11.


Ông Phương chưa bao giờ dám nghĩ, sau tất thảy những gì đã gây nên cho bà Dung cùng bé Đan, ông vẫn còn có cơ hội được gặp lại bất cứ ai trong hai mẹ con bà cũng bởi vậy hoàn cảnh éo le hiện tại lại càng là điều ông chẳng thể nào ngờ tới.

Bình luận

Ông Phương chưa bao giờ dám nghĩ, sau tất thảy những gì đã gây nên cho bà Dung cùng bé Đan, ông vẫn còn có cơ hội được gặp lại bất cứ ai trong hai mẹ con bà cũng bởi vậy hoàn cảnh éo le hiện tại lại càng là điều ông chẳng thể nào ngờ tới.

Bình luận

Bà Dung tay xách nách mang sắm vai người phụ nữ thôn quê vừa chân ướt chân ráo lên thành phố kiếm kế sinh nhai, đến xin vào làm giúp việc cho nhà ông chỉ để đổi lấy cơ hội nói chuyện riêng với ông vài phút.

Bình luận

Bà Dung tay xách nách mang sắm vai người phụ nữ thôn quê vừa chân ướt chân ráo lên thành phố kiếm kế sinh nhai, đến xin vào làm giúp việc cho nhà ông chỉ để đổi lấy cơ hội nói chuyện riêng với ông vài phút.

Bình luận

“Bà phải làm tới tận bước này luôn sao?”

Bình luận

“Bà phải làm tới tận bước này luôn sao?”

Bình luận

Bản thân ông hiện tại đã là giám đốc trụ sở chính của tập đoàn lớn, đứng trên cao vời vợi. Lắm lúc ông đã quên mất mảnh kí ức xưa kia khi trước từng có với người vợ cũ, quên cả đứa con thơ mà ngày dứt áo ra đi ông chẳng dám nhìn thêm một giây, ông sợ ông sẽ mủi lòng bỏ đi chí lớn để rồi sau này phải nuối tiếc.

Bình luận

Bản thân ông hiện tại đã là giám đốc trụ sở chính của tập đoàn lớn, đứng trên cao vời vợi. Lắm lúc ông đã quên mất mảnh kí ức xưa kia khi trước từng có với người vợ cũ, quên cả đứa con thơ mà ngày dứt áo ra đi ông chẳng dám nhìn thêm một giây, ông sợ ông sẽ mủi lòng bỏ đi chí lớn để rồi sau này phải nuối tiếc.

Bình luận

Thế nhưng giờ đây, bà Dung đang đứng ngay trước mặt ông, là sự hiện diện rõ nét cho thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời chưa từng biết đến hai chữ “sai lầm” của ông.

Bình luận

Thế nhưng giờ đây, bà Dung đang đứng ngay trước mặt ông, là sự hiện diện rõ nét cho thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời chưa từng biết đến hai chữ “sai lầm” của ông.

Bình luận

Ông Phương cuối cùng cũng hiểu tường tận như nào là cảm giác chênh vênh trên đỉnh núi, hoảng loạn vì chẳng biết bao giờ sẽ bị đẩy xuống, về lại với điểm xuất phát.

Bình luận

Ông Phương cuối cùng cũng hiểu tường tận như nào là cảm giác chênh vênh trên đỉnh núi, hoảng loạn vì chẳng biết bao giờ sẽ bị đẩy xuống, về lại với điểm xuất phát.

Bình luận

“Bao nhiêu năm rồi ông vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

Bình luận

“Bao nhiêu năm rồi ông vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

Bình luận

“Đừng suy bụng ta ra bụng người như thế.”

Bình luận

“Đừng suy bụng ta ra bụng người như thế.”

Bình luận

Chỉ bằng một câu nói, mẹ Dung dễ dàng đoán được những suy nghĩ ngự trị trong tiềm thức người đàn ông từng chung chăn chung gối với mình.

Bình luận

Chỉ bằng một câu nói, mẹ Dung dễ dàng đoán được những suy nghĩ ngự trị trong tiềm thức người đàn ông từng chung chăn chung gối với mình.

Bình luận

Đầu tiên là sửng sốt, kế đó là từ từ tiếp nhận, dẫu sao bản tính mãi mãi là thứ chẳng thể thay đổi. Là bà đã sai khi đặt quá nhiều kì vọng vào ông Phương, bà lấy đâu ra can đảm để mong rằng ông ấy sẽ phần nào khác đi sau biến cố cơ chứ?

