Đêm ấy, trời Lạc Châu không trăng. Gió lùa qua song cửa, rít lên những tiếng như ai than khóc.
Bình luận
Đêm ấy, trời Lạc Châu không trăng. Gió lùa qua song cửa, rít lên những tiếng như ai than khóc.
Tạ Du thiếp đi trên giường, người vẫn còn mệt mỏi. Nhưng trong giấc ngủ ấy, y mơ thấy mình đứng giữa một biển mai trắng. Tuyết rơi. Lạnh đến thấu xương. Áo y cũng trắng, hòa lẫn với hoa mai và tuyết phủ, như thể chính y cũng đã hóa thành một phần của tịch mịch.
Bình luận
Tạ Du thiếp đi trên giường, người vẫn còn mệt mỏi. Nhưng trong giấc ngủ ấy, y mơ thấy mình đứng giữa một biển mai trắng. Tuyết rơi. Lạnh đến thấu xương. Áo y cũng trắng, hòa lẫn với hoa mai và tuyết phủ, như thể chính y cũng đã hóa thành một phần của tịch mịch.
Ở giữa rừng mai, có một bóng người đang đứng quay lưng lại, áo choàng đen, tay cầm sáo.
Bình luận
Ở giữa rừng mai, có một bóng người đang đứng quay lưng lại, áo choàng đen, tay cầm sáo.
Tiếng sáo cất lên – không phải một khúc nhạc êm dịu, mà là âm thanh xé rách linh hồn. Khúc nhạc ấy như gào thét, như trách móc, như điên loạn, rồi bất ngờ nghẹn lại – đứt đoạn giữa chừng như bị bóp nghẹt trong cổ họng.
Bình luận
Tiếng sáo cất lên – không phải một khúc nhạc êm dịu, mà là âm thanh xé rách linh hồn. Khúc nhạc ấy như gào thét, như trách móc, như điên loạn, rồi bất ngờ nghẹn lại – đứt đoạn giữa chừng như bị bóp nghẹt trong cổ họng.
Tạ Du muốn chạy tới, muốn hỏi người kia là ai. Nhưng mỗi bước chân đều như lún sâu trong tuyết lạnh, không thể nhấc nổi. Môi y mấp máy gọi tên ai đó, nhưng không có tiếng nào phát ra.
Bình luận
Tạ Du muốn chạy tới, muốn hỏi người kia là ai. Nhưng mỗi bước chân đều như lún sâu trong tuyết lạnh, không thể nhấc nổi. Môi y mấp máy gọi tên ai đó, nhưng không có tiếng nào phát ra.
Bóng người quay lại.
Bình luận
Bóng người quay lại.
Là Lý Dục.
Bình luận
Là Lý Dục.
Toàn thân hắn đẫm máu. Trên tay là thanh kiếm rỉ đỏ, mà đầu mũi vẫn nhỏ từng giọt máu xuống nền tuyết.
Bình luận
Toàn thân hắn đẫm máu. Trên tay là thanh kiếm rỉ đỏ, mà đầu mũi vẫn nhỏ từng giọt máu xuống nền tuyết.
Hắn cười. Nhưng trong nụ cười ấy lại có thứ gì đó gãy vỡ, méo mó đến đáng sợ.
Bình luận
Hắn cười. Nhưng trong nụ cười ấy lại có thứ gì đó gãy vỡ, méo mó đến đáng sợ.
Một tiếng "keng" vang lên – thanh kiếm rơi xuống đất, máu văng lên trắng xóa.
Bình luận
Một tiếng "keng" vang lên – thanh kiếm rơi xuống đất, máu văng lên trắng xóa.
Tạ Du hét lên, choàng tỉnh.
Bình luận
Tạ Du hét lên, choàng tỉnh.
Ánh nến vẫn leo lét. Chăn gấm đã ướt đẫm mồ hôi. Bên ngoài cửa sổ, không tuyết, không hoa mai – chỉ là một khoảng đêm đen đặc quánh như nhựa rừng.
