Chúng tôi... đã bị phát hiện.
Chúng tôi... đã bị phát hiện.
Âm thanh vang lên như thể linh hồn tôi vừa bị giáng một đòn chí tử.
Âm thanh vang lên như thể linh hồn tôi vừa bị giáng một đòn chí tử.
"Thứ ghê tởm! Mày nghĩ cái quái gì trong đầu mày vậy hả? Hả!?"
"Thứ ghê tởm! Mày nghĩ cái quái gì trong đầu mày vậy hả? Hả!?"
Không chỉ là cái tát rát ràn rụa trên mặt.
Không chỉ là cái tát rát ràn rụa trên mặt.
Mà là một cảm giác sâu hơn, tối hơn, như thể có ai vừa thọc tay vào ngực tôi và siết lấy trái tim, nghiến nát nó.
Mà là một cảm giác sâu hơn, tối hơn, như thể có ai vừa thọc tay vào ngực tôi và siết lấy trái tim, nghiến nát nó.
Tôi mới hôn cậu ấy lần đầu tiên.
Tôi mới hôn cậu ấy lần đầu tiên.
Một nụ hôn run rẩy, bối rối, ngắn ngủi.
Một nụ hôn run rẩy, bối rối, ngắn ngủi.
Môi cậu không ngọt như người ta hay kể trong tiểu thuyết. Nhưng nó ấm. Rất ấm.
Môi cậu không ngọt như người ta hay kể trong tiểu thuyết. Nhưng nó ấm. Rất ấm.
Giống như... cuối cùng con thú đang tru lên trong lòng tôi cũng được vỗ về.
Giống như... cuối cùng con thú đang tru lên trong lòng tôi cũng được vỗ về.
Lúc đó, tôi nghĩ mình là người may mắn nhất thế giới.
Lúc đó, tôi nghĩ mình là người may mắn nhất thế giới.
May mắn vì được ôm cậu ấy dù chỉ là trong cái khoảnh khắc mong manh như gió lướt qua mặt nước.
May mắn vì được ôm cậu ấy dù chỉ là trong cái khoảnh khắc mong manh như gió lướt qua mặt nước.
May mắn vì được cảm nhận cậu ấy khi tôi biết mình chẳng xứng đáng với bất kỳ điều gì.
May mắn vì được cảm nhận cậu ấy khi tôi biết mình chẳng xứng đáng với bất kỳ điều gì.
Nhưng rồi, tất cả sụp xuống. Như thể có một bàn tay khổng lồ bóp nát thế giới tôi vừa kịp xây nên.
Nhưng rồi, tất cả sụp xuống. Như thể có một bàn tay khổng lồ bóp nát thế giới tôi vừa kịp xây nên.
"Tao cấm tiệt từ giờ không được bước ra khỏi nhà nửa bước! Tao mà thấy mày còn dính vào thằng đó thì...!"
"Tao cấm tiệt từ giờ không được bước ra khỏi nhà nửa bước! Tao mà thấy mày còn dính vào thằng đó thì...!"
Bố tôi gào lên. Mặt ông đỏ bừng, bàn tay run rẩy vì tức giận.
Bố tôi gào lên. Mặt ông đỏ bừng, bàn tay run rẩy vì tức giận.
Tôi thấy ông như một kẻ xa lạ. Như quái vật. Như ai đó chưa từng là cha tôi.
Tôi thấy ông như một kẻ xa lạ. Như quái vật. Như ai đó chưa từng là cha tôi.
Mẹ tôi thì khác. Bà không đánh.
Mẹ tôi thì khác. Bà không đánh.
"Con... nói mẹ nghe đi. Con thích con trai... thật sao? Hoàn An... nói mẹ nghe đi, có được không?"
"Con... nói mẹ nghe đi. Con thích con trai... thật sao? Hoàn An... nói mẹ nghe đi, có được không?"
Tôi muốn chết ngay lúc đó.
Tôi muốn chết ngay lúc đó.
Tôi muốn tự bứt tung mình ra khỏi làn da này, biến mất, tan chảy, hoá tro bụi.
Tôi muốn tự bứt tung mình ra khỏi làn da này, biến mất, tan chảy, hoá tro bụi.
