Sau ngày hôm đó, Mận thi thoảng bắt gặp Thiện An ở trường, cô rất muốn đến chào hỏi nhưng Thiện An hành tung bí ẩn, lại thoắt ẩn thoắt hiện, mới quay đi mà đã không thấy đâu, cảm giác như giữa hai người có một tấm bình phong vô hình ngăn cách, gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời. Mận còn đang mải tìm kiếm thì đã bị mấy đứa bạn kéo vào căng tin mua đồ, khiến cô không kịp trở tay.
Bình luận
Ngồi giữa các bạn đang trò chuyện rôm rả, Mận lại chỉ thấy vô cùng trống trải, cô chống cằm, chốc chốc lại thở dài một hơi sầu não. Một cô bạn thấy thế thì huých vai Mận, cười hỏi:
Bình luận
Bình luận
“Làm gì có chứ! Tớ chỉ đang hơi chán thôi." Mận phủi tay, rồi như nhớ ra gì đó bèn hỏi lại: "À các cậu có biết Thiện An ngành Văn Học khoá mình không?”
Bình luận
“Thiện An sao? biết chứ, thủ khoa của trường mình mà, nghe nói cậu ấy có biệt danh nữ hoàng băng giá, là con gái nhưng trông rất điển trai đấy nha.”
Bình luận
Một người bạn khác cũng hí hửng xen vào: “Cậu ấy có vẻ khó gần lắm, bên khoa Văn Học trừ các giảng viên ra thì không ai nói chuyện được với Thiện An, đã thế lại còn hay làm mọi thứ một mình. Trông có vẻ hơi lập dị.”
Bình luận
“Các cậu đừng nói người ta như vậy, chắc Thiện An chưa kịp hoà nhập thôi. Chúng ta mới vào năm nhất chưa lâu mà.”
Bình luận
Mận vội vàng lên tiếng bảo vệ, dù sao thì không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Mấy cô bạn hiểu ý nên cũng chẳng nói gì nữa, rồi mọi người lại lảng sang chuyện khác tiếp tục cười đùa.
Bình luận
“Cho dù khó khăn đến đâu, mình nhất định cũng phải làm bạn với cậu ấy” - Mận nghĩ chắc nịch - “Được rồi! Trở lại đền thăm bà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời xanh gió mát vô cùng dễ chịu. Xa xa đã có thể thấy bà cụ đang quét dọn cổng đền, Mận đi đến nơi liền vui vẻ gọi lớn:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Dạ, gia đình cháu dưới quê gửi lên vài cân mận chín, ngọt lắm nên cháu mang đến biếu bà một ít. Quê cháu đến đầu năm là hoa mận nở trắng cả một vùng, mẹ cháu bảo là giống như là một biển trời tuyết tuyệt đẹp, nên mới đặt tên cháu là Mận đó bà.”
Bình luận
Mận hào hứng mở túi ra, những quả mận chín đỏ mọng nhìn vô cùng thích mắt. Bà cụ xoa đầu cảm ơn cô, nói người cũng thơm thảo như tên. Hai bà cháu trò chuyện một lúc, Mận hỏi về Thiện An nhưng bà nói cô ấy ở đang nhà đọc sách nên hôm nay chắc sẽ không ghé qua. Nhìn lại cảnh vật bên trong khuôn viên đền, Mận ngại ngùng hỏi:
Bình luận
“Bà ơi, đền này tên là gì thế ạ? Chữ tượng hình ngoài cổng cháu không biết đọc. Lần trước đến đây vội vàng quá nên cũng chưa kịp hỏi tên…”
Bình luận
“Không sao đâu cháu, đây là đền Thọ Phúc Lộc, người dân ở đây hay gọi là Am Gia Hội. Nơi đây gắn liền với một truyền thuyết ở Hồ Tây đó, cháu có muốn nghe không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Ngày xưa, người ta nói vùng núi phía Bắc này từng có một đàn hồ ly chín đuôi. Chúng đẹp lắm, có thể biến thành người, quyến rũ cả quan lại, vua chúa. Nhưng bên trong lại là loài yêu quái hút tinh khí, khiến bao nhiêu người dân điên loạn.”