Bình luận

Đầu tiên là sửng sốt, kế đó là từ từ tiếp nhận, dẫu sao bản tính mãi mãi là thứ chẳng thể thay đổi. Là bà đã sai khi đặt quá nhiều kì vọng vào ông Phương, bà lấy đâu ra can đảm để mong rằng ông ấy sẽ phần nào khác đi sau biến cố cơ chứ?

Bình luận

“Người đàn ông kia… ra tù rồi.”

Bình luận

“Người đàn ông kia… ra tù rồi.”

Bình luận

“Ông liệu mà thu xếp ổn thoả đi, ông ấy cần tiền, gia đình ông ấy cũng cần tiền còn ông hiện tại không thiếu nhất chính là tiền.”

Bình luận

“Ông liệu mà thu xếp ổn thoả đi, ông ấy cần tiền, gia đình ông ấy cũng cần tiền còn ông hiện tại không thiếu nhất chính là tiền.”

Bình luận

Bỏ đi những suy nghĩ ích kỉ của bản thân, mẹ Dung sắp xếp lại ngôn từ, nói ra những gì mà mình đã dốc lòng dốc sức tìm đến tận đây chỉ để được giãi bày.

Bình luận

Bỏ đi những suy nghĩ ích kỉ của bản thân, mẹ Dung sắp xếp lại ngôn từ, nói ra những gì mà mình đã dốc lòng dốc sức tìm đến tận đây chỉ để được giãi bày.

Bình luận

“Năm đó đã cho ông ta biết bao nhiêu bao nhiêu, cũng hứa hẹn đủ điều vậy mà bây giờ ông ta còn dám có mặt mũi đòi thêm hay sao?”

Bình luận

“Năm đó đã cho ông ta biết bao nhiêu bao nhiêu, cũng hứa hẹn đủ điều vậy mà bây giờ ông ta còn dám có mặt mũi đòi thêm hay sao?”

Bình luận

Kí ức cứ thế ùa về…

Bình luận

Kí ức cứ thế ùa về…

Bình luận

Cách đây ngót nghét hai chục năm về trước, ngày Đan vẫn ở trong bụng mẹ, ngày gia cảnh ông vẫn khấm khá, trước cả thời điểm xảy ra biến cố, khi ông với bà Dung, bé Đan ở trong bụng bà còn có một mái ấm trọn vẹn. Trong một buổi thôi nôi con trai bạn học cũ, ông đã uống bia, ông tham gia giao thông và rồi gây tai nạn.

Bình luận

Cách đây ngót nghét hai chục năm về trước, ngày Đan vẫn ở trong bụng mẹ, ngày gia cảnh ông vẫn khấm khá, trước cả thời điểm xảy ra biến cố, khi ông với bà Dung, bé Đan ở trong bụng bà còn có một mái ấm trọn vẹn. Trong một buổi thôi nôi con trai bạn học cũ, ông đã uống bia, ông tham gia giao thông và rồi gây tai nạn.

Bình luận

Ông sợ lắm, ông có hai mẹ con bà Dung, có công ti phải lo lắng, ông không thể vào tù được.

Bình luận

Ông sợ lắm, ông có hai mẹ con bà Dung, có công ti phải lo lắng, ông không thể vào tù được.

Bình luận

Ngay lúc ấy, ông Dũng xuất hiện trở thành vị cứu tinh vào thời điểm đó của ông, cũng trở thành nhân vật chính trong những cơn ác mộng nhiều năm sau này của ông.

Bình luận

Ngay lúc ấy, ông Dũng xuất hiện trở thành vị cứu tinh vào thời điểm đó của ông, cũng trở thành nhân vật chính trong những cơn ác mộng nhiều năm sau này của ông.

Bình luận

“Ông ấy không đòi nhưng ông cũng phải tự biết đường mà áy náy đi chứ.”

Bình luận

“Ông ấy không đòi nhưng ông cũng phải tự biết đường mà áy náy đi chứ.”

Bình luận

“Không có ông ấy ông có ngày hôm nay không?”

Bình luận

“Không có ông ấy ông có ngày hôm nay không?”

