Tôi hiểu rõ một điều: không thể dừng lại, không thể quay lại. Nhưng có lẽ, tôi đã quá mệt rồi. Không phải vì tôi hết yêu Kha Cẩn Yên, mà bởi tôi không còn đủ sức để yêu một cách trọn vẹn. Những vết thương sâu thẳm trong lòng tôi đã rỉ máu quá lâu, không thể lành, không thể chữa lành dù ai có cố gắng đến đâu. Mỗi cơn đau là một mũi kim, xuyên qua từng lớp da, từng lớp xương, cho đến khi nó đi sâu vào tận tâm hồn, không thể lấy ra, không thể quên.
Bình luận
Tôi hiểu rõ một điều: không thể dừng lại, không thể quay lại. Nhưng có lẽ, tôi đã quá mệt rồi. Không phải vì tôi hết yêu Kha Cẩn Yên, mà bởi tôi không còn đủ sức để yêu một cách trọn vẹn. Những vết thương sâu thẳm trong lòng tôi đã rỉ máu quá lâu, không thể lành, không thể chữa lành dù ai có cố gắng đến đâu. Mỗi cơn đau là một mũi kim, xuyên qua từng lớp da, từng lớp xương, cho đến khi nó đi sâu vào tận tâm hồn, không thể lấy ra, không thể quên.
Đôi tay anh vươn ra, như lần cuối cùng muốn giữ lấy tôi, muốn kéo tôi về phía anh.
Bình luận
Đôi tay anh vươn ra, như lần cuối cùng muốn giữ lấy tôi, muốn kéo tôi về phía anh.
Nhưng trong tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, thấm đẫm sự vỡ vụn, tan rã đến mức không thể kìm nén. Tôi không thể cầm giữ cái đau đớn ấy thêm nữa. Mắt tôi mờ dần, thế giới quanh tôi biến thành màn sương lạnh lẽo, mờ mịt, như một buổi tối tăm tối không hề có ánh sáng. Từng nhịp thở của anh, từng bước chân anh, giờ đây tất cả đều mờ nhạt, như thể tôi không còn tồn tại trong không gian ấy nữa.
Bình luận
Nhưng trong tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, thấm đẫm sự vỡ vụn, tan rã đến mức không thể kìm nén. Tôi không thể cầm giữ cái đau đớn ấy thêm nữa. Mắt tôi mờ dần, thế giới quanh tôi biến thành màn sương lạnh lẽo, mờ mịt, như một buổi tối tăm tối không hề có ánh sáng. Từng nhịp thở của anh, từng bước chân anh, giờ đây tất cả đều mờ nhạt, như thể tôi không còn tồn tại trong không gian ấy nữa.
Cái tên ấy, Kha Cẩn Yên, sao mà xa lạ, lại đắng nghét trong tâm trí tôi, dù trước đây tôi từng mơ ước nó sẽ là niềm vui lớn nhất trong đời. Bây giờ, nó như một nỗi tuyệt vọng vô hình, như một ngọn lửa đã tắt, bỏ lại chỉ là tro tàn lạnh lẽo. Những tiếng gọi ấy vang vọng trong lòng tôi, nhưng tôi không còn sức để trả lời. Tôi chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ, nhìn anh mà không thể động đậy.
Bình luận
Cái tên ấy, Kha Cẩn Yên, sao mà xa lạ, lại đắng nghét trong tâm trí tôi, dù trước đây tôi từng mơ ước nó sẽ là niềm vui lớn nhất trong đời. Bây giờ, nó như một nỗi tuyệt vọng vô hình, như một ngọn lửa đã tắt, bỏ lại chỉ là tro tàn lạnh lẽo. Những tiếng gọi ấy vang vọng trong lòng tôi, nhưng tôi không còn sức để trả lời. Tôi chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ, nhìn anh mà không thể động đậy.
