Dưới tầng tầng lớp lớp của tĩnh lặng, là một tiếng thét câm lặng mà thế gian không bao giờ nghe thấy. Kha Cẩn Yên sống tiếp như một bóng mờ. Một cái xác biết thở, biết đi, nhưng không còn sống. Mỗi sáng, anh mở mắt không phải vì ngày mới, mà vì ám ảnh không chịu buông tha. Giấc ngủ không đến, chỉ có những đêm dài trôi qua với đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào bóng tối, nơi ánh mắt Hoàn An từng hiện diện.
Bình luận
Dưới tầng tầng lớp lớp của tĩnh lặng, là một tiếng thét câm lặng mà thế gian không bao giờ nghe thấy. Kha Cẩn Yên sống tiếp như một bóng mờ. Một cái xác biết thở, biết đi, nhưng không còn sống. Mỗi sáng, anh mở mắt không phải vì ngày mới, mà vì ám ảnh không chịu buông tha. Giấc ngủ không đến, chỉ có những đêm dài trôi qua với đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào bóng tối, nơi ánh mắt Hoàn An từng hiện diện.
Thế giới đã mất màu. Bầu trời, giờ chỉ là một mặt gương mờ đục phủ tro. Gió thổi qua vai anh mà không mang lại cảm giác. Mọi thứ như một vở kịch kéo dài vô nghĩa, nơi nhân vật chính đã rút lui mà sân khấu vẫn cứ tiếp tục mở màn.
Bình luận
Thế giới đã mất màu. Bầu trời, giờ chỉ là một mặt gương mờ đục phủ tro. Gió thổi qua vai anh mà không mang lại cảm giác. Mọi thứ như một vở kịch kéo dài vô nghĩa, nơi nhân vật chính đã rút lui mà sân khấu vẫn cứ tiếp tục mở màn.
Kha Cẩn Yên, trong những bước chân vô hồn, như đang sống để gặm nhấm từng mảnh ký ức. Những đoạn hội thoại dang dở, những ánh mắt tránh né, những cái nắm tay không đủ chặt. Mọi thứ hiện về như những con dao găm, chậm rãi, tàn nhẫn cắt vào từng vết thương chưa lành.
Bình luận
Kha Cẩn Yên, trong những bước chân vô hồn, như đang sống để gặm nhấm từng mảnh ký ức. Những đoạn hội thoại dang dở, những ánh mắt tránh né, những cái nắm tay không đủ chặt. Mọi thứ hiện về như những con dao găm, chậm rãi, tàn nhẫn cắt vào từng vết thương chưa lành.
Anh đã không giữ được Hoàn An.
Bình luận
Anh đã không giữ được Hoàn An.
Không vì anh không yêu, mà vì tình yêu ấy quá vụng về, quá muộn màng. Như một đứa trẻ học cách yêu thương giữa chiến trường đổ nát, anh không biết phải làm gì ngoài đứng nhìn người mình yêu rơi xuống, rơi không một tiếng kêu, chỉ còn lại vết máu loang giữa những lời chưa nói.
Bình luận
Không vì anh không yêu, mà vì tình yêu ấy quá vụng về, quá muộn màng. Như một đứa trẻ học cách yêu thương giữa chiến trường đổ nát, anh không biết phải làm gì ngoài đứng nhìn người mình yêu rơi xuống, rơi không một tiếng kêu, chỉ còn lại vết máu loang giữa những lời chưa nói.
Trong gương, anh không còn là chính mình. Một kẻ rách nát, lạc lối, nhìn vào đôi mắt của chính mình và không tìm thấy linh hồn. Mỗi nét mặt, mỗi biểu cảm giờ là sự gắng gượng. Trên gò má xanh xao là những giọt nước không còn ấm. Khóc đến mức cạn kiệt, đến mức nước mắt cũng mỏi mệt mà không thể rơi.
Bình luận
Trong gương, anh không còn là chính mình. Một kẻ rách nát, lạc lối, nhìn vào đôi mắt của chính mình và không tìm thấy linh hồn. Mỗi nét mặt, mỗi biểu cảm giờ là sự gắng gượng. Trên gò má xanh xao là những giọt nước không còn ấm. Khóc đến mức cạn kiệt, đến mức nước mắt cũng mỏi mệt mà không thể rơi.
Rồi, trong một đêm mùa đông, khi gió gào rít qua từng kẽ cửa, mang theo tiếng gào thét vô hình của những linh hồn không yên nghỉ, Kha Cẩn Yên ngồi đó, một mình. Chiếc dao lạnh ngắt trong tay, phản chiếu đôi mắt lạc lối. Tay anh run rẩy, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh lạ thường. Như thể anh không còn thuộc về nơi này.
Bình luận
Rồi, trong một đêm mùa đông, khi gió gào rít qua từng kẽ cửa, mang theo tiếng gào thét vô hình của những linh hồn không yên nghỉ, Kha Cẩn Yên ngồi đó, một mình. Chiếc dao lạnh ngắt trong tay, phản chiếu đôi mắt lạc lối. Tay anh run rẩy, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh lạ thường. Như thể anh không còn thuộc về nơi này.