Bình luận

Ông Phương chẳng thiếu gì tiền, với ông đó chẳng qua chỉ là vài đồng bạc lẻ nhưng ông Dũng lại cực kì cần chúng. Bỏ con thơ dại gánh tội thay vì tiền, đi biền biệt ngần ấy năm có lẽ là lỗi của ông nhưng người gánh lấy chúng hà cớ gì lại là Dương?

Bình luận

Ông Phương chẳng thiếu gì tiền, với ông đó chẳng qua chỉ là vài đồng bạc lẻ nhưng ông Dũng lại cực kì cần chúng. Bỏ con thơ dại gánh tội thay vì tiền, đi biền biệt ngần ấy năm có lẽ là lỗi của ông nhưng người gánh lấy chúng hà cớ gì lại là Dương?

Bình luận

Dương có lẽ cũng phần nào sai khi chọn kiếm tiền bằng cách thức không minh bạch kia nhưng biết làm sao bây giờ, thằng bé bị dồn đến bước đường cùng mất rồi.

Bình luận

Dương có lẽ cũng phần nào sai khi chọn kiếm tiền bằng cách thức không minh bạch kia nhưng biết làm sao bây giờ, thằng bé bị dồn đến bước đường cùng mất rồi.

Bình luận

Ông Phương thở dài, quyết định nhượng bộ:

Bình luận

Ông Phương thở dài, quyết định nhượng bộ:

Bình luận

“Thôi vậy, tôi sẽ lo liệu chuyện này.”

Bình luận

“Thôi vậy, tôi sẽ lo liệu chuyện này.”

Bình luận

Nhận được câu trả lời như mong đợi, bà Dung liền không hề luyến tiếc mà quay người rảo bước định bụng rời đi.

Bình luận

Nhận được câu trả lời như mong đợi, bà Dung liền không hề luyến tiếc mà quay người rảo bước định bụng rời đi.

Bình luận

“Đan đâu?”

Bình luận

“Đan đâu?”

Bình luận

Nhưng ông Phương chưa từng có ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện như vậy, ông tiếp tục mở lời:

Bình luận

Nhưng ông Phương chưa từng có ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện như vậy, ông tiếp tục mở lời:

Bình luận

“Tôi gửi con bé ở nhà người quen rồi, không cần ông nhọc lòng lo lắng.”

Bình luận

“Tôi gửi con bé ở nhà người quen rồi, không cần ông nhọc lòng lo lắng.”

Bình luận

“Bà muốn bao nhiêu tiền cũng được nhưng mà, làm ơn trả Đan lại cho chúng tôi đi.”

Bình luận

“Bà muốn bao nhiêu tiền cũng được nhưng mà, làm ơn trả Đan lại cho chúng tôi đi.”

Bình luận

Người đứng trong góc khuất nghe lén nãy giờ là bà Trà, mắt thấy mẹ Dung sắp rời đi mà ông Phương lại chẳng có khả năng giữ lại được, cuối cùng đành phải lên tiếng, ra mặt.

Bình luận

Người đứng trong góc khuất nghe lén nãy giờ là bà Trà, mắt thấy mẹ Dung sắp rời đi mà ông Phương lại chẳng có khả năng giữ lại được, cuối cùng đành phải lên tiếng, ra mặt.

Bình luận

“Năm đó tôi đã nói rồi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần Đan, bà đã đồng ý vậy mà bây giờ lại muốn lật lọng hay sao?”

Bình luận

“Năm đó tôi đã nói rồi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần Đan, bà đã đồng ý vậy mà bây giờ lại muốn lật lọng hay sao?”

Bình luận

Mẹ Dung khó hiểu nhìn người phụ nữ đã trải qua gần nửa đời sống trong an nhàn, hưởng nền giáo dục tiên tiến nhất nhưng lại hết lần này đến lần khác đưa ra những yêu cầu vô lý, năm xưa đã thế, hiện tại lại càng được nước lấn tới, không hề nao núng mà đáp trả.

Bình luận

Mẹ Dung khó hiểu nhìn người phụ nữ đã trải qua gần nửa đời sống trong an nhàn, hưởng nền giáo dục tiên tiến nhất nhưng lại hết lần này đến lần khác đưa ra những yêu cầu vô lý, năm xưa đã thế, hiện tại lại càng được nước lấn tới, không hề nao núng mà đáp trả.

