Trong một đêm yến tiệc xa hoa, ánh mắt hắn vô tình chạm phải gương mặt tựa trăng rằm của y – từ khoảnh khắc ấy, trái tim Lý Dục đã không còn thuộc về chính mình.
Hắn si mê. Hắn muốn y. Và hắn chiếm đoạt y, mặc cho y phản kháng, giãy giụa, cầu xin...
“Ngươi là của ta. Dù phải nhốt ngươi cả đời trong chiếc lồng son này, ta cũng không buông.”
Nhưng một trái tim bị ép buộc sẽ chỉ chảy máu.
Khi Tạ Du rời đi, mang theo cả ánh sáng và hơi thở của hắn, Lý Dục mới hiểu – thứ hắn gọi là tình yêu, hóa ra chỉ là một vết thương…
Và kẻ tạo ra vết thương ấy... chính là hắn.
Liệu một trái tim từng bị dày xéo có còn đủ ấm để tha thứ?
Hay cuộc đời này, họ chỉ có thể là kẻ giam cầm – và người bỏ trốn?