Bình luận
Ánh nến vẫn leo lét. Chăn gấm đã ướt đẫm mồ hôi. Bên ngoài cửa sổ, không tuyết, không hoa mai – chỉ là một khoảng đêm đen đặc quánh như nhựa rừng.
Y đưa tay chạm vào ngực mình – tim vẫn còn đập, nhưng không rõ vì hoảng sợ... hay đau.
Bình luận
Y đưa tay chạm vào ngực mình – tim vẫn còn đập, nhưng không rõ vì hoảng sợ... hay đau.
Ngoài hiên, gió vẫn thổi. Và trong cơn gió, Tạ Du bỗng nghe thấy… tiếng sáo.
Bình luận
Ngoài hiên, gió vẫn thổi. Và trong cơn gió, Tạ Du bỗng nghe thấy… tiếng sáo.
Khúc sáo đứt quãng, khản đặc, như thể ai đó đang dùng toàn bộ sinh khí cuối cùng để thổi lên bản nhạc của một trái tim đã chết.
Bình luận
Khúc sáo đứt quãng, khản đặc, như thể ai đó đang dùng toàn bộ sinh khí cuối cùng để thổi lên bản nhạc của một trái tim đã chết.
…
Bình luận
…
Khúc sáo ấy không dừng lại.
Bình luận
Khúc sáo ấy không dừng lại.
Ban đầu, Tạ Du còn ngỡ mình chưa tỉnh hẳn. Nhưng càng lúc, âm thanh ấy càng rõ, càng thật. Nó len qua từng khe cửa, uốn lượn trong từng nhánh gió, như thể ai đó đang đứng ngay bên ngoài, dùng hơi thở mà tấu lên nỗi đoạn trường đã chôn kín.
Bình luận
Ban đầu, Tạ Du còn ngỡ mình chưa tỉnh hẳn. Nhưng càng lúc, âm thanh ấy càng rõ, càng thật. Nó len qua từng khe cửa, uốn lượn trong từng nhánh gió, như thể ai đó đang đứng ngay bên ngoài, dùng hơi thở mà tấu lên nỗi đoạn trường đã chôn kín.
Y bật dậy, choàng thêm áo khoác, mở cửa sổ.
Bình luận
Y bật dậy, choàng thêm áo khoác, mở cửa sổ.
Ánh trăng lẻ loi hắt xuống sân sau Tạ phủ – không một bóng người.
Bình luận
Ánh trăng lẻ loi hắt xuống sân sau Tạ phủ – không một bóng người.
Chỉ có cây ngô đồng già đang rung rinh, và tiếng sáo… vẫn tiếp tục. Bỗng nhiên, nó ngưng bặt. Đứt quãng. Như bị cắt ngang.
Bình luận
Chỉ có cây ngô đồng già đang rung rinh, và tiếng sáo… vẫn tiếp tục. Bỗng nhiên, nó ngưng bặt. Đứt quãng. Như bị cắt ngang.
“Là ai?” – Y khẽ hỏi, nhưng không có lời đáp.
Bình luận
“Là ai?” – Y khẽ hỏi, nhưng không có lời đáp.
Y chậm rãi bước xuống sân, mắt dõi theo vệt trăng. Gió bỗng đổi chiều, mang theo mùi hương quen thuộc… đàn hương, trầm tịch – mùi hương trên người Thái tử Lý Dục.
Bình luận
Y chậm rãi bước xuống sân, mắt dõi theo vệt trăng. Gió bỗng đổi chiều, mang theo mùi hương quen thuộc… đàn hương, trầm tịch – mùi hương trên người Thái tử Lý Dục.
Y rùng mình.
Bình luận
Y rùng mình.
Nhưng không phải hắn.
Bình luận
Nhưng không phải hắn.
Dưới gốc ngô đồng có một người đang ngồi.
Bình luận
Dưới gốc ngô đồng có một người đang ngồi.
