn kéo phủ đầy bụi bặm, viết thêm một dòng chữ chen chúc bên dưới dòng chữ nọ:
“Cuối cùng chúng ta cũng đã thật sự là hai đường thẳng trùng nhau.”