Vào cái đêm trước ngày kì thi xếp lớp diễn ra, Dương đã có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ Đan ôm mẹ Dung nằm bất động trong lòng mình, nức nở khóc, không ngừng lay bà dậy trong vô vọng, trong mơ dù cậu có cố gắng cách mấy đi chăng nữa cũng chẳng chạy được đến bên cô tựa có bức tường ngăn cách thế giới của hai người ra vậy.
Bình luận
Bình luận
Lại có người đàn ông mang khuôn mặt không rõ ràng cầm tay kéo Dương đi mặc cho cậu vùng vẫy ra sao vẫn không hề có phải ứng, chỉ khi đi tới cuối con đường khuôn mặt kia mới hiện lên, phóng đại trước tầm mắt Dương trùng khớp với khuôn mặt người đàn ông năm xưa bị cảnh sát còng tay đưa đi, những mảnh ký ức vụn vặt mà cậu trộm nhìn như dần dần hiện ra trước mắt…
Bình luận
Bình luận
Ngày hôm sau, Dương vẫn dậy sớm, vệ sinh cá nhân cho bản thân và em gái cuối cùng mới chuẩn bị đồ đến trường chỉ là cả quá trình cậu đều trong trạng thái mơ mơ màng màng. Cho tới khi có giọng nói khe khẽ vang lên:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hoàng Dương nhìn bé Hạnh đang tròn mắt nhìn mình, muốn dò xét nhưng chẳng dám cuối cùng lại ấm ức cụp mắt xuống, tâm tình dịu đi đôi chút.
Bình luận
Bình luận
Hơn hai tháng trôi qua, mẹ Khánh đã thật sự trở thành công nhân của khu công nghiệp tỉnh, bà khép mình lại, rời xa các cuộc vui thường ngày, bỏ cờ bạc, toàn tâm toàn ý làm một người mẹ tốt nhưng chưa bao giờ Dương dám yên tâm về bà cả. Dương sợ, sợ cái bình yên trước mắt chỉ là bước đệm cho giông bão sau này…
Bình luận
Bình luận
Mẹ Khánh từng hơn một lần muốn từ bỏ Dương và Hạnh, giả vờ thu liễm tính tình, giả vờ làm mẹ hiền chăm con đều diễn qua một lượt cả rồi. Không phải cậu không muốn cho mẹ một cơ hội, Dương thì sao cũng được cả, cậu chỉ lo Hạnh phải chịu tổn thương mà thôi, dù gì con bé cũng mới chỉ là học sinh cấp một, tâm trí non nớt, chưa từng trải đời vậy nên từng bước từng bước đi Dương đều cẩn thận tính toán, chẳng dám sa chân.
Bình luận
Bình luận
Triền miên trong dòng suy nghĩ đang lấp đầy tâm trí, tiếng “ting” vang lên từ chiếc điện thoại đời mới khiến Dương chú ý:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Anh đi đây, ở nhà khoá cửa cẩn thận, mẹ về thì mở cửa cho mẹ, mẹ dẫn người về thì cứ khoá cửa, không cần mở, ở trong nhà chờ anh.”
Bình luận
Bình luận
Dương cúi người xuống cột dây giày, xách balo, trước khi đi vẫn không đành lòng nhìn vẻ mặt tủi thân của em gái, cậu xoa xoa đầu Hạnh, nhẹ nhàng dặn dò.
Bình luận
Bình luận
Sau lần gặp mặt tại quán net, Đan không tìm cách liên lạc với cậu nữa kể cả hoạt động tuyên truyền của câu lạc bộ cũng vì ngại tag tên cậu trong nhóm mà nhờ Tuấn chuyển lời. Dương không khó chịu, cậu chỉ thở phào nhẹ nhõm, cậu lo nếu Đan kiên trì thêm chút nữa Dương sẽ động lòng mất nhưng may thay cô đã chẳng làm vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sơn từ xa chạy tới, chờ cho bước chân Dương chậm lại mới dám thở hồng hộc nhìn góc mặt nghiêng nghiêng mang hơi hướng lạnh nhạt của Dương mà tiếp lời:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dương sững người, tâm trạng thay đổi liên tục, lúc trên mây lúc lại chạm đáy cuối cùng cậu lúng túng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không gian chìm trong im lặng cho đến khi cổng trường xuất hiện trước tầm mắt hai người, có giọng nói theo gió bay đến bên tai Dương:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giữa sân trường, tốp năm tốp ba học sinh ngồi trên ghế đá, núp dưới tán những cây bàng, cây phượng đứng sừng sững rợp cả một góc trời ôn bài. Tách mình ra khỏi không khí nhộn nhịp đó, Dương nhìn vẻ mặt tươi cười của người đứng bên cạnh, chìm trong trạng thái bất an. Cậu liên tục ngó ngược ngó xuôi mặc dù chính mình cũng chẳng biết bản thân đang tìm gì, mãi cho tới khi Khánh Đan ngoài ý muốn lướt qua mới giật mình sững người dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Người đã đi mất, khoảng cách hiện tại xa cả đoạn đường nhưng nhìn tới vẻ mặt muốn nói không được muốn im chẳng xong của Dương, Sơn cười ranh mãnh, cậu lên giọng gọi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đan xoay người lại, không thèm nhìn tới người đứng bên cạnh Sơn lúc này, chỉ chăm chăm nhìn người vừa đặt câu hỏi, nói với lại:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bóng dáng Đan đã khuất xa sau từng dãy từng dãy lớp học trải dải chẳng biết từ lúc nào, Sơn quay sang thấy bên cạnh mình vừa có thêm một cục đá biết nói, nhẹ giọng bất bình:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Lần một tỏ tình đi mượn sách, kẹp thư tình vào sách lại mượn đúng quyển sách cậu ấy mua về để trưng vì bìa đẹp chứ không phải để đọc, thư tình bị bỏ quên.”
Bình luận
Bình luận
“Lần hai tỏ tình đi nhờ cái Diệu chuyển thư tình, Diệu nghe Đan A1 thành Đan D1 chuyển nhầm, tỏ tình thất bại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nói xong câu đó cũng không đợi người kia trả lời Tuấn liền ba bước gộp thành hai bước vội vội vàng vàng chạy đi mất chẳng còn tăm hơi.