Người ấy vận y phục xanh nhạt, lưng thẳng, tay vẫn cầm sáo, tóc dài buộc bằng dải lụa đơn sơ, nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt sâu thẳm như hồ thu.
Bình luận
Người ấy vận y phục xanh nhạt, lưng thẳng, tay vẫn cầm sáo, tóc dài buộc bằng dải lụa đơn sơ, nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt sâu thẳm như hồ thu.
Tạ Du khựng lại. Đôi mắt ấy... quen đến lạ.
Bình luận
Tạ Du khựng lại. Đôi mắt ấy... quen đến lạ.
“… Lâm Uyên?” – Y gọi tên trong vô thức.
Bình luận
“… Lâm Uyên?” – Y gọi tên trong vô thức.
Lâm Uyên – bằng hữu thuở thiếu thời, người từng theo học cùng y ở Lạc Châu thư viện, cũng là người đã biến mất không lời từ biệt sau một mùa đông nhiều năm về trước.
Bình luận
Lâm Uyên – bằng hữu thuở thiếu thời, người từng theo học cùng y ở Lạc Châu thư viện, cũng là người đã biến mất không lời từ biệt sau một mùa đông nhiều năm về trước.
“Là ta.” – Hắn mỉm cười, ánh nhìn mang theo chút buồn, chút dịu dàng – nhưng không còn trong trẻo như thuở thiếu thời.
Bình luận
“Là ta.” – Hắn mỉm cười, ánh nhìn mang theo chút buồn, chút dịu dàng – nhưng không còn trong trẻo như thuở thiếu thời.
Tạ Du chưa kịp lên tiếng, Lâm Uyên đã đặt cây sáo xuống, chậm rãi hỏi:
Bình luận
Tạ Du chưa kịp lên tiếng, Lâm Uyên đã đặt cây sáo xuống, chậm rãi hỏi:
Tim Tạ Du như thót lại . Y không đáp.
Bình luận
Tim Tạ Du như thót lại . Y không đáp.
Lâm Uyên không gặng hỏi. Chỉ đứng dậy, phủi nhẹ áo, rồi bước tới, giọng trầm:
Bình luận
Lâm Uyên không gặng hỏi. Chỉ đứng dậy, phủi nhẹ áo, rồi bước tới, giọng trầm:
Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào lòng Tạ Du lại nặng như đá tảng.
Bình luận
Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào lòng Tạ Du lại nặng như đá tảng.
Đi ư?
Bình luận
Đi ư?
Rời khỏi kinh thành, khỏi tất cả những ràng buộc… khỏi cả hắn?
Bình luận
Rời khỏi kinh thành, khỏi tất cả những ràng buộc… khỏi cả hắn?
Nhưng nếu đi, y có thể thật sự thoát khỏi ánh mắt như xiềng xích của Lý Dục không? Có thể sống một đời thanh bình, như hoa mai không dính bụi trần không?
Bình luận
Nhưng nếu đi, y có thể thật sự thoát khỏi ánh mắt như xiềng xích của Lý Dục không? Có thể sống một đời thanh bình, như hoa mai không dính bụi trần không?
Y lặng im, không trả lời.
Bình luận
Y lặng im, không trả lời.
Chỉ có ánh trăng lặng lẽ đổ dài xuống hai cái bóng in bên gốc ngô đồng – một người nhìn về quá khứ, một người dang tay cho tương lai… còn Tạ Du, vẫn mắc kẹt trong địa ngục của hiện tại.
Bình luận
Chỉ có ánh trăng lặng lẽ đổ dài xuống hai cái bóng in bên gốc ngô đồng – một người nhìn về quá khứ, một người dang tay cho tương lai… còn Tạ Du, vẫn mắc kẹt trong địa ngục của hiện tại.
Trăng vẫn treo cao, nhưng không còn ấm.
Bình luận
Trăng vẫn treo cao, nhưng không còn ấm.
Tạ Du im lặng rất lâu. Lâm Uyên cũng không nói thêm, chỉ đứng đó, như thể đang chờ y mở cánh cửa ra khỏi giấc mộng mê lầm.
