26.


Kì thực, Hạnh không sợ anh Dương hỏi chuyện trường, chuyện lớp, Hạnh chỉ sợ sau khi trông thấy cảnh tượng dễ gây hiểm lầm kia anh không nói gì cả giống như bây giờ rõ ràng anh đang đứng cạnh nhưng Hạnh cứ có cảm giác tâm trí anh cứ đang đâu đâu. Anh ngẩn người, anh trầm tư đến nỗi đã có lúc đến ngã rẽ anh chẳng chịu rẽ, Hạnh phải níu áo anh lại anh mới chịu chú tâm đến đoạn đường đang đi.

Bình luận

Kì thực, Hạnh không sợ anh Dương hỏi chuyện trường, chuyện lớp, Hạnh chỉ sợ sau khi trông thấy cảnh tượng dễ gây hiểm lầm kia anh không nói gì cả giống như bây giờ rõ ràng anh đang đứng cạnh nhưng Hạnh cứ có cảm giác tâm trí anh cứ đang đâu đâu. Anh ngẩn người, anh trầm tư đến nỗi đã có lúc đến ngã rẽ anh chẳng chịu rẽ, Hạnh phải níu áo anh lại anh mới chịu chú tâm đến đoạn đường đang đi.

Gần về tới nhà, chẳng chịu nổi nữa, Hạnh hỏi anh Dương:

Bình luận

Gần về tới nhà, chẳng chịu nổi nữa, Hạnh hỏi anh Dương:

“Anh không hỏi em ạ?”

Bình luận

“Anh không hỏi em ạ?”

Dương ngẫm nghĩ ra chiều suy tư:

Bình luận

Dương ngẫm nghĩ ra chiều suy tư:

“Có chứ, năng động với trầm tính em thích cái nào hơn?”

Bình luận

“Có chứ, năng động với trầm tính em thích cái nào hơn?”

Hạnh thơ thơ thẩn thẩn mất hồi lâu mới như ngộ ra mà xua tay chối vội:

Bình luận

Hạnh thơ thơ thẩn thẩn mất hồi lâu mới như ngộ ra mà xua tay chối vội:

“Em không thích cái nào cả.”

Bình luận

“Em không thích cái nào cả.”

Dương ấm ức:

Bình luận

Dương ấm ức:

“Tại sao? Trầm tính không tốt à?”

Bình luận

“Tại sao? Trầm tính không tốt à?”

“Cũng không hẳn nhưng mà cứ cố tỏ ra lạnh lùng làm gì trong khi bản thân không phải người như thế ạ?”

Bình luận

“Cũng không hẳn nhưng mà cứ cố tỏ ra lạnh lùng làm gì trong khi bản thân không phải người như thế ạ?”

Cứ vậy, hai anh em “ông nói gà bà nói vịt” luyên tha luyên thuyên suốt cả quãng đường còn lại đến khi vào đến nhà mới bắt đầu có chung điểm nhìn:

Bình luận

Cứ vậy, hai anh em “ông nói gà bà nói vịt” luyên tha luyên thuyên suốt cả quãng đường còn lại đến khi vào đến nhà mới bắt đầu có chung điểm nhìn:

“Hai thằng nhóc đó… chả ra đâu vào đâu nhưng mà anh thích nhóc húi cua hơn. Mến cũng được, thương thầm cũng được miễn không ảnh hưởng đến việc học thì anh không cấm cản.”

Bình luận

“Hai thằng nhóc đó… chả ra đâu vào đâu nhưng mà anh thích nhóc húi cua hơn. Mến cũng được, thương thầm cũng được miễn không ảnh hưởng đến việc học thì anh không cấm cản.”

Nhìn theo bóng lưng xa dần sau cánh cửa của anh, Hạnh lầm bầm:

Bình luận

Nhìn theo bóng lưng xa dần sau cánh cửa của anh, Hạnh lầm bầm:

“Anh thích cậu ấy mới là lạ ấy, rõ là anh thích cách theo đuổi con gái của anh thì có. Làm giá mãi, giả vờ mãi cơ, đến cái lúc chị Đan chạy mất thì anh tự khắc sẽ phải ngồi đó khóc thầm cho mà xem.”

