Chương 4 : Hoa Quỳnh nở giữa đêm gió lộng


[Chương 4 – Hoa quỳnh nở giữa đêm gió lộng]

Bình luận

[Chương 4 – Hoa quỳnh nở giữa đêm gió lộng]

Mấy ngày sau, kinh thành mưa rả rích không ngừng.

Bình luận

Mấy ngày sau, kinh thành mưa rả rích không ngừng.

Trong phủ Tạ gia, Tạ Du ngồi trước án thư, ngón tay miết nhẹ bầu rượu đã nguội. Ánh mắt y phản chiếu vầng trăng mờ phía sau song cửa, như đang chờ một điều gì không đến – hoặc đã đến rồi, nhưng không thể giữ.

Bình luận

Trong phủ Tạ gia, Tạ Du ngồi trước án thư, ngón tay miết nhẹ bầu rượu đã nguội. Ánh mắt y phản chiếu vầng trăng mờ phía sau song cửa, như đang chờ một điều gì không đến – hoặc đã đến rồi, nhưng không thể giữ.

Y vẫn chưa gặp lại Lý Dục.

Bình luận

Y vẫn chưa gặp lại Lý Dục.

Cũng không gặp lại Lâm Uyên.

Bình luận

Cũng không gặp lại Lâm Uyên.

Chỉ có đêm là dài, và tiếng tim đập trống rỗng như từng bước chân qua đoạn hành lang phủ rêu ẩm mốc.

Bình luận

Chỉ có đêm là dài, và tiếng tim đập trống rỗng như từng bước chân qua đoạn hành lang phủ rêu ẩm mốc.

Cung Thái tử.

Bình luận

Cung Thái tử.

Lý Dục đứng trước gương đồng, bàn tay siết chặt một mảnh áo đã cũ – là vạt áo y từng cào rách trong đêm ở Dục Thần điện.

Bình luận

Lý Dục đứng trước gương đồng, bàn tay siết chặt một mảnh áo đã cũ – là vạt áo y từng cào rách trong đêm ở Dục Thần điện.

Hắn chưa từng nghĩ... một người như hắn lại có thể vì một câu nói của Tạ Du mà như rơi vào vực thẳm:

Bình luận

Hắn chưa từng nghĩ... một người như hắn lại có thể vì một câu nói của Tạ Du mà như rơi vào vực thẳm:

Giam lỏng? Hắn nghĩ mình đang bảo vệ y. Hắn nghĩ, chỉ cần giữ y bên cạnh, chỉ cần khiến y không thể rời đi... thì y sẽ yêu hắn.

Bình luận

Giam lỏng? Hắn nghĩ mình đang bảo vệ y. Hắn nghĩ, chỉ cần giữ y bên cạnh, chỉ cần khiến y không thể rời đi... thì y sẽ yêu hắn.

Nhưng giờ đây, từng ánh mắt, từng lời nói của Tạ Du… lại như lưỡi dao cắt vào sự tự tin cao ngạo của một Thái tử như hắn.

Bình luận

Nhưng giờ đây, từng ánh mắt, từng lời nói của Tạ Du… lại như lưỡi dao cắt vào sự tự tin cao ngạo của một Thái tử như hắn.

Lý Dục không đáp. Hắn xoay người, ánh mắt lạnh đến cực điểm: “Nếu ngươi không đến để bàn quốc sự, thì nên lui.”

Bình luận

Lý Dục không đáp. Hắn xoay người, ánh mắt lạnh đến cực điểm: “Nếu ngươi không đến để bàn quốc sự, thì nên lui.”

Tề Huyên khẽ thở dài, lắc đầu, rời đi – bỏ lại một bóng người đứng trong cung điện rực vàng, nhưng cô độc hơn bất cứ ai.

Bình luận

Tề Huyên khẽ thở dài, lắc đầu, rời đi – bỏ lại một bóng người đứng trong cung điện rực vàng, nhưng cô độc hơn bất cứ ai.

Đêm thứ bảy.

Bình luận

Đêm thứ bảy.

Tạ Du đang ngồi thêu – một việc y chưa từng làm, nhưng giờ lại dùng để giết thời gian. Tay run vì kim đâm vào ngón, máu nhỏ trên lụa trắng.

Bình luận

Tạ Du đang ngồi thêu – một việc y chưa từng làm, nhưng giờ lại dùng để giết thời gian. Tay run vì kim đâm vào ngón, máu nhỏ trên lụa trắng.

Cánh cửa nhẹ mở. Là gia nhân, tay cầm một hộp gỗ đỏ có khắc dấu ngọc loan – dấu của Thái tử.

