Khánh Đan không phải kiểu người vô cùng vô cùng thông minh vậy nên ngay từ khi bắt đầu có nhận thức cô đã dốc hết tâm sức để có thể trở thành một cực kì cực kì nỗ lực.
Bình luận
Bình luận
Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc trong suốt gần mười năm qua Khánh Đan luôn kiên định với mục tiêu, kì thực cô cũng từng nản lòng thoái chí, rệu rã vì những gánh nặng ghì chặt lấy trên đôi vai bé nhỏ và cũng đã có vô số lần muốn bỏ cuộc.
Bình luận
Bình luận
Cũng giống như bây giờ, Khánh Đan ngồi trước bàn học, cau mày nhìn cuốn sách tiếng anh, rõ ràng những chữ viết trong sách, từng chữ từng chữ cô đều hiểu dẫu vậy chẳng biết vì sao khi đặt cạnh nhau lại trở nên mờ mịt một cách kì lạ. Cuộc chiến giữa Khánh Đan và tiếng anh đã bắt đầu trong vô thức, có thể là từ năm cô học lớp sáu, lần đầu tiên được biết đến môn học này, có hứng thú nhưng lại coi thường nó vì bài tập nhàm chán, chỉ xoay quay các thì hiện tại đơn, hiện tại tiếp diễn hoặc là năm lên lớp bảy vì điểm số tổng kết môn tiếng anh cuối năm học trước nằm trong ngưỡng an toàn vậy nên dần buông lỏng cảnh giác để rồi kể từ năm học lớp tám, tiếng anh trở thành nỗi ám ảnh da diết bám lấy cô trong các kì thi và từng giờ kiểm tra.
Bình luận
Bình luận
Một ngày hai bốn giờ, cô chỉ ngủ đúng năm tiếng chưa bao giờ có ngoại lệ, ngày qua ngày luôn chăm chỉ cố gắng thế nhưng kể từ khi Hoàng Dương xuất hiện, chẳng hiểu sao Khánh Đan lại thường xuyên có cảm giác mọi nỗ lực của bản thân đều như đổ sông đổ bể. Lần đầu tiên, cô gái bé nhỏ ấy thật sự lo sợ, tầm nhìn cô quá hạn hẹp, chỉ một Hoàng Dương đã có thể đánh bại cô dễ dàng như vậy đó là chưa kể tới ngoài thế giới rộng lớn cô không biết đến kia có thể sẽ lại còn có Hoàng Dương số hai, số ba,… Khánh Đan dường như không còn kham nổi kỳ vọng của chính bản thân mình nữa, cô từng cố chấp ôm lấy nó, dù cho thương tích đầy mình, mệt mỏi rã rời cũng không muốn bỏ cuộc ấy vậy mà giờ đây cô thật sự muốn đầu hàng số phận.
Bình luận
Bình luận
Mẹ Dung đứng trước cửa phòng đã lâu, lâu đến nỗi ly sữa nóng bà cầm trên tay đã nguội lúc nào không hay, nhập tâm quan sát đến nỗi cạnh ly cứa vào lòng bàn tay bà cả một vệt dài đỏ ửng bà cũng không biết.
Bình luận
Bình luận
Xét trên từng khía cạnh nhỏ lẻ có thể nói rằng Khánh Đan chẳng khác nào bản sao thu nhỏ của bố cô cả. Ông Phương, Nguyễn Huỳnh Phương có thể không phải là người chồng, người cha tốt nhưng trong giai đoạn lập nghiệp thất bại năm xưa ông ấy cũng chưa từng có suy nghĩ từ bỏ dẫu cho đến cuối cùng biện pháp khắc phục ông ấy nghĩ ra chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Bình luận
Bình luận
Cách đây mười một năm bà không thể kéo ông Phương ra khỏi vũng lầy tiền bạc, quyền lực và địa vị nhưng với tư cách là người đã nuôi dạy Khánh Đan nên người, bà có đủ tự tin sẽ dẫn dắt được cô không lầm đường lỡ bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mẹ Dung lê bước chân tiến lại gần bàn học con gái, ở trong cùng một căn phòng, bà nhìn rõ ràng hơn bất cứ ai bờ vai đang run rẩy của Khánh Đan. Mọi chuyện năm xưa xẹt ngang qua tâm trí, trăm mối tơ rối thời khắc này đều đã được giải quyết một cách gọn gàng. Bà nghe thấy giọng nói khe khẽ của bản thân:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Chúng ta cũng từng có một gia đình hạnh phúc. Con có một người bố giám đốc tài giỏi, mẹ có một người chồng đáng tin cậy.”
