Năm lớp mười, người đứng trên bục khen thưởng nhận giải thưởng học sinh xuất sắc nhất khối không còn là Khánh Đan, đây là kết quả cô đã đoán được từ trước cả khi có bảng điểm phát về cho phụ huynh thế nhưng Đan vẫn buồn.
Bình luận
Bình luận
Nó không dữ dội như khi cô phát hiện ra bản thân rõ ràng đã nỗ lực rất nhiều vẫn không thể bằng được người chỉ nghe giảng trên lớp, nghỉ buổi nào đi net buổi đó, từ chối thức khuya học bài, thậm chí còn chẳng ai biết con người kia lấy đâu ra thời gian ôn bài. Nó man mác, kéo dài dư âm và không biết bao giờ mới kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Đan biết chứ, rằng ghen tị là không tốt nhưng cô vẫn ghen tị với Dương lắm, cậu có tất cả những thứ mà cô hằng ao ước, có trí thông minh mà cô vẫn luôn phải bồi đắp bằng sự cần mẫn, cậu buông thả bản thân, sa vào các cuộc vui không cần thiết nhưng chẳng lúc nào Đan đuổi kịp cậu cả.
Bình luận
Bình luận
Ngày bế giảng năm ấy, cầm trên tay tờ giấy khen, Dương đứng trên cao nhìn xuống thấy mắt cô bạn cùng bàn đỏ hoe. Đột nhiên, cậu không còn cảm thấy vui vẻ nữa, khung cảnh chung quanh cũng ảm đạm đi hẳn. Dẫu chẳng mấy khi Đan dành cho cậu cái nhìn thiện cảm, dẫu chỉ mới gần hai tuần trước, cô bơ đi lá thư cậu gửi, bỏ mặc Dương đứng đợi mãi đợi mãi đến tối mịt, cô không tới, cũng chẳng thèm gửi cậu một tin nhắn nào.
Bình luận
Bình luận
Dương giận Đan, cậu quyết định bơ lại cô nhưng vấn đề nằm ở chỗ ngày thường Đan vốn dĩ đã không mấy khi để tâm đến nét mặt Dương, lúc này cậu lại dỗi Đan, tần suất cô nhìn mặt Dương lại càng ít đi đáng kể và đương nhiên là đến tận bây giờ người bị giận vẫn chưa đi dỗ người đang giận.
Bình luận
Bình luận
Ban đầu Dương hạ quyết tâm phải làm cho Đan để ý đến sự khác thường của bản thân thì mới thôi nhưng hôm nay thấy cô như vậy, cậu lại không nỡ.
Bình luận
Bình luận
Thế nên, khoảnh khắc bước về chỗ ngồi, cậu quay mặt xuống nhìn Đan, việc đầu tiên là tính toán phương pháp đình chiến, mười lăm phút suy nghĩ mới nặn ra được đúng một câu, bốn chữ, cậu nói với giọng điệu cợt nhả:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đan đánh mắt lên nhìn, thấy giọng nói là của Dương thì lại cúi mặt xuống, cô cắn cắn khoé môi, tủi thân muốn khóc, không trả lời lại.
Bình luận
Bình luận
Dương nhìn Đan, khoé mắt ban đầu đo đỏ của cô hiện tại lại trông giống như có thể rỉ nước bất cứ lúc nào, lúc nãy là sắp khóc, vừa nhìn mặt cậu xong cúi xuống lại biến thành khóc một mình…
Bình luận
Bình luận
Từ tấm bé Dương đã mạnh miệng, cậu thiếu kiên nhẫn với mọi chuyện nhưng chẳng biết bằng cách nào, chỉ với một cái nhìn, Đan dễ dàng khiến cậu mềm lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dương cười nhẹ, đưa tay chọc chọc cái má phúng phính của Đan làm cô giật mình rụt cả người lại, kéo dài khoảng cách với Dương. Trước sự hoảng loạn của cô bạn, cậu phì cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tai nghe, tay làm, Dương nhấn mở tin nhắn “10A1”, biệt danh của Đan là “mèo”, biệt danh của Dương là… “chó”. Lướt lại phần tin nhắn, Dương ngồi dò từng đoạn một, cuối cùng, bằng sự nhiệt huyết của bản thân cậu tìm thấy người đặt biệt danh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Rõ ràng bắt đầu từ lúc câu chuyện chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, Đạt đã hết sức thức thời mà ngưng nghe lén, thực hiện chiến thuật van nài nhắn tin xin đổi chỗ với từng người từng người ngồi trên ấy vậy mà chỗ chưa đổi được còn cậu thì có khả năng sắp “nhừ đòn”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đạt sướng run người, đang định bắt tay cảm tạ “bạn hiền” thì vẫn bằng giọng nói hiền từ ấy, “bạn hiền” đột ngột phản đòn:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nói gì thì nói, có không ưa nhau, tự nhiên đang yên đang lành bị giận, lại còn vô duyên vô cớ, không sao tìm ra lý do thì lại chả khó chịu. Nhưng chung quy, Đan vẫn sợ Dương, cậu giống như đã phơi bày hết thảy con người của mình ra trước lớp, ngoại hình ưa nhìn, con nhà giàu, học giỏi, lêu lổng, càng giống như đang giấu diếm rất nhiều điều khó nói khiến cô không tài nào nhìn thấu được vậy nên chỉ có thể vô thức tránh xa cậu một chút rồi một chút, Đan không thích những người không rõ ràng. Cũng vì vậy mà có biết cậu giận Đan cũng không muốn hỏi lý do.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Câu này trước kia mẹ Dung từng nói với Đan, cô vẫn luôn ghi nhớ, hôm nay ngẫm lại, cô sẽ tin tưởng mẹ và tin tưởng Dương vậy.