Bình luận
Tạ Du im lặng rất lâu. Lâm Uyên cũng không nói thêm, chỉ đứng đó, như thể đang chờ y mở cánh cửa ra khỏi giấc mộng mê lầm.
Một bóng đen lướt qua mái ngói, sát khí lạnh buốt như gươm kề cổ.
Bình luận
Một bóng đen lướt qua mái ngói, sát khí lạnh buốt như gươm kề cổ.
Tạ Du lập tức cảnh giác: “Có người!”
Bình luận
Tạ Du lập tức cảnh giác: “Có người!”
Lâm Uyên đưa tay kéo y lùi lại, ánh mắt nghiêm lạnh. Nhưng y đã quá quen với luồng khí đó. Không ai khác… chính là người y không muốn gặp nhất.
Bình luận
Lâm Uyên đưa tay kéo y lùi lại, ánh mắt nghiêm lạnh. Nhưng y đã quá quen với luồng khí đó. Không ai khác… chính là người y không muốn gặp nhất.
Lý Dục.
Bình luận
Lý Dục.
Thái tử Đại Tề, thân mặc trường bào đen viền vàng, đứng sừng sững nơi đầu bậc thềm, đôi mắt như vực sâu khóa chặt lấy hình bóng Tạ Du. Đằng sau hắn là hai thị vệ áo giáp kín mít – rõ ràng, hắn không đến vì tình cờ.
Bình luận
Thái tử Đại Tề, thân mặc trường bào đen viền vàng, đứng sừng sững nơi đầu bậc thềm, đôi mắt như vực sâu khóa chặt lấy hình bóng Tạ Du. Đằng sau hắn là hai thị vệ áo giáp kín mít – rõ ràng, hắn không đến vì tình cờ.
Gió thổi tung vạt áo hắn. Dưới ánh trăng, biểu cảm hắn không phải giận dữ… mà là lạnh lùng – đáng sợ hơn tất cả.
Bình luận
Gió thổi tung vạt áo hắn. Dưới ánh trăng, biểu cảm hắn không phải giận dữ… mà là lạnh lùng – đáng sợ hơn tất cả.
Tạ Du nhíu mày. “Ngươi theo dõi ta?”
Bình luận
Tạ Du nhíu mày. “Ngươi theo dõi ta?”
Lý Dục nhếch môi, không phủ nhận.
Bình luận
Lý Dục nhếch môi, không phủ nhận.
Hắn không nhìn Lâm Uyên, nhưng cả bầu không khí xung quanh như đông lại khi hắn cất bước tiến đến, từng bước nặng nề như đóng đinh vào tim người khác.
Bình luận
Hắn không nhìn Lâm Uyên, nhưng cả bầu không khí xung quanh như đông lại khi hắn cất bước tiến đến, từng bước nặng nề như đóng đinh vào tim người khác.
Lâm Uyên chắn trước mặt Tạ Du. “Thái tử điện hạ, đêm khuya không yết báo mà xông vào tư phủ, không sợ thất lễ sao?”
Bình luận
Lâm Uyên chắn trước mặt Tạ Du. “Thái tử điện hạ, đêm khuya không yết báo mà xông vào tư phủ, không sợ thất lễ sao?”
Ánh mắt Lý Dục lúc này mới dừng lại nơi Lâm Uyên.
Bình luận
Ánh mắt Lý Dục lúc này mới dừng lại nơi Lâm Uyên.
Lâm Uyên không lùi. “Là cố nhân của Tạ công tử.”
Bình luận
Lâm Uyên không lùi. “Là cố nhân của Tạ công tử.”
Một giây tĩnh lặng.
Bình luận
Một giây tĩnh lặng.
Rồi Lý Dục bật cười – tiếng cười sắc lạnh đến rợn người.
Bình luận
Rồi Lý Dục bật cười – tiếng cười sắc lạnh đến rợn người.
