Trời đã ngả chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả mái ngói lưu ly của hoàng cung Đại Tề. Trong chính điện, yến tiệc mừng chiến thắng vừa bắt đầu. Các quan thần, vương hầu cười nói rôm rả, rượu ngon thịt quý bày tràn đầy, tiếng đàn tỳ bà khẽ khàng như rót mật vào tai.
Bình luận
Trời đã ngả chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả mái ngói lưu ly của hoàng cung Đại Tề. Trong chính điện, yến tiệc mừng chiến thắng vừa bắt đầu. Các quan thần, vương hầu cười nói rôm rả, rượu ngon thịt quý bày tràn đầy, tiếng đàn tỳ bà khẽ khàng như rót mật vào tai.
Giữa bữa tiệc, một thân ảnh y phục trắng như tuyết bước vào, khiến cả điện như trầm lại trong một khắc. Người ấy có đôi mắt hồ ly quyến rũ, da trắng như ngọc, môi đỏ như son, dáng vẻ vừa yêu mị lại thanh nhã. Chính là Tạ Du, đệ nhất tài tử đất Lạc Châu, người khiến bao công tử quyền quý mơ màng, quý nữ say đắm.
Bình luận
Giữa bữa tiệc, một thân ảnh y phục trắng như tuyết bước vào, khiến cả điện như trầm lại trong một khắc. Người ấy có đôi mắt hồ ly quyến rũ, da trắng như ngọc, môi đỏ như son, dáng vẻ vừa yêu mị lại thanh nhã. Chính là Tạ Du, đệ nhất tài tử đất Lạc Châu, người khiến bao công tử quyền quý mơ màng, quý nữ say đắm.
Nhưng ánh mắt của một người lại sâu hơn tất thảy. Tựa như đã chờ đợi từ lâu, Thái tử Lý Dục – người quyền uy nhất Đại Tề – chậm rãi nhấc chén rượu, nhìn Tạ Du không chớp mắt.
Bình luận
Nhưng ánh mắt của một người lại sâu hơn tất thảy. Tựa như đã chờ đợi từ lâu, Thái tử Lý Dục – người quyền uy nhất Đại Tề – chậm rãi nhấc chén rượu, nhìn Tạ Du không chớp mắt.
Tạ Du không biết vì sao mình lại được mời đến buổi tiệc này. Hắn là người không thuộc triều đình, càng không có thế lực, nhưng thái tử lại đích thân gửi thiệp mời. Dù nghi ngờ, y vẫn không dám từ chối.
Bình luận
Tạ Du không biết vì sao mình lại được mời đến buổi tiệc này. Hắn là người không thuộc triều đình, càng không có thế lực, nhưng thái tử lại đích thân gửi thiệp mời. Dù nghi ngờ, y vẫn không dám từ chối.
Tiệc tan, mọi người dần lui. Nhưng một nội thị tiến đến, cúi đầu nói nhỏ bên tai Tạ Du:
Bình luận
Tiệc tan, mọi người dần lui. Nhưng một nội thị tiến đến, cúi đầu nói nhỏ bên tai Tạ Du:
“Thái tử điện hạ có lời mời công tử đến Dục Thần điện, dùng thêm một chung rượu.”
Bình luận
“Thái tử điện hạ có lời mời công tử đến Dục Thần điện, dùng thêm một chung rượu.”
Tạ Du khựng lại, lòng có chút bất an .
Bình luận
Tạ Du khựng lại, lòng có chút bất an .
[Dục Thần điện]
Bình luận
[Dục Thần điện]
Cung điện trầm mặc, nến thắp vàng cả gian phòng. Mùi rượu thơm hòa với hương trầm khiến đầu óc choáng váng.
Bình luận
Cung điện trầm mặc, nến thắp vàng cả gian phòng. Mùi rượu thơm hòa với hương trầm khiến đầu óc choáng váng.
Tạ Du chưa kịp từ chối, đã thấy cánh cửa khóa lại sau lưng. Thái tử đứng đó, ánh mắt trầm trầm.
Bình luận
Tạ Du chưa kịp từ chối, đã thấy cánh cửa khóa lại sau lưng. Thái tử đứng đó, ánh mắt trầm trầm.
“Ngươi biết vì sao ta mời ngươi đến?” – Lý Dục chậm rãi hỏi, từng bước tiến gần.
Bình luận
“Ngươi biết vì sao ta mời ngươi đến?” – Lý Dục chậm rãi hỏi, từng bước tiến gần.
Tạ Du lùi lại, vai khẽ run. “Điện hạ… xin tự trọng.”
Bình luận
Tạ Du lùi lại, vai khẽ run. “Điện hạ… xin tự trọng.”
Một tiếng cười khẽ vang lên. Lý Dục nâng cằm y lên, thì thầm: “Tạ Du, ta đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Bình luận
Một tiếng cười khẽ vang lên. Lý Dục nâng cằm y lên, thì thầm: “Tạ Du, ta đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Tạ Du cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên bất thường, từng mạch máu như bị thiêu đốt. Rõ ràng y chỉ uống một chung rượu, vậy mà đầu óc đã quay cuồng, chân tay rã rời.
