22.


Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, đem mây mù vắt ngang tâm trí bao người lại giúp bao người che giấu đi cái hỗn độn của tâm khảm.

Bình luận

Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, đem mây mù vắt ngang tâm trí bao người lại giúp bao người che giấu đi cái hỗn độn của tâm khảm.

Bình luận

Tháng thứ hai của học kì đầu năm mười một, Dương dường như đã quay trở lại với những ngày tháng vô lo, ngày còn ông còn bà, ngày mầm non, tiểu học. Mối quan hệ giữa cậu với mẹ Khánh chẳng thể coi là hoà hoãn nhưng ít nhất nó không gay gắt như thuở ban đầu. Mẹ đi làm, xa rời các cuộc vui mà ngày trước mẹ từng da diết đeo đuổi mặc cho con cái van cầu, mẹ kiếm tiền lo cho hai anh em, mẹ đã thật sự là mẹ, mẹ không còn dăm bữa nửa tháng lại đòi tiền Dương nữa.

Bình luận

Tháng thứ hai của học kì đầu năm mười một, Dương dường như đã quay trở lại với những ngày tháng vô lo, ngày còn ông còn bà, ngày mầm non, tiểu học. Mối quan hệ giữa cậu với mẹ Khánh chẳng thể coi là hoà hoãn nhưng ít nhất nó không gay gắt như thuở ban đầu. Mẹ đi làm, xa rời các cuộc vui mà ngày trước mẹ từng da diết đeo đuổi mặc cho con cái van cầu, mẹ kiếm tiền lo cho hai anh em, mẹ đã thật sự là mẹ, mẹ không còn dăm bữa nửa tháng lại đòi tiền Dương nữa.

Bình luận

Nhưng dẫu cho người ta có lựa chọn buông bỏ hết thảy ngày qua ngày chỉ dám trộm nghĩ về tương lai mà dốc lòng cố gắng thì có những chuyện cần đến vẫn phải đến.

Bình luận

Nhưng dẫu cho người ta có lựa chọn buông bỏ hết thảy ngày qua ngày chỉ dám trộm nghĩ về tương lai mà dốc lòng cố gắng thì có những chuyện cần đến vẫn phải đến.

Bình luận

Dương không tìm gặp Sơn cũng chấm dứt liên lạc với “nhóm bạn” kia. Cậu đổi điện thoại, bán đống đồng hồ hiệu, giày hiệu, bán hết thảy những gì làm nên vỏ bọc hào nhoáng mà cậu từng phải gồng gánh bằng đôi vai mệt nhoài, lại gom tất cả số tiền mình có trả về cho một số tài khoản. Dương cho rằng, vậy là đủ, rồi một ngày nào đó có đủ can đảm chính cậu sẽ đi thú nhận mọi chuyện với người thầy lặn lội đường sá xa xôi đem mình từ Cao Bằng về đây, kết thúc đoạn đường tội lỗi đã qua trong những bước đi sa ngã tuổi trẻ cậu kinh qua.

Bình luận

Dương không tìm gặp Sơn cũng chấm dứt liên lạc với “nhóm bạn” kia. Cậu đổi điện thoại, bán đống đồng hồ hiệu, giày hiệu, bán hết thảy những gì làm nên vỏ bọc hào nhoáng mà cậu từng phải gồng gánh bằng đôi vai mệt nhoài, lại gom tất cả số tiền mình có trả về cho một số tài khoản. Dương cho rằng, vậy là đủ, rồi một ngày nào đó có đủ can đảm chính cậu sẽ đi thú nhận mọi chuyện với người thầy lặn lội đường sá xa xôi đem mình từ Cao Bằng về đây, kết thúc đoạn đường tội lỗi đã qua trong những bước đi sa ngã tuổi trẻ cậu kinh qua.

Bình luận

Ấy vậy mà, trời chẳng thấu lòng người. Sơn tìm đến Dương, đi cùng cậu còn có cả Hải, cả Trường, cả Loan, đoạn thời gian sống trong bóng tối tưởng đã trôi xa trong kí ức của Dương bỗng chốc hiện về.

Bình luận

Ấy vậy mà, trời chẳng thấu lòng người. Sơn tìm đến Dương, đi cùng cậu còn có cả Hải, cả Trường, cả Loan, đoạn thời gian sống trong bóng tối tưởng đã trôi xa trong kí ức của Dương bỗng chốc hiện về.

