24.


Đêm ấy, khắp người Dương cứ âm ỉ nhức nhối, khó chịu mãi, những vết bầm trên người từng vết từng vết một như kêu gào, như than khóc mà không ngừng biểu tình, đến gần sáng mới dịu đi đôi chút để Dương chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Bình luận

Đêm ấy, khắp người Dương cứ âm ỉ nhức nhối, khó chịu mãi, những vết bầm trên người từng vết từng vết một như kêu gào, như than khóc mà không ngừng biểu tình, đến gần sáng mới dịu đi đôi chút để Dương chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Bình luận

Ấy chẳng phải một giấc ngủ ngon nhưng là một giấc ngủ không có những cơn ác mộng kì lạ, chỉ có ông có bà bên những kí ức xưa cũ ngày khốn khó, khi nhọc nhằn nhưng cuộc sống hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười. Có Khánh Đan, có những người bạn thật sự dưới mái trường An Hoà, có thanh xuân hiện tại và tương lai tươi sáng che dấu đi quá khứ ảm đạm, một tương lai mà Dương đang và sẽ kinh qua trong quãng đường tuổi trẻ của mình.

Bình luận

Ấy chẳng phải một giấc ngủ ngon nhưng là một giấc ngủ không có những cơn ác mộng kì lạ, chỉ có ông có bà bên những kí ức xưa cũ ngày khốn khó, khi nhọc nhằn nhưng cuộc sống hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười. Có Khánh Đan, có những người bạn thật sự dưới mái trường An Hoà, có thanh xuân hiện tại và tương lai tươi sáng che dấu đi quá khứ ảm đạm, một tương lai mà Dương đang và sẽ kinh qua trong quãng đường tuổi trẻ của mình.

Bình luận

Sáng hôm sau, Dương hiếm khi dậy trễ, nhìn khuôn mặt không nén nổi lo lắng phóng đại trước tầm mắt nhập nhèm của mình, cậu hoảng hốt mấp máy môi:

Bình luận

Sáng hôm sau, Dương hiếm khi dậy trễ, nhìn khuôn mặt không nén nổi lo lắng phóng đại trước tầm mắt nhập nhèm của mình, cậu hoảng hốt mấp máy môi:

Bình luận

“Sao mẹ lại lên đây ạ?”

Bình luận

“Sao mẹ lại lên đây ạ?”

Bình luận

Mẹ Khánh lắp bắp:

Bình luận

Mẹ Khánh lắp bắp:

Bình luận

“Mẹ… mẹ đứng dưới gọi mãi mà con không nghe nên…”

Bình luận

“Mẹ… mẹ đứng dưới gọi mãi mà con không nghe nên…”

Bình luận

Dương đưa tay day day thái dương, trông nét mặt thấp thỏm âu lo của mẹ thì không đành lòng, cậu hạ thấp giọng xuống:

Bình luận

Dương đưa tay day day thái dương, trông nét mặt thấp thỏm âu lo của mẹ thì không đành lòng, cậu hạ thấp giọng xuống:

Bình luận

“Mẹ xuống dưới đi ạ, con cũng xuống ngay đây.”

Bình luận

“Mẹ xuống dưới đi ạ, con cũng xuống ngay đây.”

Bình luận

Sau tất cả, Dương vẫn lựa chọn tha thứ thay vì cứ oán trách mãi chẳng buông. Bởi vì suy cho cùng, mẹ vẫn là mẹ của Dương, quá khứ là một phép thử của thời gian nhưng tương lai mới là thứ ta phải trải qua, sẽ chẳng ai sống nổi nếu cứ níu hoài một mảnh kí ức đã cũ cả.

Bình luận

Sau tất cả, Dương vẫn lựa chọn tha thứ thay vì cứ oán trách mãi chẳng buông. Bởi vì suy cho cùng, mẹ vẫn là mẹ của Dương, quá khứ là một phép thử của thời gian nhưng tương lai mới là thứ ta phải trải qua, sẽ chẳng ai sống nổi nếu cứ níu hoài một mảnh kí ức đã cũ cả.