Tạ Du cắn môi, không nói. Mỗi từ “chúng ta đã trải qua” như một mũi dao cắm vào trí nhớ y.
Bình luận
Tạ Du cắn môi, không nói. Mỗi từ “chúng ta đã trải qua” như một mũi dao cắm vào trí nhớ y.
“Ngươi dùng ép buộc mà gọi là ‘trải qua’?” – Lâm Uyên lạnh lùng. “Tạ Du không là đồ vật mặc cho người trêu đùa như vậy .”
Bình luận
“Ngươi dùng ép buộc mà gọi là ‘trải qua’?” – Lâm Uyên lạnh lùng. “Tạ Du không là đồ vật mặc cho người trêu đùa như vậy .”
Lý Dục bỗng bước tới, giơ tay – thanh kiếm bên hông hắn lóe lên ánh sáng lạnh. Hai thị vệ rút vũ khí, tiến lên theo bản năng.
Bình luận
Lý Dục bỗng bước tới, giơ tay – thanh kiếm bên hông hắn lóe lên ánh sáng lạnh. Hai thị vệ rút vũ khí, tiến lên theo bản năng.
Lâm Uyên vẫn điềm tĩnh, nhưng tay đã chạm vào chuôi sáo – bên trong chứa lưỡi đoản kiếm mỏng như cánh ve, tẩm độc phong hàn. Chỉ cần một động tác… sẽ là máu đổ.
Bình luận
Lâm Uyên vẫn điềm tĩnh, nhưng tay đã chạm vào chuôi sáo – bên trong chứa lưỡi đoản kiếm mỏng như cánh ve, tẩm độc phong hàn. Chỉ cần một động tác… sẽ là máu đổ.
Tạ Du bước ra giữa hai người, giọng khản đặc:
Bình luận
Tạ Du bước ra giữa hai người, giọng khản đặc:
Câu nói ấy khiến cả hai im bặt.
Bình luận
Câu nói ấy khiến cả hai im bặt.
Y xoay người, nhìn thẳng vào Lý Dục – lần đầu tiên không né tránh:
Bình luận
Y xoay người, nhìn thẳng vào Lý Dục – lần đầu tiên không né tránh:
Rồi y quay sang Lâm Uyên, giọng dịu lại:
Bình luận
Rồi y quay sang Lâm Uyên, giọng dịu lại:
Gió đêm chợt nổi lớn, thổi tung vạt áo của cả ba người. Một chiếc lá ngô đồng rơi xuống giữa họ – xoay xoay một vòng rồi lặng lẽ chạm đất.
Bình luận
Gió đêm chợt nổi lớn, thổi tung vạt áo của cả ba người. Một chiếc lá ngô đồng rơi xuống giữa họ – xoay xoay một vòng rồi lặng lẽ chạm đất.
Tạ Du lặng lẽ quay người, bước vào phủ, không nói thêm một lời nào.
Bình luận
Tạ Du lặng lẽ quay người, bước vào phủ, không nói thêm một lời nào.
Chỉ còn lại Lý Dục và Lâm Uyên – hai người đàn ông, hai thế giới – cùng đứng trong đêm trăng bạc, đối diện nhau như hai lưỡi gươm chưa rút, nhưng đã kề sát cổ nhau từ lâu.
Bình luận
Chỉ còn lại Lý Dục và Lâm Uyên – hai người đàn ông, hai thế giới – cùng đứng trong đêm trăng bạc, đối diện nhau như hai lưỡi gươm chưa rút, nhưng đã kề sát cổ nhau từ lâu.
-
Bình luận
-
Chương này nó đã ở trong nháp tôi hơi lâu , tôi muốn chương dài một chút nên cố mỗi ngày viết một tí , chất xám của tôi như bị cạn kiệt vậy ........
Bình luận
Chương này nó đã ở trong nháp tôi hơi lâu , tôi muốn chương dài một chút nên cố mỗi ngày viết một tí , chất xám của tôi như bị cạn kiệt vậy ........