Bình luận
Tạ Du cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên bất thường, từng mạch máu như bị thiêu đốt. Rõ ràng y chỉ uống một chung rượu, vậy mà đầu óc đã quay cuồng, chân tay rã rời.
“Ngươi… đã bỏ gì vào rượu?” – Giọng y khàn khàn, khó nhọc lùi từng bước.
Bình luận
“Ngươi… đã bỏ gì vào rượu?” – Giọng y khàn khàn, khó nhọc lùi từng bước.
Lý Dục không trả lời. Ánh mắt hắn tối lại như dã thú vừa săn được con mồi. Hắn từng bước tiến gần, không cho y cơ hội thoát.
Bình luận
Lý Dục không trả lời. Ánh mắt hắn tối lại như dã thú vừa săn được con mồi. Hắn từng bước tiến gần, không cho y cơ hội thoát.
“Đừng lại gần!” – Tạ Du cố vùng chạy, nhưng bước chân lảo đảo, vừa quay người đã bị kéo mạnh trở lại.
Bình luận
“Đừng lại gần!” – Tạ Du cố vùng chạy, nhưng bước chân lảo đảo, vừa quay người đã bị kéo mạnh trở lại.
“Thả ta ra! Ta không muốn—!” Y vùng vẫy, tay đấm loạn vào ngực hắn. Móng tay cào rách cổ tay Lý Dục, máu rỉ ra, nhưng hắn vẫn không buông.
Bình luận
“Thả ta ra! Ta không muốn—!” Y vùng vẫy, tay đấm loạn vào ngực hắn. Móng tay cào rách cổ tay Lý Dục, máu rỉ ra, nhưng hắn vẫn không buông.
“Ngươi có đánh cũng vô ích. Ngươi chạy cũng không thoát.” – Giọng Lý Dục trầm thấp, lạnh như băng, nhưng lại mang theo một tia đau đớn không rõ nguyên do.
Bình luận
“Ngươi có đánh cũng vô ích. Ngươi chạy cũng không thoát.” – Giọng Lý Dục trầm thấp, lạnh như băng, nhưng lại mang theo một tia đau đớn không rõ nguyên do.
“Ngươi nghĩ ta muốn điều này sao? Nhưng ta ... không thể chờ thêm được nữa.”
Bình luận
“Ngươi nghĩ ta muốn điều này sao? Nhưng ta ... không thể chờ thêm được nữa.”
Tạ Du cảm thấy như bị rơi vào một cơn ác mộng. Từng lớp áo bị xé rách, bàn tay run rẩy níu lấy vạt áo của đối phương, ánh mắt hoảng loạn van xin:
Bình luận
Tạ Du cảm thấy như bị rơi vào một cơn ác mộng. Từng lớp áo bị xé rách, bàn tay run rẩy níu lấy vạt áo của đối phương, ánh mắt hoảng loạn van xin:
“Xin người… nếu còn chút nhân tính, hãy dừng lại...”
Bình luận
“Xin người… nếu còn chút nhân tính, hãy dừng lại...”
Nhưng đáp lại, chỉ là một nụ hôn cưỡng ép mang theo điên cuồng và chiếm hữu, như muốn xóa sạch mọi kháng cự trong y.
Bình luận
Nhưng đáp lại, chỉ là một nụ hôn cưỡng ép mang theo điên cuồng và chiếm hữu, như muốn xóa sạch mọi kháng cự trong y.
Tạ Du bật khóc, nước mắt tràn khỏi khóe mắt, hòa lẫn mồ hôi và nhục nhã. Cảm giác đau đớn không chỉ nơi thân thể, mà còn tận sâu trong lòng ngực – như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim y.
Bình luận
Tạ Du bật khóc, nước mắt tràn khỏi khóe mắt, hòa lẫn mồ hôi và nhục nhã. Cảm giác đau đớn không chỉ nơi thân thể, mà còn tận sâu trong lòng ngực – như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim y.
Đêm đó, ánh nến trong Dục Thần điện cháy đỏ đến tận sáng hôm sau. Không ai bước vào, cũng không ai dám hỏi.
Bình luận
Đêm đó, ánh nến trong Dục Thần điện cháy đỏ đến tận sáng hôm sau. Không ai bước vào, cũng không ai dám hỏi.
Chỉ có một mỹ nhân kiều diễm, nằm cuộn mình trong chăn gấm lạnh lẽo, khóe môi khô nứt, đôi mắt mở trừng vô hồn... như vừa đánh mất thứ gì đó mãi mãi không thể lấy lại
Bình luận
Chỉ có một mỹ nhân kiều diễm, nằm cuộn mình trong chăn gấm lạnh lẽo, khóe môi khô nứt, đôi mắt mở trừng vô hồn... như vừa đánh mất thứ gì đó mãi mãi không thể lấy lại