Chương 3: Nếu...


Tôi tỉnh dậy trong một không gian tĩnh lặng đến rợn người, thứ tĩnh lặng khiến lồng ngực tôi như bị ép chặt, như thể cả thế giới đã dừng lại, chỉ còn lại tôi và sự mục rữa đang chầm chậm lan ra từ trong tâm hồn mình. Mọi thứ quanh tôi vẫn ở nguyên vị trí cũ: mùi chăn, mùi gối. Những mùi hương từng là bình yên, nay chỉ khiến tôi muốn nôn ra. Chúng như những móng vuốt vô hình siết lấy tôi, ép tôi phải nhớ, ép tôi phải sống lại điều mà lẽ ra tôi nên chôn vùi.

Bình luận

Tôi tỉnh dậy trong một không gian tĩnh lặng đến rợn người, thứ tĩnh lặng khiến lồng ngực tôi như bị ép chặt, như thể cả thế giới đã dừng lại, chỉ còn lại tôi và sự mục rữa đang chầm chậm lan ra từ trong tâm hồn mình. Mọi thứ quanh tôi vẫn ở nguyên vị trí cũ: mùi chăn, mùi gối. Những mùi hương từng là bình yên, nay chỉ khiến tôi muốn nôn ra. Chúng như những móng vuốt vô hình siết lấy tôi, ép tôi phải nhớ, ép tôi phải sống lại điều mà lẽ ra tôi nên chôn vùi.

Cái bàn học gãy một góc, cái khung ảnh phủ bụi vẫn giữ lại nụ cười đó. Nụ cười từng là ánh sáng cuối cùng trong đời tôi. Cậu ấy vẫn cười như thế, đôi mắt vẫn trong veo, không một gợn tối, không chút nghi ngờ. Còn tôi… càng nhìn, càng thấy bản thân như một con thú hoang bị nguyền rủa. Không xứng. Không sạch. Không đáng được tha thứ.

Bình luận

Cái bàn học gãy một góc, cái khung ảnh phủ bụi vẫn giữ lại nụ cười đó. Nụ cười từng là ánh sáng cuối cùng trong đời tôi. Cậu ấy vẫn cười như thế, đôi mắt vẫn trong veo, không một gợn tối, không chút nghi ngờ. Còn tôi… càng nhìn, càng thấy bản thân như một con thú hoang bị nguyền rủa. Không xứng. Không sạch. Không đáng được tha thứ.

Kha Cẩn Yên.

Bình luận

Kha Cẩn Yên.

Cái tên ấy đập mạnh trong đầu tôi, như một lời nguyền không buông, như một vết chém rỉ máu không chịu lành. Cậu ấy vẫn sống trong tôi. Không phải bằng cơ thể, mà bằng từng ký ức tôi cố nuốt vào lòng, từng lời nói tôi từng nghe, từng ánh nhìn làm tim tôi đau nhức đến không thở nổi. Cậu ấy quá dịu dàng, quá kiên nhẫn, quá tốt... và cũng vì thế, cậu ấy trở thành hình phạt của tôi.

Bình luận

Cái tên ấy đập mạnh trong đầu tôi, như một lời nguyền không buông, như một vết chém rỉ máu không chịu lành. Cậu ấy vẫn sống trong tôi. Không phải bằng cơ thể, mà bằng từng ký ức tôi cố nuốt vào lòng, từng lời nói tôi từng nghe, từng ánh nhìn làm tim tôi đau nhức đến không thở nổi. Cậu ấy quá dịu dàng, quá kiên nhẫn, quá tốt... và cũng vì thế, cậu ấy trở thành hình phạt của tôi.

Tôi không thể yêu cậu, nhưng cũng không thể ngừng yêu cậu.

Bình luận

Tôi không thể yêu cậu, nhưng cũng không thể ngừng yêu cậu.

Tôi không thể gần cậu, nhưng cũng chẳng thể rời xa.

