Sau ngày hôm đó, Kha Cẩn Yên trở nên rất kỳ lạ.
Sau ngày hôm đó, Kha Cẩn Yên trở nên rất kỳ lạ.
Cậu ấy không còn quan tâm tôi bằng cách thường thấy nữa.
Cậu ấy không còn quan tâm tôi bằng cách thường thấy nữa.
Không còn ánh mắt đọng lại trên vai tôi khi tôi quay đi.
Không còn ánh mắt đọng lại trên vai tôi khi tôi quay đi.
Không còn những câu hỏi tưởng như vô nghĩa nhưng đủ để tôi sống sót một ngày nữa.
Không còn những câu hỏi tưởng như vô nghĩa nhưng đủ để tôi sống sót một ngày nữa.
Mọi thứ giữa chúng tôi trở nên im lặng và chính cái im lặng đó vang lên dữ dội hơn bất kỳ lời nào.
Mọi thứ giữa chúng tôi trở nên im lặng và chính cái im lặng đó vang lên dữ dội hơn bất kỳ lời nào.
Tôi vẫn giữ khoảng cách. Tôi nghĩ đó là điều đúng.
Tôi vẫn giữ khoảng cách. Tôi nghĩ đó là điều đúng.
Giữ mình trong một ranh giới an toàn. Không ai đau thêm. Không ai hy vọng.
Giữ mình trong một ranh giới an toàn. Không ai đau thêm. Không ai hy vọng.
Nhưng Kha Cẩn Yên thì không.
Nhưng Kha Cẩn Yên thì không.
Cậu ấy bắt đầu tiến lại gần. Chậm rãi, cẩn trọng, nhưng cũng không hề giấu giếm.
Cậu ấy bắt đầu tiến lại gần. Chậm rãi, cẩn trọng, nhưng cũng không hề giấu giếm.
Không bằng lời, mà bằng tất cả những chi tiết nhỏ đến mức tôi ghét bản thân vì đã để ý.
Không bằng lời, mà bằng tất cả những chi tiết nhỏ đến mức tôi ghét bản thân vì đã để ý.
Những lần ánh mắt cậu dừng lại nơi cổ tay tôi, lâu hơn mức bình thường.
Những lần ánh mắt cậu dừng lại nơi cổ tay tôi, lâu hơn mức bình thường.
Cái cách cậu nín thở mỗi khi tôi bước ngang qua.
Cái cách cậu nín thở mỗi khi tôi bước ngang qua.
Một sự khẩn thiết không nói ra, nhưng khiến tim tôi co rút lại như bị siết dây thừng.
Một sự khẩn thiết không nói ra, nhưng khiến tim tôi co rút lại như bị siết dây thừng.
Rồi một ngày, cậu nói: "Cậu biết không, tớ lo lắm."
Rồi một ngày, cậu nói: "Cậu biết không, tớ lo lắm."
Một câu ngắn ngủi, đơn giản đến mức tôi muốn bật cười vào mặt mình.
Một câu ngắn ngủi, đơn giản đến mức tôi muốn bật cười vào mặt mình.
Một kẻ như tôi? Một vết xước không ai buồn băng bó?
Một kẻ như tôi? Một vết xước không ai buồn băng bó?
Tôi từng nghĩ mình là người duy nhất bị mắc kẹt trong cái hố sâu này.
Tôi từng nghĩ mình là người duy nhất bị mắc kẹt trong cái hố sâu này.
Là kẻ điên rồ duy nhất ôm lấy ngọn lửa tình cảm mà không dám kêu đau.
Là kẻ điên rồ duy nhất ôm lấy ngọn lửa tình cảm mà không dám kêu đau.
Tôi từng tin chỉ có mình tôi… đủ khờ khạo để yêu một người quá xa tầm với.
Tôi từng tin chỉ có mình tôi… đủ khờ khạo để yêu một người quá xa tầm với.
Rồi tôi tự hỏi: Liệu cậu ấy cũng thích tôi?
Rồi tôi tự hỏi: Liệu cậu ấy cũng thích tôi?
Ý nghĩ đó bật lên như một phản xạ và ngay lập tức, tôi tự tát mình.
Ý nghĩ đó bật lên như một phản xạ và ngay lập tức, tôi tự tát mình.
Không phải vì xấu hổ. Mà vì sợ hãi.