Bình luận

Trong con hẻm nhỏ, như bao ngày bực dọc vì cuộc sống, vì gia đình Sơn lại cùng nhóm bạn lao vào mặc sức đấm đá Dương không một lời giải thích, chẳng kể lý do. Dương ngồi đó, bất động một góc, co ro và đờ đẫn như thể chuyện như vậy vốn dĩ đã trở thành thói quen.

Bình luận

Trong con hẻm nhỏ, như bao ngày bực dọc vì cuộc sống, vì gia đình Sơn lại cùng nhóm bạn lao vào mặc sức đấm đá Dương không một lời giải thích, chẳng kể lý do. Dương ngồi đó, bất động một góc, co ro và đờ đẫn như thể chuyện như vậy vốn dĩ đã trở thành thói quen.

Bình luận

Những năm cấp hai, Sơn ở trường huyện tung hoành, người bố chủ tịch cũng từng muốn chuyển cậu đi nơi khác tốt hơn nhưng cậu nhất quyết không đồng ý, điểm ở lớp, ở trường Sơn cũng luôn cao vậy nên ông cũng không quản nữa. Bốn năm cấp hai, Sơn dùng t.iền m.ua điểm hết ba năm, không một ai hay, ngày cậu rớt chuyên anh, chủ tịch may mặc Sơn Hoàng suýt chút nữa lên cơn đau tim. Bố Thạnh Hoàng tuyên bố nếu Sơn không chỉnh đốn lại việc học, ông sẵn sàng gửi cậu đi nước ngoài học tập thậm chí từ mặt cậu nếu Sơn phản đối nhưng ông vẫn chẳng hay biết gì về câu chuyện gian lận kia…

Bình luận

Những năm cấp hai, Sơn ở trường huyện tung hoành, người bố chủ tịch cũng từng muốn chuyển cậu đi nơi khác tốt hơn nhưng cậu nhất quyết không đồng ý, điểm ở lớp, ở trường Sơn cũng luôn cao vậy nên ông cũng không quản nữa. Bốn năm cấp hai, Sơn dùng t.iền m.ua điểm hết ba năm, không một ai hay, ngày cậu rớt chuyên anh, chủ tịch may mặc Sơn Hoàng suýt chút nữa lên cơn đau tim. Bố Thạnh Hoàng tuyên bố nếu Sơn không chỉnh đốn lại việc học, ông sẵn sàng gửi cậu đi nước ngoài học tập thậm chí từ mặt cậu nếu Sơn phản đối nhưng ông vẫn chẳng hay biết gì về câu chuyện gian lận kia…

Bình luận

Sơn lớn lên với vô vàn kì vọng của bố mẹ, họ sinh ra một người thừa kế và rồi đào tạo nó trở thành một con người không có cảm xúc chứ chẳng phải sinh ra một đứa con mà chăm bẵm, nuôi dạy nó nên người. Tâm lí vặn vẹo sản sinh ra nỗi niềm lệch lạc, họ muốn hoàn hảo, cậu sẽ “hoàn hảo” ít nhất là trong mắt họ, theo những gì họ muốn. Hoàng Dương đã xuất hiện trong cuộc đời cậu theo cách đó nhưng rồi cậu ta lại lựa chọn từ bỏ kéo theo sau là bộ mặt giả dối Sơn dày công xây dựng có nguy cơ bị xé rách, Sơn không cho phép điều đó xảy ra.

Bình luận

Sơn lớn lên với vô vàn kì vọng của bố mẹ, họ sinh ra một người thừa kế và rồi đào tạo nó trở thành một con người không có cảm xúc chứ chẳng phải sinh ra một đứa con mà chăm bẵm, nuôi dạy nó nên người. Tâm lí vặn vẹo sản sinh ra nỗi niềm lệch lạc, họ muốn hoàn hảo, cậu sẽ “hoàn hảo” ít nhất là trong mắt họ, theo những gì họ muốn. Hoàng Dương đã xuất hiện trong cuộc đời cậu theo cách đó nhưng rồi cậu ta lại lựa chọn từ bỏ kéo theo sau là bộ mặt giả dối Sơn dày công xây dựng có nguy cơ bị xé rách, Sơn không cho phép điều đó xảy ra.

