Tôi là một cái cây. Sẽ hoàn thành được mục tiêu nhỏ từ rất lâu về trước: trở thành một người bình thường nhất trên thế giới này.
Những trang đầu của nhật ký thanh xuân là cậu ấy. Đều là một người, đều là một cái tên.
Gió hạ thổi về, cửa sổ mở bung, đám mây đi nhanh, bầu trời xanh mướt. Tôi đã ngỡ mình trở về năm lớp 6, cái năm đầu ngây ngô trường cấp 2.
Đợi những phút ra chơi ít ỏi, những món ăn nhỏ bất ngờ từ người bạn, những bí mật dần được hé lộ từ miệng đứa này sang đứa kia. Những niềm vui bé nhỏ không đợi chờ mà đột ngột đến. Cậu cũng thế.
Tôi im lặng đợi chờ tất cả, trong đó có cậu.
Người ta thường nói: Ghét của nào, trời trao của nấy. Tang Điền và Thương Hải chính là minh chứng sống cho câu nói ấy.
Một người là học bá ôn nhu, điềm tĩnh đến mức khiến người khác bất giác muốn dựa vào. Người kia lại là học sinh xuất sắc, miệng lưỡi sắc bén, ngang ngược tới nỗi ai gặp cũng muốn tránh xa. Từ cái liếc mắt khinh khỉnh ở hành lang cấp ba, đến những lần đấu khẩu căng như dây đàn, chẳng ai nghĩ có ngày hai người họ lại… cùng nắm tay nhau bước vào giảng đường đại học.
Nhưng yêu mà, đôi khi chỉ là một cú trượt tim nhẹ giữa những lần cãi nhau không biết mệt.
Cũng có thể là một khoảnh khắc rất khẽ, khi bạn nhận ra: “Đánh nhau riết rồi, không quen ai đánh cùng nữa cả.”
Giữa một thế giới đầy lý trí, họ yêu nhau theo cách hỗn loạn nhất.
Một người chọc giận, một người nuông chiều.
Một người giỏi gây rối, một người cam tâm dọn dẹp.
Một người mãi là ngọn lửa bùng cháy, một người luôn là mặt hồ sâu thẳm…
Và cứ thế, ngọn lửa đó, chỉ muốn cháy rực lên trong ánh mắt người kia.
"Cậu ấy là ngoại lệ của tôi. Là bài kiểm tra tôi chẳng muốn làm nhưng làm rồi thì muốn ôm luôn mang về." - Thương Hải
"Ban đầu chỉ định cà khịa cho vui, ai ngờ dính luôn cả cuộc đời." - Tang Điền
Tang Điền khi ghen: Giận, không nói chuyện. Sáng mai người đau là Tang Điền.
Thương Hải khi ghen: Đè, hôn. Sáng mai người đau vẫn là Tang Điền
Tang Điền: ???
Một người là bầu trời. Một người là vì sao.
Một người yên lặng. Một người vui vẻ.
Một người nhẹ nhàng. Một người mạnh mẽ.
Một người chạy trốn. Một người đi tìm.
Chuyện của chúng ta sẽ không phải như vậy.
"Cậu ấy là điều cực kì đặt biệt. Là ngôi sao sáng rực rỡ trên trời cao, là mặt trăng tỏa sáng dịu dàng giữa màn đêm u tối, là mặt trời ấm áp sáng chói giữa thế gian, là đám mây yên dịu giữa khoảng trời xanh ngát, là chú cá con dù nhỏ nhưng kiên cường giữa đại dương rộng lớn, là tán lá xanh ngát giữa ngày trưa hè. Là một cái chạm tay, một ánh mắt, một nụ cười, một bức ảnh, một tờ bài thi, một lời nhắc nhở, một sự quan tâm, một sự dỗ dành, một sự che chắn. Là thứ gì đó sáng lấp lánh và rất đỗi tuyệt đẹp. Là thứ tôi mãi cũng không có được hoàn toàn, có được rồi lại chẳng trân trọng được. Cậu ấy là ngoại lệ của tôi."
Anh gạt bỏ mọi hy vọng về một tương lai tốt đẹp, băng qua cả địa ngục của cô đơn, cuối cùng chỉ chạy về phía hắn - người đã khiến anh tan vỡ. Anh ấy chạy về phía hắn - dù những vết xước trong tim đều do hắn mà ra . Bất chấp lý trí gào thét từng đêm. Bất chấp người đó chính là ánh sáng duy nhất, nhưng cũng là bóng đêm nuốt chửng cuộc đời anh.
Hắn bỏ qua mọi lời cảnh báo, vượt qua giới hạn của lý trí, cuối cùng chỉ quỳ gối trước anh. Hắn quỳ gối trước anh - mặc kệ những lời cay nghiệt anh từng thốt ra đã cứa nát tâm can - mặc kệ anh là người đã đẩy hắn vào sự khờ dại của tình yêu không lối thoát.
Họ từ bỏ tất cả tương lai phía trước, lội qua dòng sông nước mắt, cuối cùng chỉ muốn chạm vào nhau. Họ muốn chạm vào nhau - bất chấp những mảnh gương vỡ vụn của niềm tin dưới chân - bất chấp chính họ là những kẻ đã khiến đối phương gánh chịu bao tổn thương tột cùng. Họ muốn ôm chặt lấy nhau - bất chấp những đêm dài trằn trọc vì tổn thương - bất chấp chính họ là những người đã gây ra vết thương lòng cho đối phương.