Hơn mười giờ tối, Hoàng Dương ngán ngẩm nhìn đống vở bài tập xếp thành hàng ngay ngắn trên bàn, một chữ cũng chưa đụng tới.
Bình luận
Không phải cậu không muốn làm, chỉ là có gì đó rất bứt rứt, rất ấm ức ở trong lòng. Cứ cầm bút lên là hình ảnh Đan nói nói cười cười với Tuấn lại quanh quẩn trong tâm trí cậu, không sao tập trung nổi. Nói sao nhỉ, nhớ tới gương mặt đáng ghét của Tuấn, Dương có cảm tưởng nếu không nhanh chóng ra tay, sang học kì sau bạn cùng bàn của cậu sẽ biến thành bạn cùng bàn của Tuấn mất.
Bình luận
Bình luận
Nhìn chữ “toán” đề trên cuốn tập làm bản thân đau đầu nãy giờ, đột nhiên Dương nảy ra một ý tưởng có thể giải quyết vấn đề nan giải lúc này một cách gọn gàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nghĩ gì làm đó, chẳng để thời gian trôi qua làm chậm trễ “đại sự”, Dương gần như ngay lập tức chộp lấy điện thoại bấm vào phần tin nhắn với “bạn cùng bàn”, lựa lời nhập chữ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Không được, không được, giống văn Tuấn quá, dù sao tối hôm qua Đan cũng không reply Tuấn, vết xe đổ này tuyệt đối không được đi vào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai mươi lăm phút sau vẫn không nhận được hồi âm, Dương tuyệt vọng quăng điện thoại sang một bên, cất bài tập toán vào một góc, đưa tay lật những cuốn vở mà ngày nào bản thân cũng mang theo mặc dù chẳng bao giờ cậu cần chúng vào giờ lên lớp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vào một ngày trời mưa tầm tã của bốn năm về trước, năm người này bước vào cuộc sống của cậu một cách đột ngột để rồi hiện tại trở thành nỗi ám ảnh day dứt trong tâm khảm…
Bình luận
Bình luận
Dương có tiền, họ có điểm, đây vốn dĩ là một cuộc giao dịch sòng phẳng nhưng có đôi lúc lại khiến cậu cảm thấy hết sức mệt mỏi. Nói sao nhỉ, muốn dừng lại không được, không ai cho phép Dương dừng lại cả, nhưng nếu còn tiếp tục, cậu không biết phải đối diện làm sao với Đan nữa, nhất là khi ngày hôm ấy thấy vẻ mặt hoang mang của cô khi những người điểm thường xuyên môn anh nên thấp lại cao một cách bất ngờ, thấy Đan hụt hẫng cho rằng các bạn học khác vẫn đang tiến lên, chỉ một mình cô dậm chân tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Một bên Dương mở to mắt, sững sờ đọc tin nhắn đính kèm ảnh, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, mắt lấp lánh, tay nhấn tim liên tục vào tin nhắn của Đan, một bên Khánh Đan vươn vai cánh tay đã mỏi nhừ.
Bình luận
Bình luận
Rõ ràng hôm nay thầy Hoà đã miễn bài tập về nhà cho cô vì buổi chiều “có công” giúp thầy chấm bài, vẫn nghĩ tối nay có thể ngủ sớm một hôm ấy vậy mà vì một tin nhắn “lỡ đọc” của Dương, Đan phải mò mẫm ngồi làm hết. Là một người bình thường hỏi bài thì đáng ra nên hỏi một, hai câu thôi đúng không? Nhưng mà, cậu ta là Hoàng Dương, cậu ta khác người, cậu ta hỏi tất. Nỗi đau này Đan gánh, ai thấu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hôm nay Hoàng Dương lần đầu tiên hỏi bài tớ. Bốn bài tập về nhà môn toán lẽ ra tớ không phải làm nhưng vì ngại quãng thời gian làm bạn cùng bàn với cậu ấy có thể vẫn còn dài, tớ đã làm không sót một bài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Chúng ta dừng lại nhé, tôi trả lại tiền cho các cậu, các cậu trả lại danh dự và lòng tự trọng cho tôi.”
Bình luận
Bình luận
Dương muốn gửi đi vì Khánh Đan và cũng là vì chính cậu còn chẳng dám gửi đi vì mẹ cậu, vì cả gia đình ba miệng ăn chỉ trông chờ vào từng đồng tiền Dương kiếm được đem về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dương thích vẽ và có năng khiếu vẽ, ngày trước cậu hay vẽ xóm làng, vẽ thôn quê với những cánh đồng lúa chính của cậu, vẽ ông nội, bà nội hiền từ đã nuôi lớn cậu thuở còn thơ ấu khi mà bố thì vì nhận tội thay cho người ta mà đi tù, mẹ lại bệnh tật triền miên.
Bình luận
Sau này sức khoẻ mẹ khá hơn, mẹ đem Dương và đứa em nhỏ lên Sài Gòn kiếm sống, không làm ăn được, gia đình Dương chuyển về Lào Cai, hiện tại lại là Đà Nẵng. Hơn mười năm học tập, cậu chuyển trường đến bốn lần, và rồi, ở ngôi trường lần này, Trung Học Phổ Thông An Hoà, Dương gặp được Khánh Đan.
Bình luận
Cô hoạt bát và năng nổ, dễ dỗi, dễ dỗ, chóng quên, lạc quan cứ như thể mọi sự xấu xa trên đời này đều chẳng hề liên quan đến Đan vậy, vĩnh viễn chúng cũng chẳng thể chạm đến cô.
Bình luận
Bình luận
Bởi vậy nên những bức tranh của Dương cũng từ tranh phong cảnh chuyển sang tranh chân dung, cậu vẽ Đan khi chạy bộ đến trường, Đan khi đăm chiêu giải đề, Đan khi giải xong đề hoá, tự “thưởng” cho bản thân một tờ đề toán và rồi bị cậu nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, vẽ Đan luôn toả sáng theo cách của riêng mình…
Bình luận
Bình luận
Dương biết, một Khánh Đan như thế, chắc chắn không thuộc về kẻ xấu xa như cậu nhưng cậu vẫn muốn tham lam một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngày 05, tháng 05, năm 2023, trước kì thi cuối học kì hai ba ngày, có một lá thư được đặt vào ngăn kéo đựng đồ của Khánh Đan, trên đó viết:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bạn ấy tìm đến bạn học kia, bị người yêu bạn ấy chửi cho một trận, hoá ra dòng chữ đó đã ở đấy từ lâu chứ không phải vừa xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Xảy ra chuyện này, Đan lại càng không có thiện cảm với ngăn kéo tủ để đồ, cô bỏ bê nó năm năm tháng tháng, lá thư kia mãi mãi cũng không gửi được đến tay người cần gửi.