Bình luận

“Chúng mày làm cái gì vậy hả? Tao báo công an bây giờ!”

Bình luận

“Chúng mày làm cái gì vậy hả? Tao báo công an bây giờ!”

Bình luận

Có giọng nói vọng vào từ đầu hẻm, Sơn dừng động tác, đưa mắt xác nhận mắt thấy người đàn ông trung niên đang tiến vào với vẻ mặt nghiêm nghị, tai nghe tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi thì khó chịu quát nạt:

Bình luận

Có giọng nói vọng vào từ đầu hẻm, Sơn dừng động tác, đưa mắt xác nhận mắt thấy người đàn ông trung niên đang tiến vào với vẻ mặt nghiêm nghị, tai nghe tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi thì khó chịu quát nạt:

Bình luận

“M.ẹ nó, mày chưa xong với tao đâu!”

Bình luận

“M.ẹ nó, mày chưa xong với tao đâu!”

Bình luận

Bốn người đã đi khỏi, Dương ngước tầm mắt mờ mịt của mình lên, ban đầu thấy hai cái bóng một lớn một nhỏ sau cùng hợp lại, đứng trước mặt cậu chỉ có Khánh Đan mà thôi. Nỗi lo sợ của cậu đã xảy đến, theo cái cách mà Dương chẳng dám ngờ.

Bình luận

Bốn người đã đi khỏi, Dương ngước tầm mắt mờ mịt của mình lên, ban đầu thấy hai cái bóng một lớn một nhỏ sau cùng hợp lại, đứng trước mặt cậu chỉ có Khánh Đan mà thôi. Nỗi lo sợ của cậu đã xảy đến, theo cái cách mà Dương chẳng dám ngờ.

Bình luận

Đan nuốt nước bọt, đáy lòng khẽ run lên vì sợ hãi, mấy ngày trước, trong khuôn viên trường họ vẫn còn là bạn bè chí cốt của nhau, vài tháng trước Sơn cùng Dương còn khoác vai nhau đến trường. Vậy mà hôm nay, một mảnh sự thật đen tối và u ám từng được che lấp bằng vỏ bọc hoàn mỹ nhất lộ ra. Hoá ra, Dương chưa bao giờ may mắn hơn ai cả…

Bình luận

Đan nuốt nước bọt, đáy lòng khẽ run lên vì sợ hãi, mấy ngày trước, trong khuôn viên trường họ vẫn còn là bạn bè chí cốt của nhau, vài tháng trước Sơn cùng Dương còn khoác vai nhau đến trường. Vậy mà hôm nay, một mảnh sự thật đen tối và u ám từng được che lấp bằng vỏ bọc hoàn mỹ nhất lộ ra. Hoá ra, Dương chưa bao giờ may mắn hơn ai cả…

Bình luận

Trăm ngàn lời khó nói nghẹn hết lại ở cổ họng Đan, tới lúc đến bên miệng lại thành:

Bình luận

Trăm ngàn lời khó nói nghẹn hết lại ở cổ họng Đan, tới lúc đến bên miệng lại thành:

Bình luận

“Hay là tớ kèm cậu toán, cậu kèm tớ anh có được không?”

Bình luận

“Hay là tớ kèm cậu toán, cậu kèm tớ anh có được không?”

Bình luận

Dương từng hơn một lần đẩy Khánh Đan ra xa, quá khứ cậu ôm lấy nỗi sợ hãi vô hình. Cậu sợ một mai biết đến con người thật sự của mình cô bạn sẽ ghét bỏ cái tên Hoàng Dương, sẽ khinh thường con người “vì tiền mà bất chấp tất cả” của cậu. Nhưng hôm nay Dương mới biết, ngay từ khi bắt đầu, cậu đã sai, sai một cách triệt để.

Bình luận

Dương từng hơn một lần đẩy Khánh Đan ra xa, quá khứ cậu ôm lấy nỗi sợ hãi vô hình. Cậu sợ một mai biết đến con người thật sự của mình cô bạn sẽ ghét bỏ cái tên Hoàng Dương, sẽ khinh thường con người “vì tiền mà bất chấp tất cả” của cậu. Nhưng hôm nay Dương mới biết, ngay từ khi bắt đầu, cậu đã sai, sai một cách triệt để.