Cơ thể tôi gập xuống theo bản năng khi thấy mẹ quỵ trước mặt.
Cơ thể tôi gập xuống theo bản năng khi thấy mẹ quỵ trước mặt.
Tôi đỡ bà, nhưng bà lại bấu lấy tôi như người đang chìm và tôi là chiếc phao cuối cùng dù tôi không nổi, tôi cũng đang chìm.
Tôi đỡ bà, nhưng bà lại bấu lấy tôi như người đang chìm và tôi là chiếc phao cuối cùng dù tôi không nổi, tôi cũng đang chìm.
Bàn tay bà cào vào áo tôi, nhưng cảm giác như đang xé toạc ruột gan tôi ra từng mảnh.
Bàn tay bà cào vào áo tôi, nhưng cảm giác như đang xé toạc ruột gan tôi ra từng mảnh.
Tôi không thể gật đầu vì nếu gật, tôi sẽ mãi mãi không còn được ra khỏi cái nhà này.
Tôi không thể gật đầu vì nếu gật, tôi sẽ mãi mãi không còn được ra khỏi cái nhà này.
Nhưng tôi cũng không thể lắc đầu vì đó sẽ là lần đầu tiên tôi phản bội Kha Cẩn Yên.
Nhưng tôi cũng không thể lắc đầu vì đó sẽ là lần đầu tiên tôi phản bội Kha Cẩn Yên.
Rồi bố tôi túm lấy cổ áo tôi.
Rồi bố tôi túm lấy cổ áo tôi.
"Nghỉ học. Đại học đại hiếc gì cũng nghỉ hết. Không đi đâu hết. Tao cấm. Cái nhà này không chứa loại bệnh hoạn như mày."
"Nghỉ học. Đại học đại hiếc gì cũng nghỉ hết. Không đi đâu hết. Tao cấm. Cái nhà này không chứa loại bệnh hoạn như mày."
Tôi không phản kháng. Không vùng vẫy.
Tôi không phản kháng. Không vùng vẫy.
Tôi để mặc ông kéo lê tôi như một xác rối không hồn.
Tôi để mặc ông kéo lê tôi như một xác rối không hồn.
Ông giật lấy điện thoại, giật luôn cả tấm ảnh cũ tôi cất nơi đầu giường.
Ông giật lấy điện thoại, giật luôn cả tấm ảnh cũ tôi cất nơi đầu giường.
Sau đó là tiếng cửa đóng sầm lại và khóa.
Sau đó là tiếng cửa đóng sầm lại và khóa.
Bên kia cánh cửa, tôi nghe rõ tiếng mẹ tôi khóc.
Bên kia cánh cửa, tôi nghe rõ tiếng mẹ tôi khóc.
Không phải tiếng khóc vỡ oà. Mà là tiếng rên rỉ rạn vỡ như chiếc bình đất nung bị nứt từ trong cốt lõi.
Không phải tiếng khóc vỡ oà. Mà là tiếng rên rỉ rạn vỡ như chiếc bình đất nung bị nứt từ trong cốt lõi.
Từng âm thanh đó rơi xuống người tôi như từng gáo nước lạnh.
Từng âm thanh đó rơi xuống người tôi như từng gáo nước lạnh.
Tôi ngồi đó, trên sàn phòng ngủ của chính mình nhưng sao nó lạnh lẽo như một cái hố sâu không đáy.
Tôi ngồi đó, trên sàn phòng ngủ của chính mình nhưng sao nó lạnh lẽo như một cái hố sâu không đáy.
Tôi nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Chậm.
Tôi nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Chậm.
Từng nhịp như tiếng trống tang.
Từng nhịp như tiếng trống tang.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc như thể không còn gì để giữ lại.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc như thể không còn gì để giữ lại.
Khóc như thể nước mắt là thứ duy nhất chứng minh rằng tôi vẫn còn sống.
Khóc như thể nước mắt là thứ duy nhất chứng minh rằng tôi vẫn còn sống.
Tôi không nhớ sau đó đã làm gì.
Tôi không nhớ sau đó đã làm gì.
Có thể tôi ngất. Có thể tôi chỉ ngồi đó, tự tan ra trong bóng tối.
Có thể tôi ngất. Có thể tôi chỉ ngồi đó, tự tan ra trong bóng tối.