Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió lạnh lùa qua từng sợi tóc, như thể nó muốn cuốn trôi tất cả những mảnh vỡ trong tâm hồn tôi. Từng cơn gió ấy thổi qua, mang theo những hồi ức đau đớn, những ký ức mà tôi không thể dứt bỏ, không thể thoát ra. Và trong cái không gian tĩnh mịch ấy, một giọng nói khe khẽ vang lên, như một tiếng vọng từ nơi sâu thẳm trong bóng tối: "Cậu bé à?"
Bình luận
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió lạnh lùa qua từng sợi tóc, như thể nó muốn cuốn trôi tất cả những mảnh vỡ trong tâm hồn tôi. Từng cơn gió ấy thổi qua, mang theo những hồi ức đau đớn, những ký ức mà tôi không thể dứt bỏ, không thể thoát ra. Và trong cái không gian tĩnh mịch ấy, một giọng nói khe khẽ vang lên, như một tiếng vọng từ nơi sâu thẳm trong bóng tối: "Cậu bé à?"
Tôi mở mắt, quay đầu lại. Một người nhân viên đứng gần đó, ánh mắt lo lắng, rõ ràng là đang tìm cách kéo tôi ra khỏi nơi này. Nhưng tôi chỉ lắc đầu, giọng yếu ớt: "Cháu chỉ đang đợi bạn thôi."
Bình luận
Tôi mở mắt, quay đầu lại. Một người nhân viên đứng gần đó, ánh mắt lo lắng, rõ ràng là đang tìm cách kéo tôi ra khỏi nơi này. Nhưng tôi chỉ lắc đầu, giọng yếu ớt: "Cháu chỉ đang đợi bạn thôi."
Ánh mắt của quản lý đầy nghi ngại, như thể ông muốn làm điều gì đó, kéo tôi ra khỏi cái vực thẳm mà tôi đã tự nhốt mình trong đó. Nhưng tôi không bận tâm. Nếu ông ta là Kha Cẩn Yên, có lẽ tôi sẽ nhìn ông ấy khác, sẽ cho ông ấy một ánh nhìn đầy hi vọng và mong muốn. Nhưng bây giờ, tôi không thể.
Bình luận
Ánh mắt của quản lý đầy nghi ngại, như thể ông muốn làm điều gì đó, kéo tôi ra khỏi cái vực thẳm mà tôi đã tự nhốt mình trong đó. Nhưng tôi không bận tâm. Nếu ông ta là Kha Cẩn Yên, có lẽ tôi sẽ nhìn ông ấy khác, sẽ cho ông ấy một ánh nhìn đầy hi vọng và mong muốn. Nhưng bây giờ, tôi không thể.
"Hoàn An!"
Bình luận
"Hoàn An!"
Một tiếng gọi vang lên, sắc lạnh và đầy khao khát, như một mũi dao sắc đâm xuyên qua lớp băng giá trong tim tôi. Tôi quay lại.
Bình luận
Một tiếng gọi vang lên, sắc lạnh và đầy khao khát, như một mũi dao sắc đâm xuyên qua lớp băng giá trong tim tôi. Tôi quay lại.
Và rồi, tôi thấy anh. Kha Cẩn Yên.
Bình luận
Và rồi, tôi thấy anh. Kha Cẩn Yên.
Anh đứng đó, quần áo xốc xếch, mái tóc rối bời bị gió thổi tung, đôi mắt thâm quầng như một vết cắt chưa lành. Anh có vẻ mệt mỏi, đau đớn, và từng bước đi của anh run rẩy, như thể anh đang cố gắng hết sức để không bị vỡ vụn. Trên mặt anh có những vết sẹo bạc màu, dấu vết thời gian, và tôi nhận ra bước chân anh đang nặng trĩu, như một linh hồn lạc lối trong đêm đen.
Bình luận
Anh đứng đó, quần áo xốc xếch, mái tóc rối bời bị gió thổi tung, đôi mắt thâm quầng như một vết cắt chưa lành. Anh có vẻ mệt mỏi, đau đớn, và từng bước đi của anh run rẩy, như thể anh đang cố gắng hết sức để không bị vỡ vụn. Trên mặt anh có những vết sẹo bạc màu, dấu vết thời gian, và tôi nhận ra bước chân anh đang nặng trĩu, như một linh hồn lạc lối trong đêm đen.
Tôi bĩu môi, khẽ gọi: "Cẩn Yên."
Bình luận
Tôi bĩu môi, khẽ gọi: "Cẩn Yên."
Anh đáp lại, giọng nói khàn đặc, run rẩy: "Anh đây."
Bình luận
Anh đáp lại, giọng nói khàn đặc, run rẩy: "Anh đây."
Tôi mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, đầy đượm buồn: "Trông anh xuề xòa thật."
Bình luận
Tôi mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, đầy đượm buồn: "Trông anh xuề xòa thật."
Rồi tôi cố gắng làm dịu không khí, giọng nhẹ nhàng hơn: "Nhưng quả nhiên vẫn rất đẹp."
