Tứ hải cầu hoàng
Đang sáng tác
Thảng hoặc, Chiêu Dương có những cơn mơ. Những giấc chiêm bao về một vùng
xa xăm xứ sở, đất đen thay thế cát vàng, với những kênh đào và tường thành
vạn lý. Thẳm sâu nơi ấy sừng sững một tòa thành uyên áo trong những con lũy
ô vuông. Chàng lớn lên trong tòa thành, người khoác lụa là, tóc cài trân phẩm.
Người người quỳ rạp dưới chân chàng, ban ngày miệng hoa không ngớt lời tán tụng;
đêm sang lại âm thầm chuốc chàng rượu độc. Tòa thành bề thế như chiếc lưới vàng
nhốt chàng lại, mặc chàng lê lết sống mòn trong khắc khoải, đơn côi. Chiêu Dương
không thể tin tưởng ai ngoài cái bóng của chính chàng. Những đêm mất ngủ, chàng
lại thắp đuốc sáng rực, bơ phờ nhìn chiếc bóng. Đôi lần chàng thấy huyễn cảnh,
chiếc bóng kia sống dậy thành người. Người ấy nhất định sẽ có mái tóc đen tuyền
như suối thác, đôi mắt ôm trọn nét mực sơn hà. Gương mặt người ấy thi thoảng sẽ
phảng phất nét u sầu, lành lạnh như nước, cũng tịch mịch, êm đềm như trăng. Người
ấy sẽ đến bên chàng trong tăm tối, xoa dịu chàng bằng cái ôm dịu dàng.
Commission by Hỗn Thiên Lăng, đăng tải dưới sự cho phép của chính chủ.
TỨ HẢI CẦU HOÀNG
Tên đặt theo câu "Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng" trong khúc "Phượng
cầu hoàng" của Tư Mã Tương Như thời Lưỡng Hán. Nghĩa là, (Chim phượng) bay bốn bể
tìm chim hoàng.