Bình luận

“Anh thích cậu ấy mới là lạ ấy, rõ là anh thích cách theo đuổi con gái của anh thì có. Làm giá mãi, giả vờ mãi cơ, đến cái lúc chị Đan chạy mất thì anh tự khắc sẽ phải ngồi đó khóc thầm cho mà xem.”

“Nhưng mà, em lại thích bạn răng sún hơn cơ…”

Bình luận

“Nhưng mà, em lại thích bạn răng sún hơn cơ…”

Đừng hỏi tại sao Hạnh lại biết chuyện chị Đan, có trách thì phải trách anh Dương viết nhật kí mà chẳng biết gấp vở lại bao giờ cả. Ngày đó, vô tình nhìn thấy hình dáng chị qua trang vở trắng, Hạnh đã âm thầm ghi nhớ thật sâu để rồi ngày hè nóng bức năm nọ, nhìn thấy chị nhăn mày nghiêm túc “giáo huấn” giờ giấc “đi net” của anh Dương, em âm thầm nhận ra nhiều điều…

Bình luận

Đừng hỏi tại sao Hạnh lại biết chuyện chị Đan, có trách thì phải trách anh Dương viết nhật kí mà chẳng biết gấp vở lại bao giờ cả. Ngày đó, vô tình nhìn thấy hình dáng chị qua trang vở trắng, Hạnh đã âm thầm ghi nhớ thật sâu để rồi ngày hè nóng bức năm nọ, nhìn thấy chị nhăn mày nghiêm túc “giáo huấn” giờ giấc “đi net” của anh Dương, em âm thầm nhận ra nhiều điều…

Chị Đan là chấp niệm, là thanh xuân là tuổi trẻ cũng sẽ là động lực để anh Dương đi lên, Hạnh chẳng biết hai người sẽ đi được đến đâu, Hạnh chỉ biết cho tới thời điểm hiện tại, anh Dương cần chị Đan mà thôi.

Bình luận

Chị Đan là chấp niệm, là thanh xuân là tuổi trẻ cũng sẽ là động lực để anh Dương đi lên, Hạnh chẳng biết hai người sẽ đi được đến đâu, Hạnh chỉ biết cho tới thời điểm hiện tại, anh Dương cần chị Đan mà thôi.

Bình luận

Đan về đến nhà khi đã quá giờ cơm trưa, mẹ Dung vẫn chưa về nhà, Đan xuống phòng bếp tìm thấy mẩu giấy nhỏ được mẹ đặt ngay ngắn, dễ nhìn bên dưới lồng bàn đậy thức ăn, hai món mặn một món canh mẹ nấu đã nấu xong, đẹp mắt và ngon miệng, mẩu giấy có dòng chữ:

Bình luận

Đan về đến nhà khi đã quá giờ cơm trưa, mẹ Dung vẫn chưa về nhà, Đan xuống phòng bếp tìm thấy mẩu giấy nhỏ được mẹ đặt ngay ngắn, dễ nhìn bên dưới lồng bàn đậy thức ăn, hai món mặn một món canh mẹ nấu đã nấu xong, đẹp mắt và ngon miệng, mẩu giấy có dòng chữ:

“Hâm lại rồi ăn con nhé, tối mẹ về sớm.”

Bình luận

“Hâm lại rồi ăn con nhé, tối mẹ về sớm.”

Đọc xong, Đan thở phào nhẹ nhõm, cô đã cố gắng đi nhanh lắm rồi mà vẫn chẳng kịp giờ trưa, ban đầu còn cứ ngỡ lại phải để mẹ đợi cơm cơ. Nghĩ đi nghĩ lại mới nghĩ ra, hôm nay nhà bác Long có giỗ hẳn là giờ này mẹ vẫn còn bận. Cơm nước xong xuôi, Đan dọn dẹp một hồi lại chợp mắt độ ba chục phút rồi bật dậy bắt đầu “tiết tự học buổi chiều”, kéo dài mãi đến tận lúc mẹ về mới kết thúc.

