“Con đã thắng, ông ấy bỏ rơi chúng ta rồi, về nhà đi mẹ chỉ còn con thôi.”
Bình luận
“Con đã thắng, ông ấy bỏ rơi chúng ta rồi, về nhà đi mẹ chỉ còn con thôi.”
Bình luận
Tắt máy, Chi gửi địa chỉ nhà Đan cho mẹ Ngọc rồi lại bần thần ngồi đó hồi lâu, đáy lòng nhộn nhạo không yên chẳng rõ vui buồn.
Bình luận
Tắt máy, Chi gửi địa chỉ nhà Đan cho mẹ Ngọc rồi lại bần thần ngồi đó hồi lâu, đáy lòng nhộn nhạo không yên chẳng rõ vui buồn.
Bình luận
Khoảnh khắc Khánh Đan đẩy cửa bước vào vừa hay nhìn thấy được cảnh này, cô chậm rãi lại gần đặt tay lên vai bạn mình, dịu giọng an ủi:
Bình luận
Khoảnh khắc Khánh Đan đẩy cửa bước vào vừa hay nhìn thấy được cảnh này, cô chậm rãi lại gần đặt tay lên vai bạn mình, dịu giọng an ủi:
Bình luận
“Cậu đừng buồn, thật ra mẹ cậu cũng rất yêu cậu chỉ là bà ấy không biết cách thể hiện ra bên ngoài thôi, hơn nữa…”
Bình luận
“Cậu đừng buồn, thật ra mẹ cậu cũng rất yêu cậu chỉ là bà ấy không biết cách thể hiện ra bên ngoài thôi, hơn nữa…”
Bình luận
Diệu Chi ngẩng đầu nhìn Khánh Đan, khoé mắt phiếm hồng, từng giọt từng giọt nước mắt ấm nóng cứ thế không theo sự điều khiển của cô liên tục trào ra ngoài, cô bất lực ôm lấy Đan rấm rứt khóc:
Bình luận
Diệu Chi ngẩng đầu nhìn Khánh Đan, khoé mắt phiếm hồng, từng giọt từng giọt nước mắt ấm nóng cứ thế không theo sự điều khiển của cô liên tục trào ra ngoài, cô bất lực ôm lấy Đan rấm rứt khóc:
Bình luận
“Hơn nữa so với tớ bà ấy yêu người đàn ông kia hơn vậy nên khi bị ruồng rẫy điều duy nhất bà ấy có thể nghĩ tới là đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ đúng không?”
Bình luận
“Hơn nữa so với tớ bà ấy yêu người đàn ông kia hơn vậy nên khi bị ruồng rẫy điều duy nhất bà ấy có thể nghĩ tới là đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ đúng không?”
Bình luận
“Cậu không cần lo lắng, tớ không những buồn mà còn đang rất vui nữa là đằng khác.”
Bình luận
“Cậu không cần lo lắng, tớ không những buồn mà còn đang rất vui nữa là đằng khác.”
Bình luận
Đan ôm lấy bạn, đưa tay xoa xoa tấm lưng đang run lên nhè nhẹ kia, khoé mắt cũng cay xè. Người bạn này của cô kì thực chưa có ngày nào thật sự được yêu thương cả, nỗi buồn luôn cất giấu thật kĩ càng gặm nhấm một mình, Đan chưa từng nghĩ sẽ có ngày được nhìn thấy một Diệu Chi thoải mái trút hết ưu phiền trước mặt mình như thế này. Vậy nên, nếu như cô muốn khóc thì Đan sẽ để cô khóc.
Bình luận
Đan ôm lấy bạn, đưa tay xoa xoa tấm lưng đang run lên nhè nhẹ kia, khoé mắt cũng cay xè. Người bạn này của cô kì thực chưa có ngày nào thật sự được yêu thương cả, nỗi buồn luôn cất giấu thật kĩ càng gặm nhấm một mình, Đan chưa từng nghĩ sẽ có ngày được nhìn thấy một Diệu Chi thoải mái trút hết ưu phiền trước mặt mình như thế này. Vậy nên, nếu như cô muốn khóc thì Đan sẽ để cô khóc.
