Chương 5: Thích cậu


Tôi đứng trước gương sáng nay, và ghét tất cả những gì mình thấy.

Bình luận

Tôi đứng trước gương sáng nay, và ghét tất cả những gì mình thấy.

Gương mặt này. Ánh mắt này. Cái cách tôi luôn cúi đầu mỗi khi đi cạnh cậu như thể tôi không xứng đáng nhìn thẳng vào cậu. Tôi cứ nghĩ mình có thể rời xa, có thể buông tay, nhưng càng cố gắng, càng kéo mình ra xa, tôi lại càng thấy cậu rõ hơn, như thể cậu ấy đang ở ngay bên cạnh, vây quanh lấy tôi, chèn ép tôi.

Bình luận

Gương mặt này. Ánh mắt này. Cái cách tôi luôn cúi đầu mỗi khi đi cạnh cậu như thể tôi không xứng đáng nhìn thẳng vào cậu. Tôi cứ nghĩ mình có thể rời xa, có thể buông tay, nhưng càng cố gắng, càng kéo mình ra xa, tôi lại càng thấy cậu rõ hơn, như thể cậu ấy đang ở ngay bên cạnh, vây quanh lấy tôi, chèn ép tôi.

Tôi đã đẩy cậu ra vì nghĩ cậu không thể yêu tôi. Giờ cậu lại đến gần và tôi vẫn muốn bỏ chạy.

Bình luận

Tôi đã đẩy cậu ra vì nghĩ cậu không thể yêu tôi. Giờ cậu lại đến gần và tôi vẫn muốn bỏ chạy.

Tôi thật nực cười.

Bình luận

Tôi thật nực cười.

Thật thảm hại.

Bình luận

Thật thảm hại.

Có những lúc tôi ước mình chưa từng nhận ra mình yêu cậu. Tôi ước mình chỉ mãi là một thằng bạn nhỏ bé đi sau lưng cậu, nhìn cậu từ xa, không đòi hỏi gì cả. Không ước mơ. Không hy vọng. Không đau. Mà chỉ là sự hiện diện mờ nhạt, không bị xé rách từng ngày như bây giờ.

Bình luận

Có những lúc tôi ước mình chưa từng nhận ra mình yêu cậu. Tôi ước mình chỉ mãi là một thằng bạn nhỏ bé đi sau lưng cậu, nhìn cậu từ xa, không đòi hỏi gì cả. Không ước mơ. Không hy vọng. Không đau. Mà chỉ là sự hiện diện mờ nhạt, không bị xé rách từng ngày như bây giờ.

Nhưng rồi cơn khủng hoảng lên đến đỉnh điểm, khi một ngày tôi không còn cách nào khác là phải đi về cùng cậu ấy. Dù tôi muốn trốn tránh, muốn thả mình vào bóng tối, tôi vẫn không thể. Chân tôi bước đi, nhưng lòng tôi đã chết từ lâu.

Bình luận

Nhưng rồi cơn khủng hoảng lên đến đỉnh điểm, khi một ngày tôi không còn cách nào khác là phải đi về cùng cậu ấy. Dù tôi muốn trốn tránh, muốn thả mình vào bóng tối, tôi vẫn không thể. Chân tôi bước đi, nhưng lòng tôi đã chết từ lâu.

"Khương Hoàn An."

Bình luận

"Khương Hoàn An."

Tôi giật mình.

Bình luận

Tôi giật mình.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi đầy đủ tên của tôi.

Bình luận

Đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi đầy đủ tên của tôi.

"Sao vậy?"

Bình luận

"Sao vậy?"

Giọng tôi khàn đặc, nghẹn lại, như thể tôi đang cố gắng để nuốt trọn một cơn bão trong lòng mình. Không khí xung quanh bỗng trở nên đặc quánh, như đang bóp chặt lấy cổ tôi, làm tôi không thể thở nổi.

Bình luận

Giọng tôi khàn đặc, nghẹn lại, như thể tôi đang cố gắng để nuốt trọn một cơn bão trong lòng mình. Không khí xung quanh bỗng trở nên đặc quánh, như đang bóp chặt lấy cổ tôi, làm tôi không thể thở nổi.

Kha Cẩn Yên dừng lại, nhìn tôi thật lâu. Ánh mắt ấy chẳng chứa đựng sự lo lắng hay sợ hãi nào, chỉ có sự kiên định mà tôi không thể chối từ.

Bình luận

Kha Cẩn Yên dừng lại, nhìn tôi thật lâu. Ánh mắt ấy chẳng chứa đựng sự lo lắng hay sợ hãi nào, chỉ có sự kiên định mà tôi không thể chối từ.

