8.


Xa Khánh Đan, Hoàng Dương quay trở lại với guồng quay cuộc sống của bản thân, vẫn ăn chơi lêu lổng, coi quán net như nhà, là cậu học trò có thiên phú nhưng không biết tận dụng trong mắt các thầy cô.

Bình luận

Xa Khánh Đan, Hoàng Dương quay trở lại với guồng quay cuộc sống của bản thân, vẫn ăn chơi lêu lổng, coi quán net như nhà, là cậu học trò có thiên phú nhưng không biết tận dụng trong mắt các thầy cô.

Cậu vẫn nghĩ mọi thứ vốn dĩ nên như vậy.

Bình luận

Cậu vẫn nghĩ mọi thứ vốn dĩ nên như vậy.

Nhưng lần thứ tư nhìn thấy Dương ăn mì trong quán net vào sáng sớm, Đan thực sự không nhịn nổi nữa, cô chỉnh lại mũ, hít một hơi thật sâu nhằm lấy can đảm trước khi làm một chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Bình luận

Nhưng lần thứ tư nhìn thấy Dương ăn mì trong quán net vào sáng sớm, Đan thực sự không nhịn nổi nữa, cô chỉnh lại mũ, hít một hơi thật sâu nhằm lấy can đảm trước khi làm một chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Đây là lần thứ hai cô đặt chân vào quán net.

Bình luận

Đây là lần thứ hai cô đặt chân vào quán net.

Lần đầu tiên là vào năm lớp một, trường cho học sinh ra quán net tham gia thi giải toán qua mạng.

Bình luận

Lần đầu tiên là vào năm lớp một, trường cho học sinh ra quán net tham gia thi giải toán qua mạng.

Đó là một năm khó khăn với cả Đan và mẹ, gia đình khốn khó nhưng mẹ lại không muốn cô phải đến những nơi như quán net, bà vay mượn khắp nơi cuối cùng mua được một chiếc máy tính để Đan phục vụ cho việc ôn luyện. Chín triệu đồng ngày ấy lớn khôn cùng, mẹ trả góp hơn một năm mới hết nợ, chắt chiu dè sẻn từng đồng nhưng mẹ chưa bao giờ để Đan phải thiếu thốn hay than vãn với cô dù là nửa lời. Nghĩ lại, cô thấy thương mẹ nhiều lắm.

Bình luận

Đó là một năm khó khăn với cả Đan và mẹ, gia đình khốn khó nhưng mẹ lại không muốn cô phải đến những nơi như quán net, bà vay mượn khắp nơi cuối cùng mua được một chiếc máy tính để Đan phục vụ cho việc ôn luyện. Chín triệu đồng ngày ấy lớn khôn cùng, mẹ trả góp hơn một năm mới hết nợ, chắt chiu dè sẻn từng đồng nhưng mẹ chưa bao giờ để Đan phải thiếu thốn hay than vãn với cô dù là nửa lời. Nghĩ lại, cô thấy thương mẹ nhiều lắm.

Ngẩn người mất một lát Đan mới phát hiện không biết mình đã đứng trước bàn chứa máy tính Dương đang chơi game từ lúc nào.

Bình luận

Ngẩn người mất một lát Đan mới phát hiện không biết mình đã đứng trước bàn chứa máy tính Dương đang chơi game từ lúc nào.

Tay cậu liên tục di chuột điều khiển nhân vật trên màn hình lớn, thỉnh thoảng lại cho nhân vật núp vào bụi cỏ, đưa tay gắp đũa mì cho vào miệng rồi lại tiếp tục chơi game.

Bình luận

Tay cậu liên tục di chuột điều khiển nhân vật trên màn hình lớn, thỉnh thoảng lại cho nhân vật núp vào bụi cỏ, đưa tay gắp đũa mì cho vào miệng rồi lại tiếp tục chơi game.

Bên phải cậu là Trường, bên trái là Hải, bàn trên còn có cả Sơn, bốn người đều đang chơi hết sức vui vẻ, quên cả trời đất.

Bình luận

Bên phải cậu là Trường, bên trái là Hải, bàn trên còn có cả Sơn, bốn người đều đang chơi hết sức vui vẻ, quên cả trời đất.

Cố kìm nén cơn giận nổi lên trong lòng, cô tiến đến gần hơn, vỗ vai Dương hỏi bằng giọng mũi:

Bình luận

Cố kìm nén cơn giận nổi lên trong lòng, cô tiến đến gần hơn, vỗ vai Dương hỏi bằng giọng mũi:

“Cả đêm hôm qua cậu không về nhà à?”