Bình luận
Rồi tôi cố gắng làm dịu không khí, giọng nhẹ nhàng hơn: "Nhưng quả nhiên vẫn rất đẹp."
Anh bước lại gần, giọng anh run rẩy: "Anh mặc kệ thế nào cũng được. Em… em xuống đây, sửa soạn cho anh được không? Em từng nói muốn anh lúc nào cũng đẹp mà. Được không em? Xuống đây với anh, anh đưa em đi."
Bình luận
Anh bước lại gần, giọng anh run rẩy: "Anh mặc kệ thế nào cũng được. Em… em xuống đây, sửa soạn cho anh được không? Em từng nói muốn anh lúc nào cũng đẹp mà. Được không em? Xuống đây với anh, anh đưa em đi."
Tôi nhìn anh, nụ cười mỏng manh trên môi: "Đúng là em nói thế, nhưng dù sao anh cũng phải tự cố gắng thôi."
Bình luận
Tôi nhìn anh, nụ cười mỏng manh trên môi: "Đúng là em nói thế, nhưng dù sao anh cũng phải tự cố gắng thôi."
Bởi vì sau này em không còn ở đây nữa.
Bình luận
Bởi vì sau này em không còn ở đây nữa.
Tôi nghiêng người làm họ hoảng sợ, cả Kha Cẩn Yên cũng như mất bình tĩnh.
Bình luận
Tôi nghiêng người làm họ hoảng sợ, cả Kha Cẩn Yên cũng như mất bình tĩnh.
Tôi cười khúc khích, giọng nghẹn ngào: "Sao vậy?"
Bình luận
Tôi cười khúc khích, giọng nghẹn ngào: "Sao vậy?"
Quản lý nhẹ nhàng can ngăn, lo lắng nhìn tôi: "Cậu bé, nhìn cháu vẫn là học sinh mà. Có chuyện gì cũng từ từ giải quyết nhé. Cháu xuống trước đi. Mọi chuyện sẽ qua thôi mà. Nếu cần để mọi người giúp cháu cũng được mà."
Bình luận
Quản lý nhẹ nhàng can ngăn, lo lắng nhìn tôi: "Cậu bé, nhìn cháu vẫn là học sinh mà. Có chuyện gì cũng từ từ giải quyết nhé. Cháu xuống trước đi. Mọi chuyện sẽ qua thôi mà. Nếu cần để mọi người giúp cháu cũng được mà."
Ông nhìn sang Kha Cẩn Yên như muốn bảo anh ấy rằng "bạn cháu đến rồi mà."
Bình luận
Ông nhìn sang Kha Cẩn Yên như muốn bảo anh ấy rằng "bạn cháu đến rồi mà."
Anh đã đến. Đúng vậy. Nhưng tôi không thể vươn tay ra với anh, không thể bước về phía anh.
Bình luận
Anh đã đến. Đúng vậy. Nhưng tôi không thể vươn tay ra với anh, không thể bước về phía anh.
Tôi nhìn anh, nhưng mọi thứ xung quanh tôi bỗng mờ đi, như một biển sương mù ngăn cách chúng tôi. Anh đứng đó, một người xa lạ quen thuộc, những vết sẹo trên mặt anh, những dấu vết thời gian, những điều tôi đã bỏ qua khi còn cố gắng yêu anh.
Bình luận
Tôi nhìn anh, nhưng mọi thứ xung quanh tôi bỗng mờ đi, như một biển sương mù ngăn cách chúng tôi. Anh đứng đó, một người xa lạ quen thuộc, những vết sẹo trên mặt anh, những dấu vết thời gian, những điều tôi đã bỏ qua khi còn cố gắng yêu anh.
Giờ đây, tất cả chỉ còn lại sự cằn cỗi trong trái tim tôi, những khối u ám mà tôi không thể tháo gỡ.
Bình luận
Giờ đây, tất cả chỉ còn lại sự cằn cỗi trong trái tim tôi, những khối u ám mà tôi không thể tháo gỡ.
Tôi cảm nhận được sự mệt mỏi trong đôi mắt anh, sự run rẩy trong đôi tay anh, nhưng tôi lại không thể đưa tay ra để ôm lấy anh.
Bình luận
Tôi cảm nhận được sự mệt mỏi trong đôi mắt anh, sự run rẩy trong đôi tay anh, nhưng tôi lại không thể đưa tay ra để ôm lấy anh.
Mọi thứ đều im lặng. Quản lý vẫn lo lắng, nhưng tôi chẳng nghe được gì ngoài tiếng vọng của nỗi tuyệt vọng.
Bình luận
Mọi thứ đều im lặng. Quản lý vẫn lo lắng, nhưng tôi chẳng nghe được gì ngoài tiếng vọng của nỗi tuyệt vọng.
Tôi đứng đó, như thể cả thế giới này đang sụp đổ quanh tôi. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khát khao, như muốn kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Bình luận
Tôi đứng đó, như thể cả thế giới này đang sụp đổ quanh tôi. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khát khao, như muốn kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Nhưng tôi không thể bước ra.