Rồi cậu ấy nói, như thể mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa: "Tớ… tớ thích cậu lâu rồi."

Bình luận

Rồi cậu ấy nói, như thể mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa: "Tớ… tớ thích cậu lâu rồi."

Câu nói ấy như một cú sét đánh ngang tai tôi, xé nát tất cả những gì tôi nghĩ mình đã kiểm soát. Trái tim tôi đập thình thịch, cuồng loạn, như thể chỉ cần một giây nữa thôi, tôi sẽ ngã gục xuống. Tôi muốn chạy trốn, muốn tìm một nơi để giấu mình đi mãi mãi, nhưng rồi… cậu ấy bước đến gần, nắm lấy tay tôi.

Bình luận

Câu nói ấy như một cú sét đánh ngang tai tôi, xé nát tất cả những gì tôi nghĩ mình đã kiểm soát. Trái tim tôi đập thình thịch, cuồng loạn, như thể chỉ cần một giây nữa thôi, tôi sẽ ngã gục xuống. Tôi muốn chạy trốn, muốn tìm một nơi để giấu mình đi mãi mãi, nhưng rồi… cậu ấy bước đến gần, nắm lấy tay tôi.

Tôi đứng yên, bàn tay tôi run lên từng chút một, nhưng không thể rút tay ra. Không phải vì tôi không muốn, mà vì nếu tôi làm vậy, tôi sẽ tan biến, như một cơn mơ xấu không bao giờ tỉnh dậy.

Bình luận

Tôi đứng yên, bàn tay tôi run lên từng chút một, nhưng không thể rút tay ra. Không phải vì tôi không muốn, mà vì nếu tôi làm vậy, tôi sẽ tan biến, như một cơn mơ xấu không bao giờ tỉnh dậy.

“Tớ không rõ là từ khi nào...” Cậu ấy nói, giọng nhẹ như gió thoảng: “Có thể là lâu lắm rồi, nhưng gần đây nó rõ hơn. Tớ chỉ biết… mỗi lần cậu tránh tớ, tớ cảm thấy như phát điên lên. Tớ như muốn túm lấy cậu để hỏi cậu tại sao lại tránh né tớ. Tớ không muốn cậu biến mất. Tớ không muốn nhìn thấy cậu ở đâu mà bên cạnh không có tớ.”

Bình luận

“Tớ không rõ là từ khi nào...” Cậu ấy nói, giọng nhẹ như gió thoảng: “Có thể là lâu lắm rồi, nhưng gần đây nó rõ hơn. Tớ chỉ biết… mỗi lần cậu tránh tớ, tớ cảm thấy như phát điên lên. Tớ như muốn túm lấy cậu để hỏi cậu tại sao lại tránh né tớ. Tớ không muốn cậu biến mất. Tớ không muốn nhìn thấy cậu ở đâu mà bên cạnh không có tớ.”

Mỗi lời cậu ấy nói như những chiếc móng vuốt đang xé nát tâm can tôi. Đau đớn, nhưng lại thật ngọt ngào.

Bình luận

Mỗi lời cậu ấy nói như những chiếc móng vuốt đang xé nát tâm can tôi. Đau đớn, nhưng lại thật ngọt ngào.

Tôi không nói gì. Tôi không thể nói gì.

Bình luận

Tôi không nói gì. Tôi không thể nói gì.

Tay tôi vẫn run, cơ thể tôi bủn rủn. Nhưng Kha Cẩn Yên không buông ra, vẫn giữ chặt tôi như sợ tôi sẽ vụt mất. Tôi cảm thấy như mình đã hoàn toàn tan vỡ, không còn là chính mình nữa.

Bình luận

Tay tôi vẫn run, cơ thể tôi bủn rủn. Nhưng Kha Cẩn Yên không buông ra, vẫn giữ chặt tôi như sợ tôi sẽ vụt mất. Tôi cảm thấy như mình đã hoàn toàn tan vỡ, không còn là chính mình nữa.

Vài giây sau, tôi bật cười. Nhưng không phải vì vui.

Bình luận

Vài giây sau, tôi bật cười. Nhưng không phải vì vui.

Nó là tiếng cười của một kẻ đã nghĩ mình không xứng đáng chạm vào những điều tốt đẹp, nhưng rồi lại được đón nhận. Cái cười khô cứng, đau đớn, tựa như một nỗi tuyệt vọng không thể chữa lành.

