Họ từng là tất cả của nhau. Là bầu trời, là hơi thở, là ánh sáng duy nhất trong một thế giới mịt mù.
Bình luận
Họ từng là tất cả của nhau. Là bầu trời, là hơi thở, là ánh sáng duy nhất trong một thế giới mịt mù.
Nhưng rồi, một người rơi xuống vực thẳm, người kia chỉ đứng đó, không thể vươn tay cứu.
Bình luận
Nhưng rồi, một người rơi xuống vực thẳm, người kia chỉ đứng đó, không thể vươn tay cứu.
Tôi đã quen với việc đứng sau cậu ấy từ khi còn bé.
Bình luận
Tôi đã quen với việc đứng sau cậu ấy từ khi còn bé.
Cậu cao hơn tôi, nhanh hơn tôi, viết chữ đẹp hơn tôi, học giỏi hơn tôi một cách đáng sợ. Các thầy cô nhìn cậu ấy như thể cậu là một thiên tài, mỗi khi gọi tên là cả lớp lặng im ngưỡng mộ. Còn tôi? Tôi chỉ đứng bên cạnh, không ai nhớ nổi tên tôi. Mọi người chỉ nhớ tôi là "thằng bạn lúc nào cũng đi cùng với nó."
Bình luận
Cậu cao hơn tôi, nhanh hơn tôi, viết chữ đẹp hơn tôi, học giỏi hơn tôi một cách đáng sợ. Các thầy cô nhìn cậu ấy như thể cậu là một thiên tài, mỗi khi gọi tên là cả lớp lặng im ngưỡng mộ. Còn tôi? Tôi chỉ đứng bên cạnh, không ai nhớ nổi tên tôi. Mọi người chỉ nhớ tôi là "thằng bạn lúc nào cũng đi cùng với nó."
Cậu ấy tên là Kha Cẩn Yên. Còn tôi? Chẳng quan trọng. Mọi thứ về tôi như chìm trong bóng tối mờ nhạt, chẳng ai bận tâm.
Bình luận
Cậu ấy tên là Kha Cẩn Yên. Còn tôi? Chẳng quan trọng. Mọi thứ về tôi như chìm trong bóng tối mờ nhạt, chẳng ai bận tâm.
Tôi gặp Kha Cẩn Yên lần đầu khi tôi học lớp 2. Lúc đó, gia đình tôi nghèo đến mức tôi chẳng có nổi chiếc cặp sách đúng nghĩa. Tôi phải dùng một chiếc cặp vải cũ mèm, rách nát, là thứ dành cho con gái. Mẹ tôi đã tỉ mỉ khâu vá lại, chỉ mong tôi có cái cặp "bình thường" như các bạn. Nhưng chẳng có cái gì là bình thường cả.
Bình luận
Tôi gặp Kha Cẩn Yên lần đầu khi tôi học lớp 2. Lúc đó, gia đình tôi nghèo đến mức tôi chẳng có nổi chiếc cặp sách đúng nghĩa. Tôi phải dùng một chiếc cặp vải cũ mèm, rách nát, là thứ dành cho con gái. Mẹ tôi đã tỉ mỉ khâu vá lại, chỉ mong tôi có cái cặp "bình thường" như các bạn. Nhưng chẳng có cái gì là bình thường cả.
Có khi không có chiếc cặp đó, có khi lại tốt hơn.
Bình luận
Có khi không có chiếc cặp đó, có khi lại tốt hơn.
Tụi con trai luôn cười nhạo tôi. Chúng nói tôi là "đồ ghê tởm", là "thứ yểu điệu". Chúng chỉ yêu sức mạnh, siêu nhân, những thứ cơ bắp. Tôi, tôi khác gì đâu? Tôi chỉ là cái bóng nhỏ bé của Kha Cẩn Yên, luôn đứng sau lưng, luôn bị bỏ qua.
Bình luận
Tụi con trai luôn cười nhạo tôi. Chúng nói tôi là "đồ ghê tởm", là "thứ yểu điệu". Chúng chỉ yêu sức mạnh, siêu nhân, những thứ cơ bắp. Tôi, tôi khác gì đâu? Tôi chỉ là cái bóng nhỏ bé của Kha Cẩn Yên, luôn đứng sau lưng, luôn bị bỏ qua.
Chỉ cần nhìn vào mắt tôi có thể thấy được trong đó chỉ là sự khinh miệt.
Bình luận
Chỉ cần nhìn vào mắt tôi có thể thấy được trong đó chỉ là sự khinh miệt.
Tôi từng bị nhốt trong phòng thư viện tối om của trường. Tôi sợ bóng tối. Điều này chưa từng có ai biết. Cảm giác sợ hãi bóp nghẹt lấy tôi mỗi lần nhắm mắt. Cả cơ thể tôi run rẩy, và tôi cảm nhận được bóng tối đen đặc ấy như thể đang bủa vây, đang siết chặt cổ tôi.
Bình luận
Tôi từng bị nhốt trong phòng thư viện tối om của trường. Tôi sợ bóng tối. Điều này chưa từng có ai biết. Cảm giác sợ hãi bóp nghẹt lấy tôi mỗi lần nhắm mắt. Cả cơ thể tôi run rẩy, và tôi cảm nhận được bóng tối đen đặc ấy như thể đang bủa vây, đang siết chặt cổ tôi.
Tiếng chìa khóa vang lên.
Bình luận
Tiếng chìa khóa vang lên.
Một tiếng động bất ngờ. Tôi giật mình, ngồi bật dậy.
Bình luận
Một tiếng động bất ngờ. Tôi giật mình, ngồi bật dậy.
