Chương 2 : Vết máu chưa khô


[Chương 2 – Vết máu chưa khô]

Bình luận

[Chương 2 – Vết máu chưa khô]

Ánh nắng sáng sớm len qua khe cửa sổ Dục Thần điện, rọi lên những dải chăn gấm lộn xộn, và một thân ảnh vẫn nằm yên không động đậy.

Bình luận

Ánh nắng sáng sớm len qua khe cửa sổ Dục Thần điện, rọi lên những dải chăn gấm lộn xộn, và một thân ảnh vẫn nằm yên không động đậy.

Tạ Du mở mắt. Đôi đồng tử vô hồn, đỏ ửng. Cảm giác đầu tiên y nhận ra là... lạnh. Lạnh đến thấu xương.

Bình luận

Tạ Du mở mắt. Đôi đồng tử vô hồn, đỏ ửng. Cảm giác đầu tiên y nhận ra là... lạnh. Lạnh đến thấu xương.

Tấm thân đau nhức, nhưng lòng còn đau hơn. Nhục nhã, phẫn uất, sợ hãi – mọi cảm xúc hỗn độn như cơn lũ dâng trào, không cách nào ngăn lại. Y đưa tay chạm vào cổ mình – nơi vẫn còn dấu vết đỏ bầm chưa tan. Cả người y như thể không còn là chính mình nữa.

Bình luận

Tấm thân đau nhức, nhưng lòng còn đau hơn. Nhục nhã, phẫn uất, sợ hãi – mọi cảm xúc hỗn độn như cơn lũ dâng trào, không cách nào ngăn lại. Y đưa tay chạm vào cổ mình – nơi vẫn còn dấu vết đỏ bầm chưa tan. Cả người y như thể không còn là chính mình nữa.

“Công tử… công tử?” – Một giọng thị nữ khe khẽ gọi ngoài cửa.

Bình luận

“Công tử… công tử?” – Một giọng thị nữ khe khẽ gọi ngoài cửa.

Tạ Du không đáp. Y ngồi dậy, chậm rãi mặc lại xiêm y, từng động tác cứng đờ như tượng gỗ.

Bình luận

Tạ Du không đáp. Y ngồi dậy, chậm rãi mặc lại xiêm y, từng động tác cứng đờ như tượng gỗ.

Cánh cửa khẽ mở. Một cung nữ bước vào, đặt nhẹ bát cháo và chén thuốc xuống bàn, rồi lui ra. Không ai dám nhìn thẳng vào y, không ai dám nói gì – tựa như mọi người đều ngầm hiểu điều gì đã xảy ra.

Bình luận

Cánh cửa khẽ mở. Một cung nữ bước vào, đặt nhẹ bát cháo và chén thuốc xuống bàn, rồi lui ra. Không ai dám nhìn thẳng vào y, không ai dám nói gì – tựa như mọi người đều ngầm hiểu điều gì đã xảy ra.

Tạ Du bước ra khỏi điện. Gió sớm thổi qua, mái tóc y rũ xuống che một phần gương mặt tái nhợt.

Bình luận

Tạ Du bước ra khỏi điện. Gió sớm thổi qua, mái tóc y rũ xuống che một phần gương mặt tái nhợt.

[Cung Thái tử]

Bình luận

[Cung Thái tử]

Trong điện Thanh Minh, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa. Lý Dục đứng trước án thư, ánh mắt đăm đăm nhìn vết máu đã khô trên cổ tay mình. Vết cào của Tạ Du – nhỏ thôi, nhưng lại đau hơn bất cứ vết thương nào hắn từng chịu.

Bình luận

Trong điện Thanh Minh, hương trầm nhè nhẹ lan tỏa. Lý Dục đứng trước án thư, ánh mắt đăm đăm nhìn vết máu đã khô trên cổ tay mình. Vết cào của Tạ Du – nhỏ thôi, nhưng lại đau hơn bất cứ vết thương nào hắn từng chịu.