Bình luận

Khoé môi Hoàng Dương khô khốc, hốc mắt đỏ bừng rỉ ra mấy giọt nước trong suốt nhưng cậu vẫn cười:

Bình luận

Khoé môi Hoàng Dương khô khốc, hốc mắt đỏ bừng rỉ ra mấy giọt nước trong suốt nhưng cậu vẫn cười:

Bình luận

“Chúng ta cuối cùng cũng làm bạn được rồi.”

Bình luận

“Chúng ta cuối cùng cũng làm bạn được rồi.”

Bình luận

Đan đưa tay đỡ lấy cơ thể chao đảo của Dương đang cố gắng đứng dậy, không khỏi cảm thán về độ thông minh của Sơn. Kể cả khi đã “cá chết rách lưới” cậu ta vẫn không ngại phiền, làm thêm một bước nhằm che dấu bộ mặt xấu xa của bản thân, vị trí từng vết thương trên người Dương, mỗi một vết đều nằm ở nơi khuất, nếu mặc đồng phục chẳng ai có thể nhận ra cả.

Bình luận

Đan đưa tay đỡ lấy cơ thể chao đảo của Dương đang cố gắng đứng dậy, không khỏi cảm thán về độ thông minh của Sơn. Kể cả khi đã “cá chết rách lưới” cậu ta vẫn không ngại phiền, làm thêm một bước nhằm che dấu bộ mặt xấu xa của bản thân, vị trí từng vết thương trên người Dương, mỗi một vết đều nằm ở nơi khuất, nếu mặc đồng phục chẳng ai có thể nhận ra cả.

Bình luận

Suy nghĩ Đan vẫn phải ngưng trệ vài giây trước khi kịp hiểu lời Dương nói:

Bình luận

Suy nghĩ Đan vẫn phải ngưng trệ vài giây trước khi kịp hiểu lời Dương nói:

Bình luận

“Cậu… cậu vậy mà còn dám cho tớ thực tập làm bạn cậu?”

Bình luận

“Cậu… cậu vậy mà còn dám cho tớ thực tập làm bạn cậu?”

Bình luận

Dương hoảng hốt xua tay, lúng túng nhỏ nhẹ:

Bình luận

Dương hoảng hốt xua tay, lúng túng nhỏ nhẹ:

Bình luận

“Không phải đâu mà, là do ban đầu tớ sợ sau này cậu sẽ hối hận nếu lúc đó làm bạn với tớ thôi.”

Bình luận

“Không phải đâu mà, là do ban đầu tớ sợ sau này cậu sẽ hối hận nếu lúc đó làm bạn với tớ thôi.”

Bình luận

Đan sững người, cười chua xót:

Bình luận

Đan sững người, cười chua xót:

Bình luận

“Cậu thật là.”

Bình luận

“Cậu thật là.”

Bình luận

Dương ngờ nghệch:

Bình luận

Dương ngờ nghệch:

Bình luận

“Làm sao?”

Bình luận

“Làm sao?”

Bình luận

“Ngốc nghếch.”

Bình luận

“Ngốc nghếch.”

Bình luận

Dưới ánh chiều tà, con người từng ghì chặt lấy quá khứ chẳng buông, mặc cho tương lai ra sức vùng vẫy cuối cùng cũng bắt đầu học cách “buông”. Hai cái bóng một ngắn một dài tiến về phía chân trời xa xa, bỏ lại quá khứ đau buồn. Kì thực, tương lai luôn là liều thuốc chữa lành tốt nhất, là phép nhiệm màu tuyệt diệu của đời người bởi chẳng ai biết một mai rồi sẽ ra sao.

Bình luận

Dưới ánh chiều tà, con người từng ghì chặt lấy quá khứ chẳng buông, mặc cho tương lai ra sức vùng vẫy cuối cùng cũng bắt đầu học cách “buông”. Hai cái bóng một ngắn một dài tiến về phía chân trời xa xa, bỏ lại quá khứ đau buồn. Kì thực, tương lai luôn là liều thuốc chữa lành tốt nhất, là phép nhiệm màu tuyệt diệu của đời người bởi chẳng ai biết một mai rồi sẽ ra sao.


Truyện tương tự

Bình luận