Kha Cẩn Yên xuất hiện. Cậu ấy cao vời vợi, cao đến mức tôi chỉ thấy cái bóng của mình in trên mặt đất. Giọng cậu ấy ngập ngừng nhưng đầy quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Bình luận
Kha Cẩn Yên xuất hiện. Cậu ấy cao vời vợi, cao đến mức tôi chỉ thấy cái bóng của mình in trên mặt đất. Giọng cậu ấy ngập ngừng nhưng đầy quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Rồi giáo viên chủ nhiệm bước vào. Sau đó, bố mẹ tôi chuyển tôi sang lớp của Kha Cẩn Yên. Và từ đó, tôi được ngồi cùng cậu ấy.
Bình luận
Rồi giáo viên chủ nhiệm bước vào. Sau đó, bố mẹ tôi chuyển tôi sang lớp của Kha Cẩn Yên. Và từ đó, tôi được ngồi cùng cậu ấy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được như vậy. Bạn bè ở môi trường mới chính là thiên thần. Tôi đã không còn bị những thằng con trai chê cười chiếc cặp sách rách tả tơi của mình nữa. Những đứa con gái còn khen chiếc cặp ấy dễ thương, dù nó xấu xí đến mức không thể tả nổi.
Bình luận
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được như vậy. Bạn bè ở môi trường mới chính là thiên thần. Tôi đã không còn bị những thằng con trai chê cười chiếc cặp sách rách tả tơi của mình nữa. Những đứa con gái còn khen chiếc cặp ấy dễ thương, dù nó xấu xí đến mức không thể tả nổi.
Kha Cẩn Yên luôn quan tâm đến tôi. Mỗi sáng, cậu ấy sẽ luôn mỉm cười và nói với tôi một câu: "Buổi sáng vui vẻ nha." Khi tan học, cậu ấy sẽ đi cùng tôi một đoạn, đôi khi còn có thêm một cậu bạn khác.
Bình luận
Kha Cẩn Yên luôn quan tâm đến tôi. Mỗi sáng, cậu ấy sẽ luôn mỉm cười và nói với tôi một câu: "Buổi sáng vui vẻ nha." Khi tan học, cậu ấy sẽ đi cùng tôi một đoạn, đôi khi còn có thêm một cậu bạn khác.
Khi cậu ấy tạm biệt tôi, tôi đã ước chặng đường về kéo dài mãi thì tốt. Tôi muốn đắm chìm trong đó.
Bình luận
Khi cậu ấy tạm biệt tôi, tôi đã ước chặng đường về kéo dài mãi thì tốt. Tôi muốn đắm chìm trong đó.
"Khương Hoàn An!" Kha Cẩn Yên mỉm cười vẫy tay về phía tôi. Phía sau cậu ấy là đám con trai cùng lớp. Bọn họ gọi đến cùng đá bóng.
Bình luận
"Khương Hoàn An!" Kha Cẩn Yên mỉm cười vẫy tay về phía tôi. Phía sau cậu ấy là đám con trai cùng lớp. Bọn họ gọi đến cùng đá bóng.
Lên lớp 10, tôi mới nhận ra sự thật tàn khốc.
Bình luận
Lên lớp 10, tôi mới nhận ra sự thật tàn khốc.
Tôi đã yêu Kha Cẩn Yên.
Bình luận
Tôi đã yêu Kha Cẩn Yên.
Một câu chuyện khủng khiếp.
Bình luận
Một câu chuyện khủng khiếp.
Bởi trong cái xã hội này, chưa bao giờ chấp nhận một người con trai yêu một người con trai. Đó là sự ghê tởm, là sự xấu xa nhất trong mắt họ.
Bình luận
Bởi trong cái xã hội này, chưa bao giờ chấp nhận một người con trai yêu một người con trai. Đó là sự ghê tởm, là sự xấu xa nhất trong mắt họ.
Tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.
Bình luận
Tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cậu ấy, tim tôi lại như vỡ vụn, tôi muốn lao đến ôm chặt lấy cậu ấy.
Bình luận
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cậu ấy, tim tôi lại như vỡ vụn, tôi muốn lao đến ôm chặt lấy cậu ấy.
Nhưng tôi lại sợ.
Bình luận
Nhưng tôi lại sợ.
Sợ làm bẩn cậu ấy, sợ cậu ấy biết được cảm giác này, sợ cậu ấy sẽ bỏ rơi tôi. Sợ cậu ấy sẽ nhìn tôi như bao người khác. Nhìn tôi bằng sự ghê tởm, khinh bỉ.
Bình luận
Sợ làm bẩn cậu ấy, sợ cậu ấy biết được cảm giác này, sợ cậu ấy sẽ bỏ rơi tôi. Sợ cậu ấy sẽ nhìn tôi như bao người khác. Nhìn tôi bằng sự ghê tởm, khinh bỉ.
Tôi không muốn mất cậu ấy. Tôi không muốn mất đi cái gì tôi đang có, dù đó chỉ là một chút hy vọng mong manh.
Bình luận
Tôi không muốn mất cậu ấy. Tôi không muốn mất đi cái gì tôi đang có, dù đó chỉ là một chút hy vọng mong manh.
Mỗi bước đi của tôi giờ đây như một cơn ác mộng, vì tôi biết, chỉ cần một sai lầm nhỏ, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Bình luận
Mỗi bước đi của tôi giờ đây như một cơn ác mộng, vì tôi biết, chỉ cần một sai lầm nhỏ, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Cậu ấy sẽ bỏ tôi lại phía sau, và tôi sẽ lại trở về với bóng tối…
Bình luận
Cậu ấy sẽ bỏ tôi lại phía sau, và tôi sẽ lại trở về với bóng tối…