Bình luận

Tôi không thể gần cậu, nhưng cũng chẳng thể rời xa.

Tôi chỉ có thể lởn vởn bên cuộc đời cậu như một bóng ma, vừa thèm khát được ôm lấy ánh sáng ấy, vừa sợ sẽ làm bẩn nó nếu đến quá gần.

Bình luận

Tôi chỉ có thể lởn vởn bên cuộc đời cậu như một bóng ma, vừa thèm khát được ôm lấy ánh sáng ấy, vừa sợ sẽ làm bẩn nó nếu đến quá gần.

Và rồi, như mọi ngày, cậu lại xuất hiện. Nhẹ nhàng, bình thường, không chút khác biệt nhưng đối với tôi, đó là cái kéo bén đang cứa sâu vào lớp da mỏng manh che chắn những phần mềm yếu nhất trong tôi. Cậu đặt hộp sữa lên bàn, ánh mắt lo lắng đọng lại một thoáng ngờ vực. Tôi biết mình trông thảm hại. Tôi biết mình đang nứt vỡ ra từng mảnh.

Bình luận

Và rồi, như mọi ngày, cậu lại xuất hiện. Nhẹ nhàng, bình thường, không chút khác biệt nhưng đối với tôi, đó là cái kéo bén đang cứa sâu vào lớp da mỏng manh che chắn những phần mềm yếu nhất trong tôi. Cậu đặt hộp sữa lên bàn, ánh mắt lo lắng đọng lại một thoáng ngờ vực. Tôi biết mình trông thảm hại. Tôi biết mình đang nứt vỡ ra từng mảnh.

“Cậu sao thế? Vẫn chưa ổn sao?”

Bình luận

“Cậu sao thế? Vẫn chưa ổn sao?”

Giọng cậu ấy không to, không gay gắt nhưng từng chữ lại như găm thẳng vào tim tôi.

Bình luận

Giọng cậu ấy không to, không gay gắt nhưng từng chữ lại như găm thẳng vào tim tôi.

Tôi cười. Nụ cười trơ trẽn, méo mó: “Không sao đâu, tớ ổn mà.”

Bình luận

Tôi cười. Nụ cười trơ trẽn, méo mó: “Không sao đâu, tớ ổn mà.”

Lần đầu tiên tôi nhận ra… mình đã không còn đủ sức để nói dối nữa.

Bình luận

Lần đầu tiên tôi nhận ra… mình đã không còn đủ sức để nói dối nữa.

Mỗi cái nhìn, mỗi cái chạm tay, mỗi sự quan tâm vô thức từ cậu đều như những lưỡi dao âm thầm, sắc lạnh. Càng cố chịu đựng, tôi càng rỉ máu. Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không thể lùi lại. Tôi vẫn cứ đứng đó, để cậu ấy làm tôi đau vì đó là cách duy nhất tôi còn được cảm nhận rằng cậu từng hiện hữu trong đời tôi.

Bình luận

Mỗi cái nhìn, mỗi cái chạm tay, mỗi sự quan tâm vô thức từ cậu đều như những lưỡi dao âm thầm, sắc lạnh. Càng cố chịu đựng, tôi càng rỉ máu. Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không thể lùi lại. Tôi vẫn cứ đứng đó, để cậu ấy làm tôi đau vì đó là cách duy nhất tôi còn được cảm nhận rằng cậu từng hiện hữu trong đời tôi.

Cậu là tất cả những gì đẹp đẽ tôi từng có. Và cũng là tất cả những gì tôi đang tự tay bóp nghẹt, tự tay phá nát.

Bình luận

Cậu là tất cả những gì đẹp đẽ tôi từng có. Và cũng là tất cả những gì tôi đang tự tay bóp nghẹt, tự tay phá nát.

Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục thế này… thì đến cuối cùng, người bị tổn thương sẽ là cậu. Và tôi… không thể để điều đó xảy ra.