Bình luận

Cánh cửa nhẹ mở. Là gia nhân, tay cầm một hộp gỗ đỏ có khắc dấu ngọc loan – dấu của Thái tử.

Tạ Du khựng lại. Đôi mắt vẫn bình tĩnh như nước hồ thu, nhưng lòng lại gợn lên từng đợt sóng lạnh.

Bình luận

Tạ Du khựng lại. Đôi mắt vẫn bình tĩnh như nước hồ thu, nhưng lòng lại gợn lên từng đợt sóng lạnh.

Y mở hộp. Bên trong là một đoá hoa quỳnh bằng ngọc trắng, chạm trổ tinh xảo, mùi thơm dịu nhẹ. Dưới hoa là một phong thư – chỉ có vỏn vẹn một câu:

Bình luận

Y mở hộp. Bên trong là một đoá hoa quỳnh bằng ngọc trắng, chạm trổ tinh xảo, mùi thơm dịu nhẹ. Dưới hoa là một phong thư – chỉ có vỏn vẹn một câu:

Tạ Du khẽ cười, nụ cười chua chát như rượu phai:

Bình luận

Tạ Du khẽ cười, nụ cười chua chát như rượu phai:

Đêm hôm sau – Quỳnh Uyển.

Bình luận

Đêm hôm sau – Quỳnh Uyển.

Cả khu vườn chỉ trồng một loài hoa duy nhất – hoa quỳnh, loài chỉ nở khi đêm xuống, và tan khi trời sáng.

Bình luận

Cả khu vườn chỉ trồng một loài hoa duy nhất – hoa quỳnh, loài chỉ nở khi đêm xuống, và tan khi trời sáng.

Tạ Du đến. Trong bộ y phục lụa trắng thêu chỉ bạc, y bước giữa rừng quỳnh như một giấc mộng không thực.

Bình luận

Tạ Du đến. Trong bộ y phục lụa trắng thêu chỉ bạc, y bước giữa rừng quỳnh như một giấc mộng không thực.

Lý Dục đã chờ sẵn. Tay cầm ly rượu, mắt không rời khỏi người y dù chỉ một khắc.

Bình luận

Lý Dục đã chờ sẵn. Tay cầm ly rượu, mắt không rời khỏi người y dù chỉ một khắc.

Tạ Du đáp, giọng đều như nước chảy: “Vì ta không muốn những đoá hoa vô tội này bị huỷ dưới tay một kẻ điên vì yêu.”

Bình luận

Tạ Du đáp, giọng đều như nước chảy: “Vì ta không muốn những đoá hoa vô tội này bị huỷ dưới tay một kẻ điên vì yêu.”

Một khoảng lặng kéo dài.

Bình luận

Một khoảng lặng kéo dài.

Lý Dục đặt ly rượu xuống. Hắn không bước tới, cũng không chạm vào y như trước. Chỉ nhìn, như muốn ghi nhớ từng đường nét:

Bình luận

Lý Dục đặt ly rượu xuống. Hắn không bước tới, cũng không chạm vào y như trước. Chỉ nhìn, như muốn ghi nhớ từng đường nét:

“Vì sao… tất cả chỉ là giả?”

Bình luận

“Vì sao… tất cả chỉ là giả?”

Tạ Du đáp nhẹ: “Ta chưa từng giả. Còn ngươi , miệng thì nói yêu ta nhưng lại làm nhục , giam cầm ta. Đó là yêu mà người nó sao ?”

Bình luận

Tạ Du đáp nhẹ: “Ta chưa từng giả. Còn ngươi , miệng thì nói yêu ta nhưng lại làm nhục , giam cầm ta. Đó là yêu mà người nó sao ?”

Lý Dục khựng lại không nói gì , hắn cảm thấy cổ họng mình như có một thứ gì đó nghẹn lại không nói lên lời. Đoá quỳnh trắng trong tay hắn rơi xuống đất, nát vụn.

Bình luận

Lý Dục khựng lại không nói gì , hắn cảm thấy cổ họng mình như có một thứ gì đó nghẹn lại không nói lên lời. Đoá quỳnh trắng trong tay hắn rơi xuống đất, nát vụn.

“Nếu ta buông ngươi… ngươi sẽ đi thật sao?”

Bình luận

“Nếu ta buông ngươi… ngươi sẽ đi thật sao?”

Tạ Du nhìn hắn rất lâu, rồi khẽ bật cười nhẹ

Bình luận

Tạ Du nhìn hắn rất lâu, rồi khẽ bật cười nhẹ

Bình luận

Bình luận


Truyện tương tự

Bình luận