Bình luận

Đọc xong, Đan thở phào nhẹ nhõm, cô đã cố gắng đi nhanh lắm rồi mà vẫn chẳng kịp giờ trưa, ban đầu còn cứ ngỡ lại phải để mẹ đợi cơm cơ. Nghĩ đi nghĩ lại mới nghĩ ra, hôm nay nhà bác Long có giỗ hẳn là giờ này mẹ vẫn còn bận. Cơm nước xong xuôi, Đan dọn dẹp một hồi lại chợp mắt độ ba chục phút rồi bật dậy bắt đầu “tiết tự học buổi chiều”, kéo dài mãi đến tận lúc mẹ về mới kết thúc.

Hôm nay mẹ về sớm, hai mẹ con cũng ăn cơm sớm, giữa bữa ăn đột nhiên mẹ ngưng lại, ngập ngừng:

Bình luận

Hôm nay mẹ về sớm, hai mẹ con cũng ăn cơm sớm, giữa bữa ăn đột nhiên mẹ ngưng lại, ngập ngừng:

“Con… với Dương sao rồi?”

Bình luận

“Con… với Dương sao rồi?”

Đan hướng tầm mắt lên, hiếm khi nhìn mẹ một nghiêm túc, vết chân chim đuôi mắt ngày một rõ, mái tóc thỉnh thoảng đã có sợi bạc, tay chân cũng đã yếu dần theo năm tháng không còn như ngày trước vừa địu Đan trên lưng vừa rửa bát cho người ta được nữa rồi. Mẹ vốn dĩ có thể bỏ mặc Đan không màng vào cái ngày mà bố dứt áo ra đi không lời từ biệt với đứa con thơ nhưng cả thuở thiếu thời mẹ đã hi sinh cho Đan, đến độ tuổi này vẫn một lòng lo lắng cho cô, đau đáu vì hết muộn phiền này đến muộn phiền khác…

Bình luận

Đan hướng tầm mắt lên, hiếm khi nhìn mẹ một nghiêm túc, vết chân chim đuôi mắt ngày một rõ, mái tóc thỉnh thoảng đã có sợi bạc, tay chân cũng đã yếu dần theo năm tháng không còn như ngày trước vừa địu Đan trên lưng vừa rửa bát cho người ta được nữa rồi. Mẹ vốn dĩ có thể bỏ mặc Đan không màng vào cái ngày mà bố dứt áo ra đi không lời từ biệt với đứa con thơ nhưng cả thuở thiếu thời mẹ đã hi sinh cho Đan, đến độ tuổi này vẫn một lòng lo lắng cho cô, đau đáu vì hết muộn phiền này đến muộn phiền khác…

Nghĩ đến đây, khoé mắt Đan đỏ hoe, cô chực khóc nhưng rồi sợ mẹ buồn, Đan giả vờ ấm ức, cô làm nũng:

Bình luận

Nghĩ đến đây, khoé mắt Đan đỏ hoe, cô chực khóc nhưng rồi sợ mẹ buồn, Đan giả vờ ấm ức, cô làm nũng:

“Mẹ chỉ thương Dương thôi, con mới là con mẹ mà.”

Bình luận

“Mẹ chỉ thương Dương thôi, con mới là con mẹ mà.”

Mẹ Dung phì cười, bà bối rối hết chân rồi tay chẳng biết đặt ở đâu cho phải cuối cùng dừng lại trên mái tóc mượt mà của con gái, xoa xoa đầu Đan, mẹ Dung nhẹ giọng dỗ dành:

Bình luận

Mẹ Dung phì cười, bà bối rối hết chân rồi tay chẳng biết đặt ở đâu cho phải cuối cùng dừng lại trên mái tóc mượt mà của con gái, xoa xoa đầu Đan, mẹ Dung nhẹ giọng dỗ dành:

“Thằng bé khổ quá con ạ.”

Bình luận

“Thằng bé khổ quá con ạ.”