Bình luận
Lâu thật lâu sau đó, khóc cũng đã mệt, Chi nghiêm túc nhìn Đan khẳng định:
Bình luận
Lâu thật lâu sau đó, khóc cũng đã mệt, Chi nghiêm túc nhìn Đan khẳng định:
Bình luận
“Tớ sẽ về nhà.”
Bình luận
“Tớ sẽ về nhà.”
Bình luận
Đan ngơ ngác:
Bình luận
Đan ngơ ngác:
Bình luận
“Hả?”
Bình luận
“Hả?”
Bình luận
“Tớ sẽ cho bà ấy thấy giá trị của bản thân để bà ấy biết rằng người đàn ông không có trách nhiệm kia vốn dĩ không xứng đáng làm bố tớ.”
Bình luận
“Tớ sẽ cho bà ấy thấy giá trị của bản thân để bà ấy biết rằng người đàn ông không có trách nhiệm kia vốn dĩ không xứng đáng làm bố tớ.”
Bình luận
“Đan tin tưởng tớ nhé?”
Bình luận
“Đan tin tưởng tớ nhé?”
Bình luận
Hồi lâu sau, Khánh Đan nghe thấy giọng nói của chính mình, cô trả lời:
Bình luận
Hồi lâu sau, Khánh Đan nghe thấy giọng nói của chính mình, cô trả lời:
Bình luận
“Được.”
Bình luận
“Được.”
Bình luận
Chiều hôm đó, mẹ Ngọc tìm đến nhà Đan đón Chi về, ngày ra đi cô chẳng mang theo gì cả vậy nên lúc trở về cũng không có hành lý cần chuẩn bị. Hai người mẹ nói chuyện với nhau suốt cả tiếng trời, trước khi đi mẹ Ngọc còn dúi vào tay mẹ Dung một triệu đồng thay cho lời cảm ơn vì đã giúp đỡ Diệu Chi những ngày vừa qua nhưng mẹ không nhận, bà bảo giúp người nào có phải để được trả ơn đâu, ngày hôm nay bà giúp đỡ Chi là để một ngày nào đó khi khó khăn sẽ lại có người giúp đỡ Đan, như vậy là đủ.
Bình luận
Chiều hôm đó, mẹ Ngọc tìm đến nhà Đan đón Chi về, ngày ra đi cô chẳng mang theo gì cả vậy nên lúc trở về cũng không có hành lý cần chuẩn bị. Hai người mẹ nói chuyện với nhau suốt cả tiếng trời, trước khi đi mẹ Ngọc còn dúi vào tay mẹ Dung một triệu đồng thay cho lời cảm ơn vì đã giúp đỡ Diệu Chi những ngày vừa qua nhưng mẹ không nhận, bà bảo giúp người nào có phải để được trả ơn đâu, ngày hôm nay bà giúp đỡ Chi là để một ngày nào đó khi khó khăn sẽ lại có người giúp đỡ Đan, như vậy là đủ.
Bình luận
Mẹ Ngọc cười cười, bà xấu hổ dắt tay Chi bước lên chiếc xe sang đỗ trước cổng, vẫn là rời đi sau khi rối rối rít rít cảm ơn mẹ Dung ở cửa nhà lần nữa.
Bình luận
Mẹ Ngọc cười cười, bà xấu hổ dắt tay Chi bước lên chiếc xe sang đỗ trước cổng, vẫn là rời đi sau khi rối rối rít rít cảm ơn mẹ Dung ở cửa nhà lần nữa.
Bình luận
Bà ta đi rồi, mẹ Dung lầm bầm:
Bình luận
Bà ta đi rồi, mẹ Dung lầm bầm:
Bình luận
“Sống với lớp mặt nạ rõ ràng là khổ sở hơn rất nhiều nhưng tại sao lại không muốn gỡ ra cơ chứ?”