Bình luận

Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục thế này… thì đến cuối cùng, người bị tổn thương sẽ là cậu. Và tôi… không thể để điều đó xảy ra.

Tôi nhìn vào mắt cậu lần cuối. Tôi đã tự hứa sẽ giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt đó, cái nhìn trong trẻo không chút phòng bị ấy đã phá vỡ tất cả. Mắt tôi cay xè, cổ họng tôi khô khốc, như đang nuốt trăm ngàn mảnh kính vỡ.

Bình luận

Tôi nhìn vào mắt cậu lần cuối. Tôi đã tự hứa sẽ giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt đó, cái nhìn trong trẻo không chút phòng bị ấy đã phá vỡ tất cả. Mắt tôi cay xè, cổ họng tôi khô khốc, như đang nuốt trăm ngàn mảnh kính vỡ.

Tôi quay mặt đi, trốn chạy ánh mắt đó.

Bình luận

Tôi quay mặt đi, trốn chạy ánh mắt đó.

"Kha Cẩn Yên."

Bình luận

"Kha Cẩn Yên."

Tôi gọi tên cậu, như gọi một điều thiêng liêng sắp bị chôn vùi mãi mãi.

Bình luận

Tôi gọi tên cậu, như gọi một điều thiêng liêng sắp bị chôn vùi mãi mãi.

“Ừ? Sao vậy?”

Bình luận

“Ừ? Sao vậy?”

Cậu quay lại, giọng nhẹ như khói.

Bình luận

Cậu quay lại, giọng nhẹ như khói.

Tôi cười. Lần này không gượng gạo, chỉ là… cạn kiệt: “Không có gì… chỉ là tự nhiên muốn gọi cậu thôi.”

Bình luận

Tôi cười. Lần này không gượng gạo, chỉ là… cạn kiệt: “Không có gì… chỉ là tự nhiên muốn gọi cậu thôi.”

Cậu nhíu mày nhìn tôi, rồi bật cười. Nụ cười ấy… vẫn đẹp như ngày đầu tiên: “Cậu nhìn ngốc thật đấy. Đáng yêu cực kỳ.”

Bình luận

Cậu nhíu mày nhìn tôi, rồi bật cười. Nụ cười ấy… vẫn đẹp như ngày đầu tiên: “Cậu nhìn ngốc thật đấy. Đáng yêu cực kỳ.”

Tôi cười lại, nhưng trong lòng tôi có thứ gì đó đang chết đi. Từng chút, từng chút một.

Bình luận

Tôi cười lại, nhưng trong lòng tôi có thứ gì đó đang chết đi. Từng chút, từng chút một.

Tôi muốn hỏi: "Nếu một ngày tớ biến mất, cậu có buồn không?"

Bình luận

Tôi muốn hỏi: "Nếu một ngày tớ biến mất, cậu có buồn không?"

Nhưng tôi không đủ can đảm. Vì tôi sợ câu trả lời. Vì tôi biết, mình không nên để lại vết thương nào trên người cậu. Dù chỉ là một vết xước.

Bình luận

Nhưng tôi không đủ can đảm. Vì tôi sợ câu trả lời. Vì tôi biết, mình không nên để lại vết thương nào trên người cậu. Dù chỉ là một vết xước.

Tôi chỉ có thể hy vọng… rằng dù tôi tan vào hư vô, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu vẫn sẽ nhớ đến tôi. Như người ta nhớ đến một cơn mưa. Ngắn ngủi, lạnh lẽo, nhưng không thể nào quên.

Bình luận

Tôi chỉ có thể hy vọng… rằng dù tôi tan vào hư vô, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu vẫn sẽ nhớ đến tôi. Như người ta nhớ đến một cơn mưa. Ngắn ngủi, lạnh lẽo, nhưng không thể nào quên.


Truyện tương tự

Bình luận