Hắn chưa từng nghĩ một người như hắn – kẻ có thể ra lệnh cho trăm quân nghìn ngựa, có thể khiến bá quan triều thần cúi đầu – lại phải đứng trước chính mình mà thấy nhơ nhuốc đến vậy.

Bình luận

Hắn chưa từng nghĩ một người như hắn – kẻ có thể ra lệnh cho trăm quân nghìn ngựa, có thể khiến bá quan triều thần cúi đầu – lại phải đứng trước chính mình mà thấy nhơ nhuốc đến vậy.

Chén rượu lạnh ngắt trong tay. Hắn nâng lên, uống cạn, như thể muốn rửa sạch cơn mê tối qua. Nhưng vị đắng vẫn còn, không phải nơi đầu lưỡi, mà ở tận sâu trong lòng.

Bình luận

Chén rượu lạnh ngắt trong tay. Hắn nâng lên, uống cạn, như thể muốn rửa sạch cơn mê tối qua. Nhưng vị đắng vẫn còn, không phải nơi đầu lưỡi, mà ở tận sâu trong lòng.

Câu nói ấy của Tạ Du cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Hắn đã mong có được y, tưởng rằng chỉ cần giữ y bên cạnh, y sẽ hiểu. Nhưng sau cùng, hắn lại chỉ khiến người đó rơi vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại.

Bình luận

Câu nói ấy của Tạ Du cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Hắn đã mong có được y, tưởng rằng chỉ cần giữ y bên cạnh, y sẽ hiểu. Nhưng sau cùng, hắn lại chỉ khiến người đó rơi vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại.

Có điều, hắn không hối hận vì đã yêu. Chỉ hối hận vì đã yêu một cách sai lầm.

Bình luận

Có điều, hắn không hối hận vì đã yêu. Chỉ hối hận vì đã yêu một cách sai lầm.

Hắn tự hỏi: nếu một ngày Tạ Du căm hận hắn đến tận xương tủy… liệu hắn còn đủ tư cách để nói hai chữ "xin lỗi"?

Bình luận

Hắn tự hỏi: nếu một ngày Tạ Du căm hận hắn đến tận xương tủy… liệu hắn còn đủ tư cách để nói hai chữ "xin lỗi"?

[Tạ phủ – vài ngày sau]

Bình luận

[Tạ phủ – vài ngày sau]

Căn phòng của Tạ Du vẫn yên ắng như xưa. Nhưng ánh nến trong phòng từ đó không còn ấm nữa.

Bình luận

Căn phòng của Tạ Du vẫn yên ắng như xưa. Nhưng ánh nến trong phòng từ đó không còn ấm nữa.

Tạ Du ngồi bên bàn viết, ngón tay vẫn run nhẹ, thỉnh thoảng khựng lại giữa dòng. Trang giấy trước mặt trắng đến nhức mắt, từng nét mực rơi chậm, nhòe cả xuống tay áo.

Bình luận

Tạ Du ngồi bên bàn viết, ngón tay vẫn run nhẹ, thỉnh thoảng khựng lại giữa dòng. Trang giấy trước mặt trắng đến nhức mắt, từng nét mực rơi chậm, nhòe cả xuống tay áo.

Y từng là tài tử được người người ca tụng, từng đứng trên sân khấu đọc thơ, đánh đàn, làm rực rỡ cả đất Lạc Châu. Nhưng giờ đây, y không thể viết nổi một câu thơ tử tế. Cảm hứng từng là suối nguồn, nay đã khô cạn.

Bình luận

Y từng là tài tử được người người ca tụng, từng đứng trên sân khấu đọc thơ, đánh đàn, làm rực rỡ cả đất Lạc Châu. Nhưng giờ đây, y không thể viết nổi một câu thơ tử tế. Cảm hứng từng là suối nguồn, nay đã khô cạn.

Tiếng người hầu vọng ngoài cửa.

Bình luận

Tiếng người hầu vọng ngoài cửa.