Bình luận

Nó là tiếng cười của một kẻ đã nghĩ mình không xứng đáng chạm vào những điều tốt đẹp, nhưng rồi lại được đón nhận. Cái cười khô cứng, đau đớn, tựa như một nỗi tuyệt vọng không thể chữa lành.

"Cậu điên rồi?" tôi cười nhạt, như thể đang cố gắng đẩy mọi thứ ra xa.

Bình luận

"Cậu điên rồi?" tôi cười nhạt, như thể đang cố gắng đẩy mọi thứ ra xa.

"Ừ. Điên vì cậu."

Bình luận

"Ừ. Điên vì cậu."

Tôi không nhớ rõ mình đã trả lời như thế nào. Chỉ nhớ rằng, sau hôm đó, mọi thứ thay đổi. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau, không ồn ào, không vang vọng, chỉ là một sự thay đổi âm thầm, tựa như một bí mật mà chúng tôi chỉ có thể giữ cho riêng mình.

Bình luận

Tôi không nhớ rõ mình đã trả lời như thế nào. Chỉ nhớ rằng, sau hôm đó, mọi thứ thay đổi. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau, không ồn ào, không vang vọng, chỉ là một sự thay đổi âm thầm, tựa như một bí mật mà chúng tôi chỉ có thể giữ cho riêng mình.

Kha Cẩn Yên vẫn là cậu ấy, vững vàng và điềm tĩnh. Còn tôi, tôi vẫn là tôi, rối bời, lo lắng, sợ hãi từng chút một. Nhưng không còn cô đơn nữa.

Bình luận

Kha Cẩn Yên vẫn là cậu ấy, vững vàng và điềm tĩnh. Còn tôi, tôi vẫn là tôi, rối bời, lo lắng, sợ hãi từng chút một. Nhưng không còn cô đơn nữa.

Cậu ấy không để tôi sợ hãi một mình.

Bình luận

Cậu ấy không để tôi sợ hãi một mình.

Cậu ấy nắm tay tôi qua những buổi trưa im lặng, qua từng cái nhìn, từng cử chỉ nhẹ nhàng, như thể yêu thương là một điều tự nhiên, mà tôi chẳng cần phải cố gắng để giữ. Chỉ cần tôi cứ ở đó, cứ là chính mình, cậu ấy sẽ vẫn ở bên.

Bình luận

Cậu ấy nắm tay tôi qua những buổi trưa im lặng, qua từng cái nhìn, từng cử chỉ nhẹ nhàng, như thể yêu thương là một điều tự nhiên, mà tôi chẳng cần phải cố gắng để giữ. Chỉ cần tôi cứ ở đó, cứ là chính mình, cậu ấy sẽ vẫn ở bên.

Và tôi đã yêu lại.

Bình luận

Và tôi đã yêu lại.

Yêu bằng cả những mảnh vỡ tưởng chừng đã chết từ lâu trong tim mình. Những mảnh vỡ ấy lại sống dậy, thở, và đau đớn. Nhưng tôi không thể dừng lại.

Bình luận

Yêu bằng cả những mảnh vỡ tưởng chừng đã chết từ lâu trong tim mình. Những mảnh vỡ ấy lại sống dậy, thở, và đau đớn. Nhưng tôi không thể dừng lại.

Tôi yêu, nhưng trong tận sâu, một giọng nói vẫn cứ vang lên, nhỏ bé, nhưng đầy ám ảnh:

Bình luận

Tôi yêu, nhưng trong tận sâu, một giọng nói vẫn cứ vang lên, nhỏ bé, nhưng đầy ám ảnh:

“Mày nghĩ mày xứng đáng có điều này à?”

Bình luận

“Mày nghĩ mày xứng đáng có điều này à?”

Tôi cố lờ nó đi. Tôi ôm Kha Cẩn Yên thật chặt, như thể ôm lấy chính sự sống còn của mình.

Bình luận

Tôi cố lờ nó đi. Tôi ôm Kha Cẩn Yên thật chặt, như thể ôm lấy chính sự sống còn của mình.

Tôi biết mình không hoàn hảo.

Bình luận

Tôi biết mình không hoàn hảo.

Tôi biết mình vẫn hoảng sợ.

Bình luận

Tôi biết mình vẫn hoảng sợ.

Nhưng nếu lần này tôi được yêu...

Bình luận

Nhưng nếu lần này tôi được yêu...

Xin đừng cướp nó khỏi tôi.

Bình luận

Xin đừng cướp nó khỏi tôi.

Hãy để tôi ôm lấy cậu ấy.

Bình luận

Hãy để tôi ôm lấy cậu ấy.


Truyện tương tự

Bình luận