Bình luận

“Nhưng mà năm đó tôi chưa bị chẩn đoán vô sinh.”

Bình luận

“Nhưng mà năm đó tôi chưa bị chẩn đoán vô sinh.”

Bình luận

Bà Trà biết tất thảy những gì bản thân đã làm chẳng có mấy việc được coi là có thể chấp nhận cả nhưng bà dám chắc chắn bản thân chưa từng phải hối hận vì bất cứ việc gì. Hiện tại việc bà làm cũng là để chính mình không hối tiếc về sau.

Bình luận

Bà Trà biết tất thảy những gì bản thân đã làm chẳng có mấy việc được coi là có thể chấp nhận cả nhưng bà dám chắc chắn bản thân chưa từng phải hối hận vì bất cứ việc gì. Hiện tại việc bà làm cũng là để chính mình không hối tiếc về sau.

Bình luận

“Thiên chức làm mẹ cao quý lắm, ông trời không trao nó cho người không xứng đáng đâu.”

Bình luận

“Thiên chức làm mẹ cao quý lắm, ông trời không trao nó cho người không xứng đáng đâu.”

Bình luận

Mẹ Dung nhìn mặt đoán ý, ngán ngẩm với suy nghĩ của những người giàu, gắng sức lắm mới không thốt ra cụm từ “vô giáo dục”.

Bình luận

Mẹ Dung nhìn mặt đoán ý, ngán ngẩm với suy nghĩ của những người giàu, gắng sức lắm mới không thốt ra cụm từ “vô giáo dục”.

Bình luận

“Rõ ràng sống với chúng tôi con bé sẽ hạnh phúc hơn.”

Bình luận

“Rõ ràng sống với chúng tôi con bé sẽ hạnh phúc hơn.”

Bình luận

Mẹ Dung chậm rãi nói rành mạch từng chữ:

Bình luận

Mẹ Dung chậm rãi nói rành mạch từng chữ:

Bình luận

“Hạnh phúc của các người được định nghĩa như thế nào vậy?”

Bình luận

“Hạnh phúc của các người được định nghĩa như thế nào vậy?”

Bình luận

“Bé Đan là con gái của tôi, là đứa trẻ tôi mang nặng gần mười tháng sinh thành, nuôi nấng và dạy dỗ từ thuở còn đỏ hỏn. Tôi không biết con bé có hạnh phúc khi sống với tôi không tôi chỉ biết nó sẽ chẳng thể nào hạnh phúc nổi khi sống với người bố vô trách nhiệm và người dì năm lần bảy lượt nuốt lời.”

Bình luận

“Bé Đan là con gái của tôi, là đứa trẻ tôi mang nặng gần mười tháng sinh thành, nuôi nấng và dạy dỗ từ thuở còn đỏ hỏn. Tôi không biết con bé có hạnh phúc khi sống với tôi không tôi chỉ biết nó sẽ chẳng thể nào hạnh phúc nổi khi sống với người bố vô trách nhiệm và người dì năm lần bảy lượt nuốt lời.”

Bình luận

Trước khi dứt khoát quay đi không ngoảnh đầu, mẹ Dung nhìn ông Phương một cái thật sâu lại đưa ánh mắt dõi theo bóng dáng bà Trà, thở dài:

Bình luận

Trước khi dứt khoát quay đi không ngoảnh đầu, mẹ Dung nhìn ông Phương một cái thật sâu lại đưa ánh mắt dõi theo bóng dáng bà Trà, thở dài:

Bình luận

“Hôm nay tôi đến đây với bộ dạng này là niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà giữ chút mặt mũi cho hai người, tôi tôn trọng hai người vậy nên tôi hy vọng hai người cũng tôn trọng tôi.”

Bình luận

“Hôm nay tôi đến đây với bộ dạng này là niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà giữ chút mặt mũi cho hai người, tôi tôn trọng hai người vậy nên tôi hy vọng hai người cũng tôn trọng tôi.”

Bình luận

“Tự do là của ông, ông ấy là của bà, bé Đan là của tôi, đừng cố gắng phá vỡ những mối quan hệ ràng buộc sẵn có.”

Bình luận

“Tự do là của ông, ông ấy là của bà, bé Đan là của tôi, đừng cố gắng phá vỡ những mối quan hệ ràng buộc sẵn có.”


Truyện tương tự

Bình luận