Y không đáp, cũng không nhận lấy. Lá thư nằm lặng trên bàn suốt một ngày, niêm phong bằng dấu Thái tử. Đỏ như máu.

Bình luận

Y không đáp, cũng không nhận lấy. Lá thư nằm lặng trên bàn suốt một ngày, niêm phong bằng dấu Thái tử. Đỏ như máu.

Đêm đến, y mở nó ra, chậm rãi đọc từng chữ. Đó không phải thư tạ tội, cũng không phải lời giải thích. Chỉ vỏn vẹn một câu:

Bình luận

Đêm đến, y mở nó ra, chậm rãi đọc từng chữ. Đó không phải thư tạ tội, cũng không phải lời giải thích. Chỉ vỏn vẹn một câu:

Tạ Du cười nhạt. “Buông kiếm? Hắn xem truyện hôm đó như chưa từng xảy ra sao ?”

Bình luận

Tạ Du cười nhạt. “Buông kiếm? Hắn xem truyện hôm đó như chưa từng xảy ra sao ?”

Y vò nát tờ giấy, ném vào lò lửa. Ngọn lửa lập lòe nuốt trọn từng đường mực đỏ, như muốn thiêu sạch ký ức cay đắng. Nhưng dẫu cháy rực đến tro tàn, cũng chẳng thể đốt đi nỗi đau còn âm ỉ trong lòng y – thứ đau đớn không tên, chưa từng lên tiếng, nhưng chưa phút nào nguôi.

Bình luận

Y vò nát tờ giấy, ném vào lò lửa. Ngọn lửa lập lòe nuốt trọn từng đường mực đỏ, như muốn thiêu sạch ký ức cay đắng. Nhưng dẫu cháy rực đến tro tàn, cũng chẳng thể đốt đi nỗi đau còn âm ỉ trong lòng y – thứ đau đớn không tên, chưa từng lên tiếng, nhưng chưa phút nào nguôi.

[Kinh thành – đêm ấy]

Bình luận

[Kinh thành – đêm ấy]

Thái tử Lý Dục đứng trên tầng lầu cao nhất trong cung, mắt nhìn về phía nam – hướng Lạc Châu.

Bình luận

Thái tử Lý Dục đứng trên tầng lầu cao nhất trong cung, mắt nhìn về phía nam – hướng Lạc Châu.

Trong tay hắn là một bức tranh thủy mặc chưa hoàn thiện. Nét mực đầu tiên là hình bóng một người áo trắng đang ngồi dưới gốc mai, thổi sáo.

Bình luận

Trong tay hắn là một bức tranh thủy mặc chưa hoàn thiện. Nét mực đầu tiên là hình bóng một người áo trắng đang ngồi dưới gốc mai, thổi sáo.

Nhưng nét cuối cùng, hắn không dám vẽ tiếp. Vì trong trí nhớ, người ấy đã quay đi, không ngoảnh lại.

Bình luận

Nhưng nét cuối cùng, hắn không dám vẽ tiếp. Vì trong trí nhớ, người ấy đã quay đi, không ngoảnh lại.

__________________________________________________

Bình luận

__________________________________________________

Tác giả : Dạo gần đây tôi đc nghỉ nên có thời gian đã viết dài hơn chương 1 nhiều , tôi sẽ cố gắng viết dài hơn nx nếu t ko bị bệnh lười xâm chiếm '<'. Tôi sẽ cố chương 3 viết dc 900 chữ nếu tôi còn chất xám (-)_(-)✨

Bình luận

Tác giả : Dạo gần đây tôi đc nghỉ nên có thời gian đã viết dài hơn chương 1 nhiều , tôi sẽ cố gắng viết dài hơn nx nếu t ko bị bệnh lười xâm chiếm '<'. Tôi sẽ cố chương 3 viết dc 900 chữ nếu tôi còn chất xám (-)_(-)✨


Truyện tương tự

Bình luận