Bình luận
Mận lập tức chăm chú lắng nghe. Bà cụ kể tiếp, như thể nhắc lại một câu chuyện cổ tích từ khi bà còn bé….
Bình luận
Bình luận
Hơn một ngàn năm trăm năm trước, vào thời vua Lý Nam Đế, hoàng hậu đã quá ba mươi tuổi vẫn chưa có con, ngày đêm u sầu, lòng đầy phiền muộn. Vua thấy vậy cũng lấy làm lo lắng lắm, cho gọi biết bao nhiêu thầy thuốc giỏi khắp cả nước thăm bệnh, nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Bình luận
Hoàng hậu ngày ngày đều chắp tay cầu tự, hành thiện cứu người. Vua cũng yêu nước thương dân, chăm lo việc triều chính. Không phụ lòng mong mỏi của đức vua và hoàng hậu, một đêm nọ, hoàng hậu nằm mộng thấy hai tiên nữ từ sông Tô Lịch cưỡi thuyền rồng vào cung, theo sau là ánh hào quang tỏa ra rực rỡ.
Bình luận
Từ đó, hoàng hậu có tin vui, sau mười lăm tháng hoài thai, bà sinh hạ hai công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu, được đặt tên là Vạn Phúc và Vạn Lộc. Hai công chúa lớn lên thì ngày càng xinh đẹp, tuy sống trong nhung lụa nhưng không màng phú quý. Họ yêu thiên nhiên, thích sông nước, thường cùng nhau du ngoạn thiên hạ, giúp đỡ dân tình, học hỏi đạo lý.
Bình luận
Khi vua và hoàng hậu khuyên răn học lễ nghĩa để sớm xuất giá, hai công chúa thẳng thắn thưa rằng: “Chúng con nguyện cưỡi gió đạp sóng, chém cá kình nơi biển cả để cứu dân sinh trong nạn nước lửa. Há lại bắt chước người đời cam tâm làm tỳ thiếp, giam mình nơi điện ngọc?” Cảm động trước chí khí bất khuất và tấm lòng thương dân của con gái, nhà vua cho phép hai con tự do chu du khắp nơi.
Bình luận
Trong một lần đến Hồ Tây, hai công chúa nghe dân chúng kể lại một đàn hồ ly chín đuôi đã sống hàng nghìn năm, chuyên biến hóa mê hoặc con người, giết hại ăn thịt dân lành, tàn phá ruộng vườn, làm mưa làm gió, gieo rắc tai họa khiến dân quanh vùng sống trong sợ hãi và lầm than. Thấy thế, hai công chúa liền cầm đao kiếm lên núi diệt hồ yêu, nhưng chúng nó vô cùng xảo quyệt, lại có sức mạnh tà đạo lâu năm nên hai nàng không địch nổi, không những thế còn bị đả thương không ít.
Bình luận
Dẫu vậy, hai công chúa không hề nản chí, hoi cùng nhau quay về tìm cách, quyết tâm lên đường tầm sư học đạo cứu giúp nhân dân. Khi đến vùng sông Như Nguyệt, hai công chúa gặp một người phụ nữ ngồi chải đầu bên suối, ánh mắt sáng như sao, mày ngài mắt phượng, khí chất toả ra không phải bình thường. Hai người vừa nhìn thấy đã bị thu hút liền vội tiến đến hỏi chuyện, biết được bà là một đạo sĩ du ngoạn qua đây, có thể gọi mây làm mưa, kêu sấm sét vang trời khiến hai công chúa vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức mời bà về triều.
Bình luận
Lý Nam Đế đích thân triệu kiến, sau khi thử tài thì đức vua cũng vô cùng thán phục, phong bà là Vạn Thọ phu nhân, ban cho cung riêng để luyện đạo cùng hai công chúa ngày đêm giúp đỡ. Khi pháp lực đã thành, ba người dựng tám đàn lớn trừ tà ở Tây Hồ, Vạn Thọ phu nhân đứng giữa đàn, đọc to phép chú. Gió bão nổi lên ầm ầm, sấm sét nổ vang trời, hồ ly chín đuôi hiện nguyên hình, gào thét chói tai, bỏ chạy toán loạn.