Bình luận

“Cả đêm hôm qua cậu không về nhà à?”

Lâu ngày không gặp, hôm nay nghe thấy giọng nói của Đan khiến tim cậu nhói lên từng đợt nhất là khi nương vào giọng nói ấy, Dương nghe ra, cô bệnh rồi. Tâm một đằng, lời một nẻo, Dương vẫn cố duy trì vẻ lạnh nhạt như thường:

Bình luận

Lâu ngày không gặp, hôm nay nghe thấy giọng nói của Đan khiến tim cậu nhói lên từng đợt nhất là khi nương vào giọng nói ấy, Dương nghe ra, cô bệnh rồi. Tâm một đằng, lời một nẻo, Dương vẫn cố duy trì vẻ lạnh nhạt như thường:

“Ừ.”

Bình luận

“Ừ.”

Đan nghe thấy giọng nói trách móc của bản thân:

Bình luận

Đan nghe thấy giọng nói trách móc của bản thân:

“Sao không về?”

Bình luận

“Sao không về?”

“Tớ đâu phải học sinh chăm ngoan như cậu, với tớ quán net hay nhà cũng chẳng có gì khác biệt.”

Bình luận

“Tớ đâu phải học sinh chăm ngoan như cậu, với tớ quán net hay nhà cũng chẳng có gì khác biệt.”

Đan nghẹn ứ họng, nói chẳng nên lời, cảm giác chua xót ập đến, không sao đè xuống nổi, cô quay sang nhìn Hải, đánh trống lảng:

Bình luận

Đan nghẹn ứ họng, nói chẳng nên lời, cảm giác chua xót ập đến, không sao đè xuống nổi, cô quay sang nhìn Hải, đánh trống lảng:

“Diệu với Loan đâu rồi?”

Bình luận

“Diệu với Loan đâu rồi?”

Năm học vừa rồi Đan học 10a1, Hải học 10a1.3, mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể xem là xã giao, thậm chí còn không tới bởi từ đó đến nay cô mới gặp Hải đúng ba lần, một lần là cậu ta sang lớp Đan mượn remote máy chiếu, lần khác nữa là Hải tới tìm Dương đúng lúc cô đang ở đó vậy là thuận miệng chào Đan một câu, tính cả lần hôm nay nữa mới được ba lần.

Bình luận

Năm học vừa rồi Đan học 10a1, Hải học 10a1.3, mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể xem là xã giao, thậm chí còn không tới bởi từ đó đến nay cô mới gặp Hải đúng ba lần, một lần là cậu ta sang lớp Đan mượn remote máy chiếu, lần khác nữa là Hải tới tìm Dương đúng lúc cô đang ở đó vậy là thuận miệng chào Đan một câu, tính cả lần hôm nay nữa mới được ba lần.

Đan không ghét Hải nhưng cô sợ cậu, dẫu sao danh xưng cậu ấm chọc lủng lốp xe thầy hiệu phó trường cũng có sức ảnh hưởng hết sức to lớn. Cậu ta thuộc kiểu con nhà giàu được nuông chiều, phá phách thành quen, là dạng người gặp ngoài đời Đan chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Bình luận

Đan không ghét Hải nhưng cô sợ cậu, dẫu sao danh xưng cậu ấm chọc lủng lốp xe thầy hiệu phó trường cũng có sức ảnh hưởng hết sức to lớn. Cậu ta thuộc kiểu con nhà giàu được nuông chiều, phá phách thành quen, là dạng người gặp ngoài đời Đan chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Nhưng cô lại bắt chuyện với Hải, vì Dương, người bạn cùng bàn Đan chưa bao giờ có ý định kết thân.

Bình luận

Nhưng cô lại bắt chuyện với Hải, vì Dương, người bạn cùng bàn Đan chưa bao giờ có ý định kết thân.

“Liên quan… Hai cậu ấy về tối qua rồi.”

Bình luận

“Liên quan… Hai cậu ấy về tối qua rồi.”

Câu “liên quan gì tới cậu.” chưa ra khỏi cổ họng đã phải nuốt ngược trở lại, câu nói phát ra sau đó dễ nghe hơn nhiều do với câu trả lời dự tính của Hải.

Bình luận

Câu “liên quan gì tới cậu.” chưa ra khỏi cổ họng đã phải nuốt ngược trở lại, câu nói phát ra sau đó dễ nghe hơn nhiều do với câu trả lời dự tính của Hải.