Bình luận
“Sống với lớp mặt nạ rõ ràng là khổ sở hơn rất nhiều nhưng tại sao lại không muốn gỡ ra cơ chứ?”
Bình luận
Đan ngỡ mình nghe nhầm, cô ngước mắt lên nhìn mẹ đang đăm chiêu không rời theo hướng chiếc xe vừa rời đi, hỏi vặn lại:
Bình luận
Đan ngỡ mình nghe nhầm, cô ngước mắt lên nhìn mẹ đang đăm chiêu không rời theo hướng chiếc xe vừa rời đi, hỏi vặn lại:
Bình luận
“Mẹ nói gì cơ ạ?”
Bình luận
“Mẹ nói gì cơ ạ?”
Bình luận
Mẹ Dung sực tỉnh:
Bình luận
Mẹ Dung sực tỉnh:
Bình luận
“Mẹ bảo con bé Chi sống chẳng dễ dàng gì.”
Bình luận
“Mẹ bảo con bé Chi sống chẳng dễ dàng gì.”
Bình luận
…
Bình luận
…
Bình luận
Ngày nhận lớp, hai “huyền thoại” của khối mười một năm nay, hạng 1, hạng 2 khối mười năm ngoái “dắt tay nhau” từ 11a1 sang 11a1.5 khiến ai nấy đều xôn xao.
Bình luận
Ngày nhận lớp, hai “huyền thoại” của khối mười một năm nay, hạng 1, hạng 2 khối mười năm ngoái “dắt tay nhau” từ 11a1 sang 11a1.5 khiến ai nấy đều xôn xao.
Bình luận
Nghe nói, vì chuyện này mà cô Hoà chủ nhiệm 11a1.5 còn đá xéo cô Liễu chủ nhiệm 11a1 trước cửa phòng chờ giáo viên một phen:
Bình luận
Nghe nói, vì chuyện này mà cô Hoà chủ nhiệm 11a1.5 còn đá xéo cô Liễu chủ nhiệm 11a1 trước cửa phòng chờ giáo viên một phen:
Bình luận
“Dạy giỏi thì thế nào, chẳng phải hai học sinh ưu tú của lớp cô cũng chạy hết sang lớp tôi đó sao.”
Bình luận
“Dạy giỏi thì thế nào, chẳng phải hai học sinh ưu tú của lớp cô cũng chạy hết sang lớp tôi đó sao.”
Bình luận
Vì chuyện này, cô ấm ức mãi, cả tuần liền không thèm liên lạc với Đan, Đan hỏi bài cũng chỉ đáp qua loa mãi tới khi cô Hoa đánh tiếng giảng hoà thì cô mới thôi giận dỗi mà nhắn lại một câu vô cùng đáng yêu:
Bình luận
Vì chuyện này, cô ấm ức mãi, cả tuần liền không thèm liên lạc với Đan, Đan hỏi bài cũng chỉ đáp qua loa mãi tới khi cô Hoa đánh tiếng giảng hoà thì cô mới thôi giận dỗi mà nhắn lại một câu vô cùng đáng yêu:
Bình luận
“Hết kì này thôi đấy nhé.”
Bình luận
“Hết kì này thôi đấy nhé.”
Bình luận
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện giữa cô Liễu và cô Hoà, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sự sắp xếp ngấm ngầm của cô thầy Bình hay nói đúng hơn là cô Hoa trong việc sắp xếp chỗ ngồi của lớp học 11a1.5 cả.
Bình luận
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện giữa cô Liễu và cô Hoà, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sự sắp xếp ngấm ngầm của cô thầy Bình hay nói đúng hơn là cô Hoa trong việc sắp xếp chỗ ngồi của lớp học 11a1.5 cả.
Bình luận
Hôm ấy, Dương đến trễ, lúc đến nơi các bạn đã bốc thăm chỗ ngồi xong xuôi cả rồi vậy nên chỗ ngồi còn trống bên cạnh Khánh Đan nghiễm nhiên trở thành chỗ ngồi của cậu ấy. Vị trí lớp học trở thành Khánh Đan ngồi bàn hai đối diện bàn giáo viên, bên trái là Hoàng Dương, bên phải là Diệu Chi.