Bình luận
Vạn Thọ phu nhân triệu lồi lốc xoáy mịt mù, lốc xoáy đi đến đâu, quét sạch hồ ly đến đấy. Giữa ánh chớp, một làn mây đỏ rực xuất hiện cuốn lấy phu nhân, bà từ từ bay lên giữa trời và hóa thân thành Kim Mẫu nương nương. Hai công chúa nhận ra được thần linh ra tay giúp đỡ, liền dập đầu cung kính quỳ lạy. Kim mẫu sau đó truyền lại cho hai công chúa bí thuật xây dựng kết giới trấn yểm linh hồn hồ ly và các loại yêu ma quỷ quái, rồi ngài cưỡi mây về trời. Tà khí từ đây tan biến hết, dân chúng được sống yên ổn, an cư lập nghiệp, đất nước ngày một phồn thịnh.
Bình luận
Lý Nam đế vô cùng biết ơn Kim Mẫu Mẫu Nương Nương hạ phàm cứu thế, liền lập đền thờ, sắc phong Vạn Thọ Phu Nhân là “Trấn Tĩnh Bà Vương”, ghi công đức bảo quốc an dân. Hai công chúa tiếp tục lập kết giới chống ma quỷ quấy phá, sau đó phụng sự triều đình giúp vua cha đánh giặc bình định phương Nam, giữ yên biên cương bất khả xâm phạm. Khi vua băng hà, hai nàng đau xót tột độ, lui về ở ẩn trong một ngôi am cổ, ngày ngày thờ phụng hương khói, vừa bảo vệ kết giới, vừa tĩnh tu hành thiện, chữa bệnh cứu người. Sau đó cùng hóa sinh tại nơi ấy. Người dân vô cùng biết ơn, thành kính dựng nên đền thờ cả ba vị, gọi là Đền Thọ Phúc Lộc, gắn liền với vùng Hồ Tây linh thiêng.
Bình luận
Bình luận
Câu chuyện kết thúc, ánh mắt Mận liền sáng lên, cô quay sang nhìn bà cụ, hào hứng như vừa khám phá ra một bí mật được cất giấu kỹ lưỡng:
Bình luận
“Hai công chúa không hề mỏng manh, yếu đuối nhưng trong những câu chuyện cháu từng nghe bà ạ. Họ thật là mạnh mẽ, cháu cũng muốn được giống như họ.”
Bình luận
Gió nhẹ đưa mây thoang thoảng, tiếng Mận pha trò chọc vui khiến bà cụ cười giòn tan sảng khoái. Thiện An ngồi bên cửa sổ lén nhìn ra ngoài, cô cũng muốn được thoải mái cười nói như vậy với bà nội, với mọi người nhưng không tài nào lấy đủ can đảm. Thiện An khẽ thở dài, cánh cửa sổ dần dần khép lại, có lẽ cô chỉ có thể nhốt mình mãi mãi tại nơi này mà thôi.
Bình luận
Ngày hôm sau, kết thúc tiết triết học dài đằng đẵng, Mận uể oải nằm dài trên bàn, chẳng buồn động tay động chân vào làm gì cả. Từ đâu bỗng xuất hiện tiếng xì xào vang lên trong lớp, Mận khẽ hé mắt nhìn, không ngờ lại là Thiện An! Cô ấy đã đứng ngay cạnh bàn từ lúc nào. Mận giật mình, lồm cồm nhổm dậy:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô ngước nhìn người đối diện với ánh mắt long lanh, Thiện An liền bối rối né tránh, chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi định rời đi ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mận nở nụ cười tươi rói. Thiện An bất giác đỏ mặt, cô không nói thêm gì nữa rồi vội vã quay người bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
“Ê, cậu kết bạn với nữ hoàng băng giá từ bao giờ thế? lần đầu tiên thấy cậu ta chủ động bắt chuyện với người khác à nha.”