Bình luận
Bình luận
“Chỉ tiếc là ông ấy quá hiếu thắng vậy nên sau khi bỏ qua lời khuyên của tất thảy người thân quen, đem tiền bạc đầu tư vào một công ti ma, ông ấy đã thất bại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Nó khác với câu chuyện mẹ thường hay kể cho con nghe đúng không? Mẹ xin lỗi vì đã lừa dối con, xin lỗi vì sự ích kỉ khi đó của mẹ.”
Bình luận
Khánh Đan ngơ ngác nhìn mẹ Dung, cô không hiểu tâm trạng của người lớn, càng không hiểu nổi cách hành xử kì lạ của họ. Song song với câu nói “mày nhìn con nhà người ta mà xem.” thì “sau này lớn lên con sẽ hiểu.” cũng là một câu nói vô cùng kinh điển của phụ huynh Châu Á. Trong suốt cả tuổi thơ của vô số đứa trẻ, họ lặp đi lặp lại câu nói đó không biết bao nhiêu lần nhưng trong số họ lại chẳng ai chịu nói, họ muốn những đứa trẻ non nớt năm ấy hiểu gì…
Bình luận
Bình luận
Khánh Đan có thể không trách mẹ Dung vì đã lừa dối bản thân nhưng nếu như lớn lên để trở thành một người lọc lừa và dối trá, cô hoàn toàn không muốn lớn lên. Cô sẵn sàng tha thứ nhưng ít nhất, hãy cho cô một lý do hợp tình hợp lý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Năm đó bố con không bỏ rơi chúng ta, mẹ và ông ấy ly hôn trong hoà bình, mẹ có con, ông ấy có tự do.”
Bình luận
Bình luận
“Nhưng Khánh Đan à, chúng ta ly hôn không phải vì hết tình cạn nghĩa mà là vì tiền bạc. Ông ấy ly hôn với mẹ không bao lâu thì tái hôn với một người phụ nữ khác, sự nghiệp từ đó liên tiếp thăng tiến, chủ tịch tập đoàn F&N hiện tại chính là bố ruột của con.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Mẹ vẫn luôn hối hận vì đã không níu chân được bố con ở lại để cho con có được một mái ấm trọn vẹn.”
Bình luận
Bình luận
“Mẹ kể cho con câu chuyện dối trá kia là bởi vì con quá giống bố con, con cần động lực để thành công hơn là một hoàn cảnh để trưởng thành nhưng là một người mẹ, mẹ muốn cho con cả hai thứ đó.”
Bình luận
Bình luận
“Con gái ạ, nghèo hèn cũng không sao, giàu sang mà bạc bẽo thì cũng chẳng đáng một xu. Con có thể cảm thấy thất vọng với bản thân nhưng đừng phó mặc số phận, con không bất tài, con chỉ là đặt quá nhiều kì vọng lên bản thân mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Khánh Đan nắm lấy đôi bàn tay gầy gò đầy vết chai sạm vì sương gió cuộc đời của mẹ Dung, không sao kìm được nước mắt, nghẹn ngào hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Mệt thì dừng lại nghỉ rồi lại tiếp tục đi tiếp nhưng hãy nhớ, phải tự đi trên đôi chân của chính mình con nhé.”
Bình luận
Bình luận
“Trong hàng trăm cách thức giải quyết vấn đề, luôn có một cách thức gọi là “gian lận” đây là cách thức mà bố con đạt được thành công nhưng mẹ hi vọng con sẽ không dính vào nó.”