Bình luận
Hôm ấy, Dương đến trễ, lúc đến nơi các bạn đã bốc thăm chỗ ngồi xong xuôi cả rồi vậy nên chỗ ngồi còn trống bên cạnh Khánh Đan nghiễm nhiên trở thành chỗ ngồi của cậu ấy. Vị trí lớp học trở thành Khánh Đan ngồi bàn hai đối diện bàn giáo viên, bên trái là Hoàng Dương, bên phải là Diệu Chi.
Bình luận
Dương đến trễ không có quyền lên tiếng bất bình nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả, cậu ngồi vào đúng vị trí được sắp xếp, kéo kéo tay áo Khánh Đan nhằm gây sự chú ý, nhỏ giọng hỏi:
Bình luận
Dương đến trễ không có quyền lên tiếng bất bình nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả, cậu ngồi vào đúng vị trí được sắp xếp, kéo kéo tay áo Khánh Đan nhằm gây sự chú ý, nhỏ giọng hỏi:
Bình luận
“Cậu không ở 11a1 của cậu mà lại chạy tới đây làm gì?”
Bình luận
“Cậu không ở 11a1 của cậu mà lại chạy tới đây làm gì?”
Bình luận
Đan ngơ ngác quan sát biểu cảm của Hoàng Dương, nghĩ lại từng chuyện từng chuyện một đã xảy ra giữa hai người. Rõ ràng câu nói “không được” ngày hôm đó dưới mái hiên tiệm net vẫn còn văng vẳng mãi trong tâm trí cô ấy vậy mà hôm nay Dương vẫn còn dám thản nhiên bắt chuyện với cô như vậy?
Bình luận
Đan ngơ ngác quan sát biểu cảm của Hoàng Dương, nghĩ lại từng chuyện từng chuyện một đã xảy ra giữa hai người. Rõ ràng câu nói “không được” ngày hôm đó dưới mái hiên tiệm net vẫn còn văng vẳng mãi trong tâm trí cô ấy vậy mà hôm nay Dương vẫn còn dám thản nhiên bắt chuyện với cô như vậy?
Bình luận
“Kệ tớ.”
Bình luận
“Kệ tớ.”
Bình luận
Dương mím chặt môi, cậu chưa từng nghĩ tới Đan sẽ theo mình đến tận đây do đó đối diện với tình cảnh éo le hiện tại chẳng biết nên làm gì cho phải:
Bình luận
Dương mím chặt môi, cậu chưa từng nghĩ tới Đan sẽ theo mình đến tận đây do đó đối diện với tình cảnh éo le hiện tại chẳng biết nên làm gì cho phải:
Bình luận
“Hay tớ xin cô chuyển chỗ nhé?”
Bình luận
“Hay tớ xin cô chuyển chỗ nhé?”
Bình luận
Đan có tính thù dai, bảo cô coi như những chuyện kia như một giấc mơ không thực là điều không thể. Thế nhưng dẫu sao cô cũng là người biết phân biệt phải trái đúng sai, nếu như đã đặt ra giao kèo với cô Hoa chắc chắn Đan sẽ thực hiện bằng mọi giá.
Bình luận
Đan có tính thù dai, bảo cô coi như những chuyện kia như một giấc mơ không thực là điều không thể. Thế nhưng dẫu sao cô cũng là người biết phân biệt phải trái đúng sai, nếu như đã đặt ra giao kèo với cô Hoa chắc chắn Đan sẽ thực hiện bằng mọi giá.
Bình luận
“Ngồi yên đó cho tớ, tớ đến 11a1.5 vì Chi chứ không phải vì cậu.”
Bình luận
“Ngồi yên đó cho tớ, tớ đến 11a1.5 vì Chi chứ không phải vì cậu.”