Có hai thứ mà Lê An Chi không thể hiểu nổi:
-Thứ nhất, tại sao năm ngoái mình có thể vượt qua kì thi chuyển từ cận chuyên lên hẳn lớp chuyên được.
- Thứ hai, tại sao một người tính cách vô duyên, mỏ thì hỗn như tên Minh Dương lại được làm Đội trưởng đội thanh niên xung kích.
Cậu ta ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế gỗ, trên người khoác chiếc áo đoàn màu xanh quen thuộc, bên trái áo còn gắn thẻ nhỏ màu bạc với dòng chữ: Đội trưởng Vũ Minh Dương. Dương nhìn từng đoàn người đi vào, khi đưa mắt về phía An Chi, cậu ta cười một tiếng:
- Riêng bạn này thì không tiếp.
An Chi bĩu môi chẳng thèm đáp lại vì quá quen với giọng điệu châm chọc này, Chi còn biết cả mấy việc làm ngu ngốc của cậu ta hồi còn bé nữa cơ.
Chỉ có điều suốt mấy tháng qua, An Chi không hề nhận ra được ba chữ trong tên của mình được viết ở khắp vở của Vũ Minh Dương như thế nào, lại càng không biết được hai chữ "trêu chọc" không chỉ có một nghĩa.