Bình luận

Mẹ Khánh mừng lắm, cũng phải gần chục năm rồi Dương chẳng chịu cười với bà. Lần gần nhất là ngày bố còn sống, mẹ chưa mất, cái ngày mà bệnh tật vẫn còn đeo bám, cái đói cái nghèo níu lấy chân cả một gia đình nghèo khổ, níu hoài níu mãi, níu đến độ tan nát luôn cả gia đình ấy…

Bình luận

Mẹ Khánh mừng lắm, cũng phải gần chục năm rồi Dương chẳng chịu cười với bà. Lần gần nhất là ngày bố còn sống, mẹ chưa mất, cái ngày mà bệnh tật vẫn còn đeo bám, cái đói cái nghèo níu lấy chân cả một gia đình nghèo khổ, níu hoài níu mãi, níu đến độ tan nát luôn cả gia đình ấy…

Bình luận

Vừa mừng bà vừa sợ, sợ được cái này lại mất cái kia, sợ “hoa đẹp” chớm nở chóng tàn chỉ dám rón rén nhỏ nhẹ hỏi:

Bình luận

Vừa mừng bà vừa sợ, sợ được cái này lại mất cái kia, sợ “hoa đẹp” chớm nở chóng tàn chỉ dám rón rén nhỏ nhẹ hỏi:

Bình luận

“Nếu có ngày con phát hiện ra mẹ làm chuyện có lỗi với hai anh em con có trách mẹ không?”

Bình luận

“Nếu có ngày con phát hiện ra mẹ làm chuyện có lỗi với hai anh em con có trách mẹ không?”

Bình luận

Dương khựng lại, lặng nhìn nét mặt mẹ, hết lần này đến lần khác muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thoát ra khỏi miệng cậu chỉ là một câu không đầu không đuôi:

Bình luận

Dương khựng lại, lặng nhìn nét mặt mẹ, hết lần này đến lần khác muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thoát ra khỏi miệng cậu chỉ là một câu không đầu không đuôi:

Bình luận

“Chúng con sẽ chẳng có đủ can đảm bước tiếp mất mẹ à.”

Bình luận

“Chúng con sẽ chẳng có đủ can đảm bước tiếp mất mẹ à.”

Bình luận

Mẹ Khánh chực khóc, từng giọt từng giọt nước mắt ấm nóng ngỡ đã được lăn ra khỏi vành mắt lại bị bà kìm lại, hai mắt bà đỏ hoe:

Bình luận

Mẹ Khánh chực khóc, từng giọt từng giọt nước mắt ấm nóng ngỡ đã được lăn ra khỏi vành mắt lại bị bà kìm lại, hai mắt bà đỏ hoe:

Bình luận

“Mẹ xin lỗi, chắp vá lại những ngày bước sai đường mẹ không làm được nhưng để có thể bám lại trong tương lai của các con với vai trò là một người mẹ, mẹ sẽ cố gắng.”

Bình luận

“Mẹ xin lỗi, chắp vá lại những ngày bước sai đường mẹ không làm được nhưng để có thể bám lại trong tương lai của các con với vai trò là một người mẹ, mẹ sẽ cố gắng.”

Bình luận

Nói rồi bà ngoảnh mặt quay đi không dám nhìn lại phía sau, từng bước chân run rẩy ráng trụ vững trên những bậc cầu thang dẫn xuống từ gác xép. Bước đến cuối bà mới nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt lúc nào chẳng hay.

Bình luận

Nói rồi bà ngoảnh mặt quay đi không dám nhìn lại phía sau, từng bước chân run rẩy ráng trụ vững trên những bậc cầu thang dẫn xuống từ gác xép. Bước đến cuối bà mới nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt lúc nào chẳng hay.