Không phải vì xấu hổ. Mà vì sợ hãi.
Tôi siết chặt tay, để móng tay găm thật sâu vào lòng bàn tay như một cách tự trừng phạt.
Tôi siết chặt tay, để móng tay găm thật sâu vào lòng bàn tay như một cách tự trừng phạt.
Tôi cần máu. Tôi cần một dấu hiệu rõ ràng rằng mình còn tỉnh táo.
Tôi cần máu. Tôi cần một dấu hiệu rõ ràng rằng mình còn tỉnh táo.
Tôi rốt cuộc đang tự cao cái gì vậy chứ?
Tôi rốt cuộc đang tự cao cái gì vậy chứ?
Một cái bóng mờ nhòe. Một khoảng lặng không ai cần lấp đầy.
Một cái bóng mờ nhòe. Một khoảng lặng không ai cần lấp đầy.
Giá như tôi chưa từng phát hiện ra thứ tình cảm này…
Giá như tôi chưa từng phát hiện ra thứ tình cảm này…
Giá như nó vẫn chỉ là một khối u âm ỉ trong lòng thì tốt biết bao.
Giá như nó vẫn chỉ là một khối u âm ỉ trong lòng thì tốt biết bao.
Tôi đã có thể tiếp tục sống như chưa từng hiểu nó là gì.
Tôi đã có thể tiếp tục sống như chưa từng hiểu nó là gì.
Tiếp tục mỉm cười. Tiếp tục trốn tránh. Tiếp tục không đau đến thế này.
Tiếp tục mỉm cười. Tiếp tục trốn tránh. Tiếp tục không đau đến thế này.
Nhưng giờ đây, khi tôi đã biết rõ tên của nó, hình dạng của nó. Tình yêu này không còn vô hại nữa.
Nhưng giờ đây, khi tôi đã biết rõ tên của nó, hình dạng của nó. Tình yêu này không còn vô hại nữa.
Nó là một con thú. Và nó bắt đầu gặm nhấm tôi từng đêm.
Nó là một con thú. Và nó bắt đầu gặm nhấm tôi từng đêm.
Yêu đến mức tôi muốn đốt cháy cả thế giới, chỉ để giữ lại một ánh mắt cậu từng dành cho tôi.
Yêu đến mức tôi muốn đốt cháy cả thế giới, chỉ để giữ lại một ánh mắt cậu từng dành cho tôi.
Yêu đến mức tôi ghen với cả cơn gió, ánh mặt trời, tiếng cười của ai đó khiến cậu vui mà không cần tôi.
Yêu đến mức tôi ghen với cả cơn gió, ánh mặt trời, tiếng cười của ai đó khiến cậu vui mà không cần tôi.
Yêu đến mức tôi sợ rằng chỉ cần chạm tay vào cậu, tôi sẽ để lại một vết nhơ không bao giờ xoá được.
Yêu đến mức tôi sợ rằng chỉ cần chạm tay vào cậu, tôi sẽ để lại một vết nhơ không bao giờ xoá được.
Tình yêu của tôi không đẹp.
Tình yêu của tôi không đẹp.
Nó méo mó. Nó ẩm ướt như thứ nấm mốc ăn sâu vào tim.
Nó méo mó. Nó ẩm ướt như thứ nấm mốc ăn sâu vào tim.
Nó bị bẻ cong bởi mặc cảm, thối rữa bởi sự sợ hãi rằng mình không đủ, chưa từng đủ và sẽ chẳng bao giờ đủ.
Nó bị bẻ cong bởi mặc cảm, thối rữa bởi sự sợ hãi rằng mình không đủ, chưa từng đủ và sẽ chẳng bao giờ đủ.
Nên... nếu một ngày, cậu thật sự yêu tôi...
Nên... nếu một ngày, cậu thật sự yêu tôi...
Cậu có chịu nổi một người như tôi không?
Cậu có chịu nổi một người như tôi không?
Một người sẽ yêu cậu đến mức giết chết chính mình chỉ để khiến cậu ở lại.
Một người sẽ yêu cậu đến mức giết chết chính mình chỉ để khiến cậu ở lại.
Một người sẽ biến tình yêu thành dây xích, và trói cả hai chúng ta trong nó.
Một người sẽ biến tình yêu thành dây xích, và trói cả hai chúng ta trong nó.