Anh đã chọn rồi. Không phải để chết, mà để được yên. Để đi tìm một phần trái tim đã bị đánh cắp, không bao giờ trả lại.
Bình luận
Anh đã chọn rồi. Không phải để chết, mà để được yên. Để đi tìm một phần trái tim đã bị đánh cắp, không bao giờ trả lại.
Lưỡi dao lướt qua làn da... Một đường mảnh như sợi chỉ, nhưng sâu như vực thẳm. Máu trào ra, ấm nóng, rồi lạnh dần như tình yêu đã chết. Anh không kêu, không khóc. Chỉ nhắm mắt, để cho bóng tối ôm lấy mình, như Hoàn An từng ôm anh trong một buổi chiều không nắng năm xưa.
Bình luận
Lưỡi dao lướt qua làn da... Một đường mảnh như sợi chỉ, nhưng sâu như vực thẳm. Máu trào ra, ấm nóng, rồi lạnh dần như tình yêu đã chết. Anh không kêu, không khóc. Chỉ nhắm mắt, để cho bóng tối ôm lấy mình, như Hoàn An từng ôm anh trong một buổi chiều không nắng năm xưa.
Rồi tất cả mờ dần, tan biến vào hư vô.
Bình luận
Rồi tất cả mờ dần, tan biến vào hư vô.
Anh nghĩ mình đã kết thúc. Nhưng khi mở mắt, không phải là địa ngục mà anh tưởng. Là bầu trời trong vắt, là ánh sáng ấm áp như chưa từng có giông bão.
Bình luận
Anh nghĩ mình đã kết thúc. Nhưng khi mở mắt, không phải là địa ngục mà anh tưởng. Là bầu trời trong vắt, là ánh sáng ấm áp như chưa từng có giông bão.
Gió nhẹ thổi qua những tán cây. Tiếng lá reo như tiếng cười khe khẽ của ai đó anh từng rất nhớ.
Bình luận
Gió nhẹ thổi qua những tán cây. Tiếng lá reo như tiếng cười khe khẽ của ai đó anh từng rất nhớ.
Và rồi anh thấy cậu.
Bình luận
Và rồi anh thấy cậu.
Hoàn An đứng đó, không còn những nét mặt cũ kỹ vì đau khổ, không còn đôi mắt đầy tổn thương. Chỉ là cậu, nguyên vẹn như giấc mơ ban sơ, như thời khắc hai người chưa bị thời gian và xã hội giày xéo.
Bình luận
Hoàn An đứng đó, không còn những nét mặt cũ kỹ vì đau khổ, không còn đôi mắt đầy tổn thương. Chỉ là cậu, nguyên vẹn như giấc mơ ban sơ, như thời khắc hai người chưa bị thời gian và xã hội giày xéo.
“Kha Cẩn Yên!” Cậu gọi, giọng mềm như nước, như ánh hoàng hôn cuối cùng của thế giới.
Bình luận
“Kha Cẩn Yên!” Cậu gọi, giọng mềm như nước, như ánh hoàng hôn cuối cùng của thế giới.
Anh muốn chạy tới, nhưng đôi chân lại run rẩy. Không phải vì sợ, mà vì trong khoảnh khắc đó, anh sợ chạm vào cậu sẽ khiến cậu tan biến. Như mọi ảo ảnh khác anh từng gặp trong giấc mơ.
Bình luận
Anh muốn chạy tới, nhưng đôi chân lại run rẩy. Không phải vì sợ, mà vì trong khoảnh khắc đó, anh sợ chạm vào cậu sẽ khiến cậu tan biến. Như mọi ảo ảnh khác anh từng gặp trong giấc mơ.
Nhưng cậu không biến mất.
Bình luận
Nhưng cậu không biến mất.
Cậu bước lại gần anh, đôi mắt không còn buồn. Cậu nắm lấy tay anh, như chưa từng buông. Tay cậu ấm, rất ấm như thể lần này, cuối cùng anh đã kịp.
Bình luận
Cậu bước lại gần anh, đôi mắt không còn buồn. Cậu nắm lấy tay anh, như chưa từng buông. Tay cậu ấm, rất ấm như thể lần này, cuối cùng anh đã kịp.
Và dưới bầu trời ấy, nơi không có chết chóc, không có hối hận, hai mảnh vỡ tưởng chừng chẳng thể ghép lại, đã nằm yên bên nhau.
Bình luận
Và dưới bầu trời ấy, nơi không có chết chóc, không có hối hận, hai mảnh vỡ tưởng chừng chẳng thể ghép lại, đã nằm yên bên nhau.
Không còn nước mắt.
Bình luận
Không còn nước mắt.
Không còn bóng tối.
Bình luận
Không còn bóng tối.
Chỉ có hai kẻ từng mang trong tim một tình yêu rách nát, giờ được cùng nhau vá lại, từng mũi kim, từng vết chỉ, chậm rãi mà chắc chắn để tạo nên một điều gì đó không hoàn hảo, nhưng chân thật.
Bình luận
Chỉ có hai kẻ từng mang trong tim một tình yêu rách nát, giờ được cùng nhau vá lại, từng mũi kim, từng vết chỉ, chậm rãi mà chắc chắn để tạo nên một điều gì đó không hoàn hảo, nhưng chân thật.