Bình luận

Chưa dám nói bà đã làm chuyện có lỗi với bé Hạnh, chuyện mà cả đời này con bé không bao quên nổi, chỉ dám nói bà đã làm chuyện có lỗi với hai anh em. Dù cho Dương chẳng đưa ra câu trả lời rõ ràng nhưng từ đó bà vẫn biết được rằng nếu câu chuyện này có ngày ra khỏi bóng tối thằng bé sẽ không chút do dự mà từ mặt bà, rằng rồi trong mắt Dương so với người bố vô trách nhiệm là ông Dũng người mẹ này chỉ có tệ hơn chứ không bao giờ có chuyện tốt hơn.

Bình luận

Chưa dám nói bà đã làm chuyện có lỗi với bé Hạnh, chuyện mà cả đời này con bé không bao quên nổi, chỉ dám nói bà đã làm chuyện có lỗi với hai anh em. Dù cho Dương chẳng đưa ra câu trả lời rõ ràng nhưng từ đó bà vẫn biết được rằng nếu câu chuyện này có ngày ra khỏi bóng tối thằng bé sẽ không chút do dự mà từ mặt bà, rằng rồi trong mắt Dương so với người bố vô trách nhiệm là ông Dũng người mẹ này chỉ có tệ hơn chứ không bao giờ có chuyện tốt hơn.

Bình luận

Dương đánh răng rửa mặt xong xuôi đâu vào đó với tốc độ nhanh nhất có thể, chẳng kịp ăn sáng đã vội vã ra khỏi nhà nhưng chân trước bước ra chân sau lại “kẹt” mất, cậu nói với vào:

Bình luận

Dương đánh răng rửa mặt xong xuôi đâu vào đó với tốc độ nhanh nhất có thể, chẳng kịp ăn sáng đã vội vã ra khỏi nhà nhưng chân trước bước ra chân sau lại “kẹt” mất, cậu nói với vào:

Bình luận

“Bé Hạnh đâu rồi ạ?”

Bình luận

“Bé Hạnh đâu rồi ạ?”

Bình luận

Mẹ Khánh đang nấu dở nồi cháo trong bếp, nghe tiếng con trai xa dần thì tắt vội bếp, lật đật chạy ra:

Bình luận

Mẹ Khánh đang nấu dở nồi cháo trong bếp, nghe tiếng con trai xa dần thì tắt vội bếp, lật đật chạy ra:

Bình luận

“Sáng sớm mẹ chở con bé lên thư viện học nhóm với bạn rồi, có gì không con?”

Bình luận

“Sáng sớm mẹ chở con bé lên thư viện học nhóm với bạn rồi, có gì không con?”

Bình luận

“Con có việc phải ra ngoài, trưa ghé về đón em luôn nhé, mẹ không cần tốn công thêm một lượt đi rồi lại về.”

Bình luận

“Con có việc phải ra ngoài, trưa ghé về đón em luôn nhé, mẹ không cần tốn công thêm một lượt đi rồi lại về.”

Bình luận

Như chỉ chờ có thế Dương tựa con chim sổ lồng chạy vụt ra khỏi nhà, vừa chạy vừa vui vẻ đáp lời.

Bình luận

Như chỉ chờ có thế Dương tựa con chim sổ lồng chạy vụt ra khỏi nhà, vừa chạy vừa vui vẻ đáp lời.

Bình luận

Dáng vẻ vô tư mặc kệ sự đời ấy của cậu không khỏi khiến mẹ Khánh thắc mắc điều gì làm Dương vui đến thế. Bà gắng sức nói to về phía bóng lưng sắp sửa khuất bóng kia:

Bình luận

Dáng vẻ vô tư mặc kệ sự đời ấy của cậu không khỏi khiến mẹ Khánh thắc mắc điều gì làm Dương vui đến thế. Bà gắng sức nói to về phía bóng lưng sắp sửa khuất bóng kia:

Bình luận

“Mẹ biết rồi, về sớm nha con.”