Cậu đang dở ván game, chưa đầy ba phút nhân vật Hải điều khiển đã chết tới hai lần, cậu hết sức bực bội do đó khi bị Đan hỏi dò liền không kìm nén nổi ý định phát tiết thế nhưng cậu đã liếc thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Dương.

Bình luận

Cậu đang dở ván game, chưa đầy ba phút nhân vật Hải điều khiển đã chết tới hai lần, cậu hết sức bực bội do đó khi bị Đan hỏi dò liền không kìm nén nổi ý định phát tiết thế nhưng cậu đã liếc thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Dương.

Hải chẳng sợ Dương đâu nhưng ánh mắt đó của cậu khiến Hải khó chịu.

Bình luận

Hải chẳng sợ Dương đâu nhưng ánh mắt đó của cậu khiến Hải khó chịu.

Ngước lên mới thấy khuôn mặt người vừa lên tiếng hỏi, một khuôn mặt hiền lành, chất chứa sự sợ hãi khó nói thành lời ở đáy mắt nhưng không quá rõ ràng, khiến cho người khác không sao tức giận nổi.

Bình luận

Ngước lên mới thấy khuôn mặt người vừa lên tiếng hỏi, một khuôn mặt hiền lành, chất chứa sự sợ hãi khó nói thành lời ở đáy mắt nhưng không quá rõ ràng, khiến cho người khác không sao tức giận nổi.

Đan thở phào nhẹ nhõm, thành công cứu vớt tình cảnh ngượng ngùng của bản thân.

Bình luận

Đan thở phào nhẹ nhõm, thành công cứu vớt tình cảnh ngượng ngùng của bản thân.

Hoàng Dương thở dài, gần như gắt lên với cô bạn:

Bình luận

Hoàng Dương thở dài, gần như gắt lên với cô bạn:

“Cậu về đi.”

Bình luận

“Cậu về đi.”

“Tớ không về, tớ ra ngoài đợi cậu.”

Bình luận

“Tớ không về, tớ ra ngoài đợi cậu.”

Ngày đó, mẹ Dung từng nói, Đan cố chấp chẳng khác nào bố cô, hôm nay một lần nữa nhìn nhận lại bản thân, cô phát hiện mẹ nói không hề sai.

Bình luận

Ngày đó, mẹ Dung từng nói, Đan cố chấp chẳng khác nào bố cô, hôm nay một lần nữa nhìn nhận lại bản thân, cô phát hiện mẹ nói không hề sai.

Đan hết sức cố chấp vậy nên dù có bị đuổi cô cũng sẽ không về.

Bình luận

Đan hết sức cố chấp vậy nên dù có bị đuổi cô cũng sẽ không về.

Cô không biết tại sao mình lại không muốn Dương tiếp tục đi vào con đường của một học sinh sa ngã, cô chỉ biết, nếu cậu “rớt đài”, Đan cũng không thể vui vẻ.

Bình luận

Cô không biết tại sao mình lại không muốn Dương tiếp tục đi vào con đường của một học sinh sa ngã, cô chỉ biết, nếu cậu “rớt đài”, Đan cũng không thể vui vẻ.

Nhưng mà, để thay đổi bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thời gian.

Bình luận

Nhưng mà, để thay đổi bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thời gian.

Mà Đan và Dương thì lại còn rất nhiều thời gian...

Bình luận

Mà Đan và Dương thì lại còn rất nhiều thời gian...

“Mày dám lườm tao?”

Bình luận

“Mày dám lườm tao?”

Nghe tiếng bước chân Đan xa dần, Hải mới dám nhỏ giọng quát nạt.

Bình luận

Nghe tiếng bước chân Đan xa dần, Hải mới dám nhỏ giọng quát nạt.

Dương nghe thấy tiếng bản thân đáp lại:

Bình luận

Dương nghe thấy tiếng bản thân đáp lại:

“Con giun xéo quá cũng quằn, cậu làm gì cũng nên có mức độ thôi.”

Bình luận

“Con giun xéo quá cũng quằn, cậu làm gì cũng nên có mức độ thôi.”

“Đụng vào ai cũng được nhưng đừng đụng vào cậu ấy.”

Bình luận

“Đụng vào ai cũng được nhưng đừng đụng vào cậu ấy.”

Có giọng nói khác xen vào:

Bình luận

Có giọng nói khác xen vào:

“Hải, bỏ đi.”

Bình luận

“Hải, bỏ đi.”

Không gian lần nữa rơi vào trạng thái im ắng.

Bình luận

Không gian lần nữa rơi vào trạng thái im ắng.


Truyện tương tự

Bình luận