Ban đầu, Đan làm vậy vốn dĩ chỉ vì muốn trêu mẹ cũng là để kiềm lại nước mắt đang còn đọng lại bên khoé mi nhưng nghe mẹ nói đến đây, đột nhiên cô ngẩn người:

Bình luận

Ban đầu, Đan làm vậy vốn dĩ chỉ vì muốn trêu mẹ cũng là để kiềm lại nước mắt đang còn đọng lại bên khoé mi nhưng nghe mẹ nói đến đây, đột nhiên cô ngẩn người:

“Khổ ạ?”

Bình luận

“Khổ ạ?”

Không phải Đan không liên tưởng tới hình ảnh trong con hẻm nhỏ hôm qua cô bắt gặp cũng chẳng phải cô chưa nghĩ tới những nguyên do sâu xa ẩn dấu bên trong, hằng hà sa số, tầng tầng lớp lớp những bí mật mà Dương đang che dấu. Nhưng mà, những chuyện này và mẹ Dung thì có liên quan gì với nhau đâu cơ chứ? Mẹ đang giấu cô điều gì chăng?

Bình luận

Không phải Đan không liên tưởng tới hình ảnh trong con hẻm nhỏ hôm qua cô bắt gặp cũng chẳng phải cô chưa nghĩ tới những nguyên do sâu xa ẩn dấu bên trong, hằng hà sa số, tầng tầng lớp lớp những bí mật mà Dương đang che dấu. Nhưng mà, những chuyện này và mẹ Dung thì có liên quan gì với nhau đâu cơ chứ? Mẹ đang giấu cô điều gì chăng?

Mẹ Dung bừng tỉnh, hối hận muộn màng, bà nhận ra trong vô thức bản thân đã nói điều không nên nói, chỉ đành tự dối lòng mình, cắn rứt lương tâm, lấp liếm cho qua, nói dối con gái:

Bình luận

Mẹ Dung bừng tỉnh, hối hận muộn màng, bà nhận ra trong vô thức bản thân đã nói điều không nên nói, chỉ đành tự dối lòng mình, cắn rứt lương tâm, lấp liếm cho qua, nói dối con gái:

“Từ lớp đầu xuống lớp cuối có ai mà không sốc hả con?”

Bình luận

“Từ lớp đầu xuống lớp cuối có ai mà không sốc hả con?”

Đan không tin:

Bình luận

Đan không tin:

“Con cũng thế mà mẹ.”

Bình luận

“Con cũng thế mà mẹ.”

Mẹ Dung phì cười:

Bình luận

Mẹ Dung phì cười:

“Cái con bé này, con tự nguyện chứ thằng bé có tự nguyện đâu.”

Bình luận

“Cái con bé này, con tự nguyện chứ thằng bé có tự nguyện đâu.”

Không phải Đan không nhận ra vô số những lỗ hổng trong lời nói dối của mẹ dẫu vậy cô vẫn biết có dò hỏi mọi chuyện cũng chẳng khá hơn được, kết quả hiện tại đã là tốt lắm rồi, đòi hỏi quá nhiều ngược lại sẽ gây phản tác dụng. Mẹ muốn giấu, Đan sẽ thuận theo ý mẹ…

Bình luận

Không phải Đan không nhận ra vô số những lỗ hổng trong lời nói dối của mẹ dẫu vậy cô vẫn biết có dò hỏi mọi chuyện cũng chẳng khá hơn được, kết quả hiện tại đã là tốt lắm rồi, đòi hỏi quá nhiều ngược lại sẽ gây phản tác dụng. Mẹ muốn giấu, Đan sẽ thuận theo ý mẹ…

Tiếp tục câu chuyện dang dở ban nãy, đáp lời câu hỏi của mẹ Dung, Đan dõng dạc:

Bình luận

Tiếp tục câu chuyện dang dở ban nãy, đáp lời câu hỏi của mẹ Dung, Đan dõng dạc:

“Chúng con là bạn, những người bạn thật sự của nhau mẹ ạ.”

Bình luận

“Chúng con là bạn, những người bạn thật sự của nhau mẹ ạ.”


Truyện tương tự

Bình luận