Bình luận

“Mẹ biết rồi, về sớm nha con.”

Bình luận

Còn về lý do khiến cu cậu không kìm được cảm xúc mà cười tươi rói suốt cả đoạn đường thì lại phải kể đến câu nói cuối ngày hôm qua Đan nói với cậu:

Bình luận

Còn về lý do khiến cu cậu không kìm được cảm xúc mà cười tươi rói suốt cả đoạn đường thì lại phải kể đến câu nói cuối ngày hôm qua Đan nói với cậu:

Bình luận

“Chúng mình có lịch mới nhé, sáng chủ nhật hằng tuần cậu kèm tớ anh tớ kèm cậu toán?”

Bình luận

“Chúng mình có lịch mới nhé, sáng chủ nhật hằng tuần cậu kèm tớ anh tớ kèm cậu toán?”

Bình luận

Giờ nhớ lại, lúc ấy Dương vẫn còn ấm ức lắm:

Bình luận

Giờ nhớ lại, lúc ấy Dương vẫn còn ấm ức lắm:

Bình luận

“Thế thì có ít quá không?”

Bình luận

“Thế thì có ít quá không?”

Bình luận

Cả một tuần dài bảy ngày tương đương mười bốn buổi không tính thời gian tự học, trừ thời gian trên lớp ra còn vỏn vẹn năm buổi, bốn buổi Đan dành cho Chi. Ngày trước hiểu lầm liên miên không nói, hiện tại khúc mắc đều được tháo gỡ Đan cũng chỉ chia cho cậu được một buổi ít ỏi, người ta nói số hai đã được coi là số nhiều, chẳng nên không biết đủ mà hẹp hòi nhưng của cậu rõ ràng là số một tròn trĩnh, chưa được coi là số nhiều, hẹp hòi chắc cũng không sao mà đúng không?

Bình luận

Cả một tuần dài bảy ngày tương đương mười bốn buổi không tính thời gian tự học, trừ thời gian trên lớp ra còn vỏn vẹn năm buổi, bốn buổi Đan dành cho Chi. Ngày trước hiểu lầm liên miên không nói, hiện tại khúc mắc đều được tháo gỡ Đan cũng chỉ chia cho cậu được một buổi ít ỏi, người ta nói số hai đã được coi là số nhiều, chẳng nên không biết đủ mà hẹp hòi nhưng của cậu rõ ràng là số một tròn trĩnh, chưa được coi là số nhiều, hẹp hòi chắc cũng không sao mà đúng không?

Bình luận

“Thời gian học của cậu bù trừ đi thì có khoảng hai tiếng nghe giảng, deadline là giáo trình soạn riêng bởi tớ, cậu bắt buộc phải nộp vào mỗi sáng chủ nhật trước giờ “lên lớp”, một phút cũng không được trễ.”

Bình luận

“Thời gian học của cậu bù trừ đi thì có khoảng hai tiếng nghe giảng, deadline là giáo trình soạn riêng bởi tớ, cậu bắt buộc phải nộp vào mỗi sáng chủ nhật trước giờ “lên lớp”, một phút cũng không được trễ.”

Bình luận

“Không cần tỏ ra tiếc nuối, Chi ngày nào cũng than phiền với tớ vì tớ cho con bé nhiều bài tập quá đây này.”

Bình luận

“Không cần tỏ ra tiếc nuối, Chi ngày nào cũng than phiền với tớ vì tớ cho con bé nhiều bài tập quá đây này.”

Bình luận

Đan bẻ ngón tay tính đi tính lại vẫn thấy bản thân phân chia thời gian không có gì là bất hợp lý cả, chỉ có Dương không hiểu vì sao vẫn chưa hài lòng mà thôi.

Bình luận

Đan bẻ ngón tay tính đi tính lại vẫn thấy bản thân phân chia thời gian không có gì là bất hợp lý cả, chỉ có Dương không hiểu vì sao vẫn chưa hài lòng mà thôi.