Chân tôi lảo đảo, như người vừa rơi khỏi vực sâu không đáy, không còn chút sức lực để đứng vững. Tôi không biết mình đang ở đâu, không biết sẽ đi đâu. Mọi thứ xung quanh tôi đều như một cơn ác mộng không có hồi kết. Bàn tay anh run rẩy. Anh nhìn tôi với ánh mắt hoảng loạn, nhưng tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo trong từng sợi dây của mối quan hệ đã đứt gãy từ lâu.
Bình luận
Chân tôi lảo đảo, như người vừa rơi khỏi vực sâu không đáy, không còn chút sức lực để đứng vững. Tôi không biết mình đang ở đâu, không biết sẽ đi đâu. Mọi thứ xung quanh tôi đều như một cơn ác mộng không có hồi kết. Bàn tay anh run rẩy. Anh nhìn tôi với ánh mắt hoảng loạn, nhưng tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo trong từng sợi dây của mối quan hệ đã đứt gãy từ lâu.
"Hoàn An! Đừng… đừng làm vậy!" Giọng anh nghẹn lại, từng chữ, từng âm thanh cắt vào tim tôi như dao đâm, xé nát những mảnh ký ức, những ước mơ vụn vỡ. Tôi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ngậm ngùi đến tột cùng, một nụ cười không phải niềm vui, mà là tuyệt vọng. Tôi nhận ra mình chẳng còn gì để mất, mọi giấc mơ, mọi hy vọng đã hóa thành tro bụi từ lâu rồi. Tôi chỉ còn là một thân xác trống rỗng, một tâm hồn vỡ tan không thể gắn lại.
Bình luận
"Hoàn An! Đừng… đừng làm vậy!" Giọng anh nghẹn lại, từng chữ, từng âm thanh cắt vào tim tôi như dao đâm, xé nát những mảnh ký ức, những ước mơ vụn vỡ. Tôi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ngậm ngùi đến tột cùng, một nụ cười không phải niềm vui, mà là tuyệt vọng. Tôi nhận ra mình chẳng còn gì để mất, mọi giấc mơ, mọi hy vọng đã hóa thành tro bụi từ lâu rồi. Tôi chỉ còn là một thân xác trống rỗng, một tâm hồn vỡ tan không thể gắn lại.
"Em xin lỗi, Cẩn Yên… Nếu có kiếp sau, em ước em sẽ lại được cứu lần nữa. Em sẽ vẫn có thể ngồi cùng anh Em sẽ vẫn có thể học cùng anh. Em sẽ có thể đường đường chính chính đứng cạnh anh. Nếu có thể để kiếp sau em là con gái, em sẽ không để anh chờ lâu nữa." Tôi nói, giọng nghẹn ngào, mắt bắt đầu mờ đục. Những lời này không còn mang ý nghĩa gì, chỉ là sự thanh thản cuối cùng trước khi vĩnh viễn ra đi.
Bình luận
"Em xin lỗi, Cẩn Yên… Nếu có kiếp sau, em ước em sẽ lại được cứu lần nữa. Em sẽ vẫn có thể ngồi cùng anh Em sẽ vẫn có thể học cùng anh. Em sẽ có thể đường đường chính chính đứng cạnh anh. Nếu có thể để kiếp sau em là con gái, em sẽ không để anh chờ lâu nữa." Tôi nói, giọng nghẹn ngào, mắt bắt đầu mờ đục. Những lời này không còn mang ý nghĩa gì, chỉ là sự thanh thản cuối cùng trước khi vĩnh viễn ra đi.
Khi tôi ngã xuống, không phải vì muốn chết mà bởi cơ thể và tâm trí đã tự quyết định, rằng tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Cái chết không phải là sự giải thoát, mà là sự đầu hàng trước nỗi đau không thể chữa lành.
Bình luận
Khi tôi ngã xuống, không phải vì muốn chết mà bởi cơ thể và tâm trí đã tự quyết định, rằng tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Cái chết không phải là sự giải thoát, mà là sự đầu hàng trước nỗi đau không thể chữa lành.
