Đan không phải thần thánh gì, cô vốn dĩ không biết cảnh tượng mà mình có thể bắt gặp trong con hẻm nhỏ sẽ khó tin đến vậy, cô chỉ biết trên đường đi học về dạo ấy cô thường bắt gặp hai cái bóng một lớn một nhỏ chồng lên nhau dưới ánh đèn đường. Một cái là của Dương, cái còn lại của một người đàn ông trung niên lạ mặt. Ông ấy không làm gì cả, chỉ đơn giản là đi theo Dương, thỉnh thoảng trên đôi mắt nhìn cậu bạn ánh lên chút khao khát khó hiểu, chút tình thương ấm áp đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thế thôi.
Bình luận
Vậy nên khi thấy người đàn ông nọ vội vội vàng vàng lao vào con hẻm, Đan liền không ngần ngại đi theo, cất tiếng gọi bằng chất giọng run run:
Bình luận
Bình luận
Chẳng nói chẳng rằng, ông ấy tựa bắt được tia sáng mong manh giữa bóng tối vụn vỡ bao trùm, chạy ngay đến, nắm chặt lấy tay Đan, như van cầu, như khẩn khoản hết nhìn Đan lại nhìn vào con hẻm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ông Dũng nói với âm lượng vừa đủ, giọng khàn khàn không giấu nổi muộn phiền cùng vô vàn âu lo đang đè nén:
Bình luận
Bình luận
Đan luống ca luống cuống, vừa men theo lực tay ông Dũng cùng ông tiến vào con hẻm vừa lục tìm điện thoại, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ông cô chẳng dám hỏi thêm gì, đành làm theo lời ông nói. Cô tìm mãi tìm mãi mới tìm được một đoạn phóng sự của bản tin tối có chứa tiếng còi xe cảnh sát ở vài chục giây đầu, Đan không chút do dự nhấn mở nó lên, căn căn chỉnh chỉnh tua đi tua lại đoạn âm thanh đó. Thú thật, ngày ấy Đan cũng chỉ tiện tay lưu về ấy vậy mà chẳng ngờ hôm nay lại có việc phải dùng tới.
Bình luận
Càng vào sâu, âm thanh càng rõ, tay chân Đan lạnh buốt, trên trán dần rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng không phải vì sợ hãi mà là vì cô nghe thấy giữa những âm thanh hỗn độn của tiếng đánh đấm lộn xộn có tiếng rên rỉ rất khẽ của Hoàng Dương. Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói, tức giận mà dứt khoát:
Bình luận
Bình luận
Những bước chân dồn dập xa xa rồi ngưng hẳn theo sau tiếng chửi mắng hết sức rõ ràng. Người đàn ông buông lỏng tay đang nắm chặt lấy tay Đan, thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười chân thành nhìn cô:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ông Dũng cười khổ, có giọt nước trong suốt chảy xuống từ khoé mi rồi nhanh chóng hoà lẫn vào mồ hôi đầm đìa trên gương mặt cháy nắng đen đúa hết thảy do bươn chải kiếm sống hơn nửa đời người của ông, không để lại chút dấu tích nào.
Bình luận
Bình luận
Đan không hỏi nữa, mặc ông rảo bước đi về phía ngược lại, từ từ khuất bóng sau những bức tường cũ kĩ, rêu xanh phủ kín.
Bình luận
Lúc này, Đan mới bắt đầu sợ hãi, dù chỉ là thoáng chốc nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra, mấy cái bóng bỏ chạy ban nãy, hai nam một nữ, là bóng lưng của Hải, của Trường, của Loan, những bóng lưng này, không biết vô tình hay cố ý, từng hết lần này đến lần khác lướt qua mặt cô đi vào quán net.
Bình luận
Leo rào trốn học, bỏ thi cùng nhau, tình bạn đẹp đẽ trong lời đồn hoá ra cũng chỉ là vỏ bọc. Đến khi lớp vỏ bị lột ra, sự thật trần trụi không khỏi khiến người ta phải sửng sốt.
Bình luận
Cậu ấy là Hoàng Dương, cậu ấy dăm bữa nửa tháng lại gây chuyện, ở quán net còn nhiều hơn ở nhà, hiếm khi nào đi học đều đặn, tiếng lành không thấy, tiếng xấu vang xa vẫn dễ dàng nắm trọn vị trí nhất khối nhưng ấy cũng chỉ là mặt nạ Hoàng Dương mang mà thôi. Thật ra, cậu ấy chẳng may mắn hơn ai cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Hoàng Dương thật kì lạ, cậu ấy rõ ràng rất muốn được thông cảm nhưng hết lần này tới lần khác chẳng chịu mở lòng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Gấp lại trang nhật kí, Đan trầm tư suy nghĩ, đắm mình trong những mạch cảm xúc đứt gãy. Từ ngày học kì mới năm mười một bắt đầu Đan vẫn luôn băn khoăn tự hỏi, Dương với mình nếu không phải kiểu chơi cùng nhau, học cùng nhau vì lợi ích thì sẽ là loại quan hệ gì. Đến hôm nay cậu ấy cuối cùng cũng đã đem đến cho cô đáp án, hai người là bạn bè, những người bạn thật sự của nhau. Hoàng Dương không kì lạ, chưa bao giờ kì lạ cả, cậu ấy cũng không phải không chịu mở lòng chỉ là không dám mở lòng mà thôi.