Bình luận

“Tớ không thấy phiền.”

Bình luận

“Tớ không thấy phiền.”

Bình luận

Dương cố chấp cãi lại.

Bình luận

Dương cố chấp cãi lại.

Bình luận

Đan đuối lý bỏ qua:

Bình luận

Đan đuối lý bỏ qua:

Bình luận

“Kệ cậu.”

Bình luận

“Kệ cậu.”

Bình luận

Níu lại chút hy vọng mong manh về sự quan tâm cô bạn dành cho mình, Dương hỏi nhỏ:

Bình luận

Níu lại chút hy vọng mong manh về sự quan tâm cô bạn dành cho mình, Dương hỏi nhỏ:

Bình luận

“Vậy giáo trình của cậu… cỡ nào?”

Bình luận

“Vậy giáo trình của cậu… cỡ nào?”

Bình luận

Đáp lại là câu nói tỉnh bơ:

Bình luận

Đáp lại là câu nói tỉnh bơ:

Bình luận

“Chưa biết.”

Bình luận

“Chưa biết.”

Bình luận

Dương tiếp tục há hốc miệng ngơ ngác:

Bình luận

Dương tiếp tục há hốc miệng ngơ ngác:

Bình luận

“Tại sao?”

Bình luận

“Tại sao?”

Bình luận

“Chưa nghiên cứu.”

Bình luận

“Chưa nghiên cứu.”

Bình luận

“…”

Bình luận

“…”

Bình luận

Nhưng đó là chuyện của ngày hôm qua, hôm nay Dương thức dậy tinh thần phơi phới, rạng rỡ sảng khoái, cảm thấy có vẫn còn hơn không. Dẫu sao người lời cũng là cậu, lời được một buổi sáng “chill chill” với toán cùng crush.

Bình luận

Nhưng đó là chuyện của ngày hôm qua, hôm nay Dương thức dậy tinh thần phơi phới, rạng rỡ sảng khoái, cảm thấy có vẫn còn hơn không. Dẫu sao người lời cũng là cậu, lời được một buổi sáng “chill chill” với toán cùng crush.

Sáng thứ bảy thời gian của Đan vốn là của Chi nay bỗng biến thành của cậu, không vui sao mà được!

Bình luận

Sáng thứ bảy thời gian của Đan vốn là của Chi nay bỗng biến thành của cậu, không vui sao mà được!

Bình luận

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như khoảnh khắc mở cửa tiệm cà phê yên lặng, không gian riêng tư quen thuộc mà cậu, Đan cùng Chi vẫn thường học bài nay thay vì chỉ có Đan, xuất hiện thêm Tuấn.

Bình luận

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như khoảnh khắc mở cửa tiệm cà phê yên lặng, không gian riêng tư quen thuộc mà cậu, Đan cùng Chi vẫn thường học bài nay thay vì chỉ có Đan, xuất hiện thêm Tuấn.

Bình luận

Khoảnh khắc bí thư niềm nở chạy ra kéo tay Dương bước vào, trái tim cậu như vỡ vụn.

Bình luận

Khoảnh khắc bí thư niềm nở chạy ra kéo tay Dương bước vào, trái tim cậu như vỡ vụn.

Bình luận

Hết thật rồi, hết thật rồi, không gian chỉ có hai người bỗng dưng lòi ra thêm Tuấn.

Bình luận

Hết thật rồi, hết thật rồi, không gian chỉ có hai người bỗng dưng lòi ra thêm Tuấn.

Bình luận

Rõ ràng Đan đã bảo học toán là cả một quá trình đúc kết dần dần vậy mà đến cả một buổi trọn vẹn cô cũng không chịu dành cho Dương!!

Bình luận

Rõ ràng Đan đã bảo học toán là cả một quá trình đúc kết dần dần vậy mà đến cả một buổi trọn vẹn cô cũng không chịu dành cho Dương!!


Truyện tương tự

Bình luận