Ánh sáng trong mắt tôi vụt tắt, những tia hy vọng từng le lói nay đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cái bóng tối ấy như một vũng lầy, nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng tất cả những gì tôi từng là.
Bình luận
Ánh sáng trong mắt tôi vụt tắt, những tia hy vọng từng le lói nay đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cái bóng tối ấy như một vũng lầy, nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng tất cả những gì tôi từng là.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nghe tiếng thở gấp của anh, tiếng gọi tên tôi như một lời cầu xin tuyệt vọng. Nhưng tôi đã không thể nghe nữa. mọi thứ dần tan biến trong màn đêm lạnh lẽo, tĩnh mịch, nhấn chìm tất cả. Tôi không còn là gì ngoài một hồn ma không thể cất lên tiếng gọi của chính mình.
Bình luận
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nghe tiếng thở gấp của anh, tiếng gọi tên tôi như một lời cầu xin tuyệt vọng. Nhưng tôi đã không thể nghe nữa. mọi thứ dần tan biến trong màn đêm lạnh lẽo, tĩnh mịch, nhấn chìm tất cả. Tôi không còn là gì ngoài một hồn ma không thể cất lên tiếng gọi của chính mình.
Tôi không biết mình đã trôi dạt trong bóng tối bao lâu, chỉ khi tỉnh lại, mọi thứ đã đổi khác. Không còn tiếng thở gấp của anh, không còn hơi ấm quen thuộc ấy.
Bình luận
Tôi không biết mình đã trôi dạt trong bóng tối bao lâu, chỉ khi tỉnh lại, mọi thứ đã đổi khác. Không còn tiếng thở gấp của anh, không còn hơi ấm quen thuộc ấy.
Tôi không còn thấy Kha Cẩn Yên bên cạnh.
Bình luận
Tôi không còn thấy Kha Cẩn Yên bên cạnh.
Nhưng tiếng gọi của anh vẫn vang vọng trong tâm trí, theo từng nhịp đập yếu ớt của trái tim tôi, một trái tim đã quá kiệt quệ để giữ lấy bất kỳ điều gì. Mọi thứ giờ chỉ còn là những mảnh ký ức vụn vỡ, như một cơn mưa bụi rơi trên mặt đất khô cằn, lặng lẽ nhưng không thể lành lại.
Bình luận
Nhưng tiếng gọi của anh vẫn vang vọng trong tâm trí, theo từng nhịp đập yếu ớt của trái tim tôi, một trái tim đã quá kiệt quệ để giữ lấy bất kỳ điều gì. Mọi thứ giờ chỉ còn là những mảnh ký ức vụn vỡ, như một cơn mưa bụi rơi trên mặt đất khô cằn, lặng lẽ nhưng không thể lành lại.
Một phần trong tôi vẫn chưa thể buông tay, vẫn thầm thì trong lặng lẽ rằng:
Bình luận
Một phần trong tôi vẫn chưa thể buông tay, vẫn thầm thì trong lặng lẽ rằng:
"Anh không thể cứu em, bởi em chẳng còn gì để cứu nữa…"
Bình luận
"Anh không thể cứu em, bởi em chẳng còn gì để cứu nữa…"
*
Bình luận
*
Kha Cẩn Yên đứng đó, đôi mắt mở to kinh hoàng, bàn tay giơ ra mà không thể với tới. Mọi thứ chậm rãi trôi qua như một cơn ác mộng dài không hồi kết, nhấn chìm anh trong sự bất lực và trống rỗng vô bờ.
Bình luận
Kha Cẩn Yên đứng đó, đôi mắt mở to kinh hoàng, bàn tay giơ ra mà không thể với tới. Mọi thứ chậm rãi trôi qua như một cơn ác mộng dài không hồi kết, nhấn chìm anh trong sự bất lực và trống rỗng vô bờ.
Anh gọi tên cậu, từng âm thanh nghẹn đắng, nhưng mỗi bước chân, mỗi lần anh cố gắng tiến gần hơn lại chỉ đẩy anh ra xa cậu hơn. Mỗi nỗ lực, mỗi giây phút hy vọng đều bị đóng sầm lại, như những cánh cửa không thể mở, như những cơn sóng không thể vỗ vào bờ. Cứ thế, họ lạc nhau mãi, trong vòng xoáy của những sai lầm không thể tháo gỡ.
Bình luận
Anh gọi tên cậu, từng âm thanh nghẹn đắng, nhưng mỗi bước chân, mỗi lần anh cố gắng tiến gần hơn lại chỉ đẩy anh ra xa cậu hơn. Mỗi nỗ lực, mỗi giây phút hy vọng đều bị đóng sầm lại, như những cánh cửa không thể mở, như những cơn sóng không thể vỗ vào bờ. Cứ thế, họ lạc nhau mãi, trong vòng xoáy của những sai lầm không thể tháo gỡ.
Khi cậu ngã xuống, tim anh cũng vỡ vụn theo từng mảnh vụn không thể hàn gắn. Anh lao tới, nhưng cơ thể như tê liệt, không thể giữ thăng bằng, không thể chạm lấy tôi. Mọi thứ chỉ còn lại sự hối hận muộn màng, và khoảng không mênh mông giữa họ.
Bình luận
Khi cậu ngã xuống, tim anh cũng vỡ vụn theo từng mảnh vụn không thể hàn gắn. Anh lao tới, nhưng cơ thể như tê liệt, không thể giữ thăng bằng, không thể chạm lấy tôi. Mọi thứ chỉ còn lại sự hối hận muộn màng, và khoảng không mênh mông giữa họ.
Khi anh chạm vào cậu, nỗi lạnh lẽo như băng giá bao phủ lấy anh, xé nát từng nhịp đập trong lồng ngực. Anh không thể cảm nhận được hơi ấm của cậu nữa, không thể nắm chặt lấy tay cậu.
Bình luận
Khi anh chạm vào cậu, nỗi lạnh lẽo như băng giá bao phủ lấy anh, xé nát từng nhịp đập trong lồng ngực. Anh không thể cảm nhận được hơi ấm của cậu nữa, không thể nắm chặt lấy tay cậu.
"Hoàn An…" Giọng anh run rẩy, nhưng cậu đã không thể trả lời. Mọi thứ chìm vào im lặng, và anh biết, anh đã mất đi người quan trọng nhất của đời mình.
Bình luận
"Hoàn An…" Giọng anh run rẩy, nhưng cậu đã không thể trả lời. Mọi thứ chìm vào im lặng, và anh biết, anh đã mất đi người quan trọng nhất của đời mình.
Kha Cẩn Yên ngồi xuống, đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt cậu, những lời yêu thương chưa kịp thốt ra giờ hóa thành tiếng thầm thì nghẹn ngào trong lòng: "Nếu có thể quay lại, anh sẽ nói cho em biết, anh đã yêu em đến mức nào…"
Bình luận
Kha Cẩn Yên ngồi xuống, đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt cậu, những lời yêu thương chưa kịp thốt ra giờ hóa thành tiếng thầm thì nghẹn ngào trong lòng: "Nếu có thể quay lại, anh sẽ nói cho em biết, anh đã yêu em đến mức nào…"
Nhưng lời nói đó, giờ đã quá muộn màng.
Bình luận
Nhưng lời nói đó, giờ đã quá muộn màng.
Mọi thứ đã vỡ tan, chỉ còn lại anh, trống rỗng, chìm đắm trong bóng tối lạnh lẽo vô tận.
Bình luận
Mọi thứ đã vỡ tan, chỉ còn lại anh, trống rỗng, chìm đắm trong bóng tối lạnh lẽo vô tận.