Bình luận
Nhưng tôi không thể bước ra.
Anh đã đến. Nhưng giờ đây, chúng tôi không thể thuộc về nhau nữa.
Bình luận
Anh đã đến. Nhưng giờ đây, chúng tôi không thể thuộc về nhau nữa.
Mỗi lần anh đến gần, tôi như bị nghẹt thở bởi cái lạnh xuyên thấu tận tâm can, như ngọn gió băng xé nát từng mảnh hồn tôi.
Bình luận
Mỗi lần anh đến gần, tôi như bị nghẹt thở bởi cái lạnh xuyên thấu tận tâm can, như ngọn gió băng xé nát từng mảnh hồn tôi.
"Đừng đến gần em nữa." Tôi thì thầm, nhưng âm thanh chỉ vang vọng trong lòng, không thể thốt ra thành lời.
Bình luận
"Đừng đến gần em nữa." Tôi thì thầm, nhưng âm thanh chỉ vang vọng trong lòng, không thể thốt ra thành lời.
Cơ thể tôi run rẩy, một phần muốn quay đi, biến mất khỏi thực tại này, khỏi tất cả. Nhưng anh vẫn đứng đó, ánh mắt anh sắc như dao cứa vào trái tim tôi.
Bình luận
Cơ thể tôi run rẩy, một phần muốn quay đi, biến mất khỏi thực tại này, khỏi tất cả. Nhưng anh vẫn đứng đó, ánh mắt anh sắc như dao cứa vào trái tim tôi.
Tôi quay mặt đi, một bức tường vô hình dần dần dựng lên ngăn cách giữa chúng tôi.
Bình luận
Tôi quay mặt đi, một bức tường vô hình dần dần dựng lên ngăn cách giữa chúng tôi.
Mọi thứ mờ đi, tan biến như sương mù, như bóng tối. Tôi từng ước mơ được chạy đến bên anh, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy mình như một vết bẩn không thể gột rửa, một ký ức không thể quay lại.
Bình luận
Mọi thứ mờ đi, tan biến như sương mù, như bóng tối. Tôi từng ước mơ được chạy đến bên anh, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy mình như một vết bẩn không thể gột rửa, một ký ức không thể quay lại.
Cảm giác ấy, như thứ gì đó thối rữa trong tâm hồn, như một mớ hỗn độn không thể vứt bỏ, cũng không thể níu giữ.
Bình luận
Cảm giác ấy, như thứ gì đó thối rữa trong tâm hồn, như một mớ hỗn độn không thể vứt bỏ, cũng không thể níu giữ.
Tôi muốn có anh. Tôi muốn được ôm anh, nhưng không dám. Ý nghĩ ấy như xiềng xích trói chặt trái tim tôi, giày vò từng hơi thở.
Bình luận
Tôi muốn có anh. Tôi muốn được ôm anh, nhưng không dám. Ý nghĩ ấy như xiềng xích trói chặt trái tim tôi, giày vò từng hơi thở.
Tôi đã hứa yêu anh bằng cả trái tim, nhưng giờ đây, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh, vì biết rằng một khi làm vậy, tôi sẽ không thể rút lui.
Bình luận
Tôi đã hứa yêu anh bằng cả trái tim, nhưng giờ đây, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh, vì biết rằng một khi làm vậy, tôi sẽ không thể rút lui.
Anh bước gần thêm một bước, tay giơ ra như muốn phá tan bức tường vô hình này. Nhưng tôi chỉ nhìn bàn tay ấy bằng ánh mắt hỗn độn, đầy hoang mang và đau đớn.
Bình luận
Anh bước gần thêm một bước, tay giơ ra như muốn phá tan bức tường vô hình này. Nhưng tôi chỉ nhìn bàn tay ấy bằng ánh mắt hỗn độn, đầy hoang mang và đau đớn.
Tôi muốn chạy trốn. Tôi muốn biến mất vào hư vô. Tôi muốn đánh mất tất cả để không phải đối mặt với tình yêu này nữa.
Bình luận
Tôi muốn chạy trốn. Tôi muốn biến mất vào hư vô. Tôi muốn đánh mất tất cả để không phải đối mặt với tình yêu này nữa.
Anh đến quá muộn.
Bình luận
Anh đến quá muộn.
Giờ đây, tình yêu chỉ còn lại những mảnh vụn không thể hàn gắn.
Bình luận
Giờ đây, tình yêu chỉ còn lại những mảnh vụn không thể hàn gắn.
Kha Cẩn Yên nhìn tôi, nhưng tôi chỉ thấy mình như một kẻ xa lạ.
Bình luận
Kha Cẩn Yên nhìn tôi, nhưng tôi chỉ thấy mình như một kẻ xa lạ.
Mỗi lần nhìn anh, tôi chỉ thấy mình tan vỡ thêm một chút nữa.
Bình luận
Mỗi lần nhìn anh, tôi chỉ thấy mình tan vỡ thêm một chút nữa.