Bình luận
Bình luận
Giọng nói mẹ Dung bất chợt vang lên bên tai, như đứa trẻ vừa phạm lỗi, Khánh Đan gần như ngay lập tức gập cuốn nhật kí lại. Da đầu cô tê rần, quay lại ngước nhìn khuôn mặt đã tiều tuỵ đi không ít sau hai tuần chiến tranh lạnh của mẹ mình. Mặc dù mẹ luôn nói mẹ sẽ đợi cô bình tâm trở lại nhưng Đan biết, mẹ buồn cô nhiều lắm.
Bình luận
Bình luận
Người buổi chiều hạ quyết tâm giải quyết sự tình rối ren này là Đan, nhắn tin hy vọng mẹ về sớm vẫn là cô vậy mà hiện tại khoé môi cô khô khốc, toàn bộ cơ miệng tê liệt, căng cứng, nói không nên lời. Thật ra cô muốn nói nhiều lắm, cô muốn khóc, cũng muốn chia sẻ với mẹ cảm xúc của mình nhất là khi tất thảy những gì mẹ nói ngày hôm đó, suy ngẫm kĩ lại khiến cô giật mình nhận ra chẳng câu nào là sai cả.
Bình luận
Bình luận
Gương mặt mẹ Dung cứng đờ, bà nở một nụ cười gượng gạo, đột nhiên có một suy nghĩ từ từ len lỏi, phải chăng bà đã sai?
Bình luận
Bình luận
Cô con gái bà mang nặng đẻ đau hơn chín tháng, chăm bẵm từ thưở còn đỏ hỏn, đến bà còn không tin nó thì sau này ra ngoài xã hội ai dám tin nó cơ chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai giọng nói cùng lúc phát ra khiến Đan giạt mình ngước khuôn mặt với khoé mắt ươn ướt của mình lên đối diện với khuôn mặt sững sờ của mẹ mình, cô nghẹn ngào:
Bình luận
Bình luận
“Mẹ vẫn luôn dạy con, làm sai thì phải biết xin lỗi, cảm ơn khi nhận sự giúp đỡ nhưng mẹ ơi mẹ vốn dĩ không sai mà, sao phải xin lỗi ạ?”
Bình luận
Bình luận
Mẹ Dung tiến lại gần hơn, ôm con gái vào lòng, bà xoa nhẹ lên mái tóc dài của Đan, giọng thủ thỉ như vỗ về:
Bình luận
Bình luận
“không, mẹ cũng sai con gái ạ. Con là con, bố con là bố con, mẹ không nên vì những sai lầm trong quá khứ của ông ấy mà nghi ngờ nhân cách của con, mẹ lại càng không nên chất vấn con, mẹ sai, sai rất nhiều nữa là đằng khác.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tối hôm đó, hai mẹ con đã ôm nhau khóc lâu thật lâu nhưng cũng nhờ vậy mà khoảng cách thế hệ giữa hai con người dường như đã được kéo lại gần hơn nhiều thật nhiều. Đan vui, mẹ Dung cũng vui, mọi chuyện cứ như thế được giải quyết.
Bình luận
Bình luận
Chỉ có điều, hậu quả của một đêm ngồi khóc là sáng hôm sau, Khánh Đan phải mang khuôn mặt với đôi mắt sưng húp của mình đến trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trước khi Hoàng Dương kịp mở mục lục mười vạn câu hỏi vì sao trong đầu mình ra, Đan đã kịp chặn miệng cậu lại:
Bình luận
Bình luận
“Hôm qua học bài đến khuya à? Tranh thủ ngủ bù chút đi, hai mươi phút nữa mới tới giờ cô Hoa lên lớp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Trong từ điển của Dương không có khái niệm của “học bài đến khuya” đâu, cậu ấy đâu có giống cậu, nhưng mà hôm qua cậu ấy đúng là thức đến khuya thật.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô thật sự vô cùng vô cùng khâm phục sự lạc quan của Dương, hai tuần nữa thi giữa kì, mặc kệ sự đời cậu vẫn thoải mái leo rank đến khuya mới ngủ. Nói không ghen tị là nói dối nhưng cô lại không muốn thừa nhận, Hoàng Dương cướp đi vị trí số một của cô quá dễ dàng, đến nỗi Đan có cảm giác mọi thứ dường như không thực. So mặt bằng chung, Đan và Dương có vẻ chênh lệch không quá nhiều, là kiểu “quái vật” trong trường cấp ba, cái kiểu mà giỏi đều ấy. Thứ duy nhất làm cán cân chệch về một bên chỉ có, số điểm bảy môn anh của Đan nhỉnh hơn một chút so với số điểm bảy môn toán của Dương mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Hình như, nếu cậu ấy và cô cùng hỗ trợ nhau học tập thì mọi thứ sẽ cải thiện, tốt lên rất nhiều, phải không?
Bình luận
Bình luận
Suy nghĩ này lướt ngang qua tâm trí Khánh Đan, nhưng rồi nhìn lại gương mặt đang say ngủ của Hoàng Dương, cô ngay lập tức gạt nó ra khỏi đầu. Bỏ đi, dù sao cô và cậu không phải người cùng một thế giới.
Bình luận
Bình luận
Rất nhiều, rất nhiều năm sau này, Hoàng Dương vẫn luôn nghĩ về những năm tháng cấp ba với một tâm trạng mơ hồ, cậu không xác định được mình đã bắt đầu rung động với cô bạn cùng bàn năm ấy vào lúc nào. Chỉ có điều, thời điểm nhìn thấy gương mặt bất lực và bối rối của Khánh Đan, Dương đột nhiên có một loại cảm xúc mãnh liệt rằng, cậu muốn thấy cô hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Còn hiện tại, Hoàng Dương nhắm mắt, giả vờ ngủ, mọi giác quan đều như thể được phóng đại lên gấp nhiều lần. Cậu dường như có thể cảm nhận được hơi thở ngập ngừng, rối loạn của Khánh Đan, Dương vẫn luôn chờ đợi câu nói của cô, mấy tiếng đại loại như là:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thế nhưng, chờ mãi chờ mãi chẳng thấy Đan gọi cậu dậy, chỉ thấy thời gian trôi qua sao mà lâu ơi là lâu. Lại nghe thấy có tiếng kéo khoá cặp, lấy vở, cuối cùng là tiếng đóng khoá cặp và rồi mặt ghế, mặt bàn rung nhẹ, cô rời chỗ, đi đâu đó bỏ mặc cậu vẫn đang “ngủ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Hôm qua cậu nhắn tin hỏi tớ câu nào vậy? Xin lỗi, lúc đó điện thoại tớ hết pin, sáng tớ lại không kiểm tra tin nhắn nên không biết, ban nãy mở điện thoại ra mới đọc được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hé mắt ra cậu thấy Đan cùng với bí thư lớp ngồi cạnh nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó vào quyển vở, lát sau, không biết Tuấn nói gì làm Đan cười tươi lắm cơ.