Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Học thử một kì, nhắm không lôi nó đi được thì về lớp cũ nghe chưa, học lực của em không có ở đó được đâu.”
Bình luận
Bình luận
Khánh Đan biết hiện tại đưa ra yêu cầu như vậy là có hơi không hợp lí thế nhưng nghĩ tới gương mặt nhuốm màu muộn phiền của Chi mà cô nhìn thấy vào cái buổi chiều kết thúc kì thi chuyển cấp, Đan liền không nhịn được mà nói thêm một câu:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nếu cô Hoa đồng ý là cái tốt còn cô không đồng ý, Đan cũng chẳng mất gì nhưng nếu Đan không nói ra có khi Đan sẽ ân hận suốt đời mất. Chỉ là cô cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng cô Hoa lại đồng ý một cách dễ dàng như thế…
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cuộc trò chuyện kết thúc trong suôn sẻ, Đan ngơ ngác nhìn cô tắt máy mà vẫn chưa thể tin nổi những gì vừa xảy đến. Thế nhưng nói đi vẫn phải nói lại, Hoàng Dương kì thực vẫn là một bài toán khó mà trong bài toán khó đó có vô vàn ẩn số cần tìm lời giải đáp. Chẳng biết sẽ đi được tới đâu, chỉ biết đi bước nào hay bước ấy, đến bước nào tính bước ấy.
Bình luận
Bình luận
Ngước mặt lên lần nữa, Đan chạm phải ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc của Chi. Không biết cô bạn đã đứng đó từ lúc nào, lặng người bất động một chỗ, thấy Đan nhìn mình cũng không hề nao núng mà chất vấn:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Cậu đưa ra đề nghị như vậy với cô nhưng sao cậu không nghĩ tới nếu Hoàng Dương không chịu về lớp cũ thì sao?”
Bình luận
Bình luận
“Thì cũng chẳng có gì thay đổi cả, sau này tớ có về lại 11a1 chúng ta vẫn sẽ là bạn, vẫn sẽ cùng nhau học nhóm, cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực cho một tương lai rực rỡ.”
Bình luận
Bình luận
Đan nói hoài, nói mãi, nói đến nỗi ánh sáng trong đáy mắt ngày càng long lanh, làm trái tim nguội lạnh của Chi cũng được an ủi phần nào, làm cô dường như đã quên mất ban đầu bản thân nán lại là để hỏi sao trước kia Đan lại nói dối cô.
Bình luận
Bình luận
Thôi vậy, người bạn này chọn là Chi chọn, nhận cũng là Chi nhận, đâu thể đến nửa đường lại đòi trả hàng được đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chi ở nhà Đan gần hai tuần thì mẹ Ngọc đến đón cô về, trong một tuần đầu tiên, bà gọi thì Chi khoá máy, muốn tìm thì mới sững sờ nhận ra người làm mẹ như bà vậy mà những nơi con gái thường lui tới bà cũng chẳng hề hay biết.
Bình luận
Bình luận
Sau cùng, người chủ động “làm hoà” vẫn là Diệu Chi, cô gọi cho mẹ Ngọc một cuộc điện thoại thôi mà lại làm bà phải suy nghĩ suốt cả tuần lễ, trong điện thoại cô chỉ nói đúng một câu:
Bình luận
Bình luận
“Mẹ cắt đứt với người đàn ông kia con sẽ về, khi nào mẹ suy nghĩ xong thì hẵng liên lạc với con sau cũng được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chi tắt máy khi câu mẹ Ngọc nói còn đang dang dở, trong phần bị khuyết của câu nói kia Chi không cần nghĩ cũng biết mẹ muốn nói gì, chắc hẳn là câu nói mà đời này cô không muốn nghe nhất.
Bình luận
Bình luận
Ngày bé, trong kí ức non nớt của một Diệu Chi chưa đầy năm tuổi bà ngoại vẫn thường chì chiết cô thế này:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau này, bà mất không còn ai nói với cô câu nói đau lòng kia nữa nhưng mà lời bà nói không hề sai. Vậy nên hệ luỵ mà nó đem lại là, ở trường mẫu giáo, trường cấp một hay kể cả sau khi lên cấp hai Diệu Chi vẫn luôn phải âm thầm sống trong những cuộc cô lập không hồi kết:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mãi cho tới khi lên cấp ba, Chi dựa vào thành tích thi chuyển cấp cùng với những nỗ lực không ngừng những ngày còn cấp hai vào được một ngôi trường đứng top tỉnh thì mọi chuyện mới khá hơn.
Bình luận
Bình luận
Ở An Hoà Chi Chi có những người bạn mới, cô bắt đầu học cách đón nhận hiện tại, hướng tới tương lai thay vì suốt ngày trưng ra bộ mặt giả tạo nói nói cười cười. Dẫu vậy, người bạn cô quý nhất chưa bao giờ khác đi, cô quý một Khánh Đan lạc quan, cố gắng đến mệt nhoài ấy thế mà chẳng khi nào than vãn nửa lời, một Khánh Đan giỏi nhất là giấu nhẹm đi tâm tư của chính mình, ôm chặt lấy những muộn phiền của bản thân, một Khánh Đan sau khi biết hết thảy mọi chuyện cũng không vì xuất thân của Diệu Chi mà xa lánh cô.
Bình luận
Bình luận
Đan tốt là vậy ấy thế mà trong những đêm đen dài đằng đẵng Chi vẫn thường có một giấc mơ, trong mơ Đan đẩy cô ra, chính miệng nói ra những lời khiến đáy lòng Chi tự ti và tổn thương cùng cực:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vô vàn câu nói xót xa kia tựu chung lại về một chỗ nằm rải rác trên cung đường đầy gai nhọn dẫn đến nội tâm chưa một khắc yên bình của Chi, dẫn đến dòng chữ “ông ấy là bố mày”.
Bình luận
Bình luận
Mẹ Ngọc đưa ra lựa chọn vào một ngày nắng ấm, không khí thoáng đãng và dễ chịu, trong cuộc điện thoại gọi đến vào buổi sáng hôm ấy bà chỉ nói một câu: