Libớt và Clara


Vốn đây là comment hỗ trợ một bài viết trên WattpadSTAN thôi nhưng tui hứng quá nên có ý định nhét vào dự án "Dinh thự nhà Mácxây" luôn=)))

Bình luận

Vốn đây là comment hỗ trợ một bài viết trên WattpadSTAN thôi nhưng tui hứng quá nên có ý định nhét vào dự án "Dinh thự nhà Mácxây" luôn=)))

Bình luận

Trước hết thì bối cảnh, tớ sẽ dùng thời CMCN sở trường và chuyện tình nam nữ cho dễ đè cảm xúc vào nhé, vì nếu chỉ tả thì chán lắm. Ta hãy xác định có những gì cần truyền tải:

Bình luận

Trước hết thì bối cảnh, tớ sẽ dùng thời CMCN sở trường và chuyện tình nam nữ cho dễ đè cảm xúc vào nhé, vì nếu chỉ tả thì chán lắm. Ta hãy xác định có những gì cần truyền tải:

- Đoàn tàu di chuyển

Bình luận

- Đoàn tàu di chuyển

- Tiếng động cơ hơi nước phát ra mỗi khi di chuyển

Bình luận

- Tiếng động cơ hơi nước phát ra mỗi khi di chuyển

- Cột khói từ đầu máy hơi nước, thường dùng than đốt nên đen xám tùy ý, thường là đen

Bình luận

- Cột khói từ đầu máy hơi nước, thường dùng than đốt nên đen xám tùy ý, thường là đen

- Các toa hành khách và đường ray

Bình luận

- Các toa hành khách và đường ray

Bình luận

Ngoài ra, tớ sẽ tùy biến theo ý mình và mỗi đoạn thường chỉ dài khoảng 5-7 dòng mà thôi, xem nhé!

Bình luận

Ngoài ra, tớ sẽ tùy biến theo ý mình và mỗi đoạn thường chỉ dài khoảng 5-7 dòng mà thôi, xem nhé!

Bình luận

Bình luận

-

Bình luận

Tôi đã chạy đến nhưng không kịp chuyến tàu, xe lửa đã chầm chậm lăn bánh. Khi những âm thanh xình xịch toát ra nặng nề như tiếng thở hắt của con bò mộng ấy dần xa, tôi thấy mình như chết lặng. Cột khói đen kịt nơi đầu máy kéo dài đằng đẵng, nhìn theo từng toa hành khách nối nhau trên đường ray dẫn tới thủ phủ, ta biết người con gái ta thương đã đi biệt mất rồi.

Bình luận

Tôi đã chạy đến nhưng không kịp chuyến tàu, xe lửa đã chầm chậm lăn bánh. Khi những âm thanh xình xịch toát ra nặng nề như tiếng thở hắt của con bò mộng ấy dần xa, tôi thấy mình như chết lặng. Cột khói đen kịt nơi đầu máy kéo dài đằng đẵng, nhìn theo từng toa hành khách nối nhau trên đường ray dẫn tới thủ phủ, ta biết người con gái ta thương đã đi biệt mất rồi.

Bình luận

Đặt chiếc cặp đựng hồ sơ trên nền đất và ngồi sụp xuống cái ghế dài nơi bến đợi, tôi ân hận nghĩ về em. Tôi đã mong rằng em đừng rời đi, đừng rời khỏi vùng thôn quê này, vì tôi thương nhớ em da diết. Đoàn tàu ấy xa dần, đến nỗi cột khói mang theo nỗi tương tư kia khuất hẳn sau ngọn đồi mà chúng tôi từng gặp gỡ. Giây phút ấy, tôi đã ôm mặt khóc nức nở.

Bình luận

Đặt chiếc cặp đựng hồ sơ trên nền đất và ngồi sụp xuống cái ghế dài nơi bến đợi, tôi ân hận nghĩ về em. Tôi đã mong rằng em đừng rời đi, đừng rời khỏi vùng thôn quê này, vì tôi thương nhớ em da diết. Đoàn tàu ấy xa dần, đến nỗi cột khói mang theo nỗi tương tư kia khuất hẳn sau ngọn đồi mà chúng tôi từng gặp gỡ. Giây phút ấy, tôi đã ôm mặt khóc nức nở.

Bình luận

"Thầy Savanông, là thầy đó sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía cửa ra vào. Tôi ngẩng mặt lên nhìn về hướng cô gái ấy.

Bình luận

"Thầy Savanông, là thầy đó sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía cửa ra vào. Tôi ngẩng mặt lên nhìn về hướng cô gái ấy.

Bình luận

Đó là một bóng người thiếu nữ mà tôi từng luống cuống chạy theo mỗi buổi chiều để làm quen. Và giờ đây, bóng người ấy khiến toàn thân tôi run rẩy, vui sướng không nói nên lời.

Bình luận

Đó là một bóng người thiếu nữ mà tôi từng luống cuống chạy theo mỗi buổi chiều để làm quen. Và giờ đây, bóng người ấy khiến toàn thân tôi run rẩy, vui sướng không nói nên lời.

Bình luận

"Tôi cứ ngỡ rằng em đã rời đi... Clara, em không về thủ phủ nữa ư?"

Bình luận

"Tôi cứ ngỡ rằng em đã rời đi... Clara, em không về thủ phủ nữa ư?"

Bình luận

"Thầy Savanông, tôi chỉ ra bến tàu để tiễn một người quen đi Póttuavin, cỡ tháng Hai tôi mới quay về thủ phủ. Thầy sao thế, thằng bé Philô làm thầy bận lòng sao?" Ánh mắt ân cần của Clara như đang cứu rỗi con tim tôi, tưởng như ta đang được quan tâm bởi những người thương yêu nhất vậy.

Bình luận

"Thầy Savanông, tôi chỉ ra bến tàu để tiễn một người quen đi Póttuavin, cỡ tháng Hai tôi mới quay về thủ phủ. Thầy sao thế, thằng bé Philô làm thầy bận lòng sao?" Ánh mắt ân cần của Clara như đang cứu rỗi con tim tôi, tưởng như ta đang được quan tâm bởi những người thương yêu nhất vậy.

Bình luận

"Không, Clara." Tôi mỉm cười, lấy chiếc khăn tay lau đi hàng nước mắt. "Trò Philô là một đứa trẻ ngoan, tôi rất coi trọng tính tự giác của thằng bé. Nhưng cô Clara, tôi đến đây vì... một lời nhắn nhủ."

Bình luận

"Không, Clara." Tôi mỉm cười, lấy chiếc khăn tay lau đi hàng nước mắt. "Trò Philô là một đứa trẻ ngoan, tôi rất coi trọng tính tự giác của thằng bé. Nhưng cô Clara, tôi đến đây vì... một lời nhắn nhủ."

Bình luận

"Vâng, xin thầy cứ nói."

Bình luận

"Vâng, xin thầy cứ nói."

Bình luận

Gần như ngay lập tức, em đáp lời tôi cùng một thái độ trông đợi. Tôi thấy em mỉm cười, tươi như cánh đồng hoa sáng sớm. Với tất cả sự chân thành, hy vọng và cả dũng khí, tôi muốn nói lên điều tôi giấu kín bấy lâu. Dù cho tôi chỉ là một thầy giáo quèn nơi thôn dã, dù em chắc chắn sẽ phải quay về Póttuavin và khó có thể gặp lại, tôi cũng phải nói, bằng giọng điệu ngọt ngào nhất có thể:

Bình luận

Gần như ngay lập tức, em đáp lời tôi cùng một thái độ trông đợi. Tôi thấy em mỉm cười, tươi như cánh đồng hoa sáng sớm. Với tất cả sự chân thành, hy vọng và cả dũng khí, tôi muốn nói lên điều tôi giấu kín bấy lâu. Dù cho tôi chỉ là một thầy giáo quèn nơi thôn dã, dù em chắc chắn sẽ phải quay về Póttuavin và khó có thể gặp lại, tôi cũng phải nói, bằng giọng điệu ngọt ngào nhất có thể:

Bình luận

"Em có đồng ý... làm bạn gái tôi không?"

Bình luận

"Em có đồng ý... làm bạn gái tôi không?"

Bình luận

Clara nhìn tôi không đáp. Em đứng ngây người. Phải mất một lúc sau, em mới định thần lại. Để làm dịu đi sự bối rối của tôi, rằng tôi đang sốt ruột trông chờ câu trả lời ấy, người thiếu nữ nở một nụ cười ngại ngùng mà nói:

Bình luận

Clara nhìn tôi không đáp. Em đứng ngây người. Phải mất một lúc sau, em mới định thần lại. Để làm dịu đi sự bối rối của tôi, rằng tôi đang sốt ruột trông chờ câu trả lời ấy, người thiếu nữ nở một nụ cười ngại ngùng mà nói:

Bình luận

"Thầy Savanông, rất xin lỗi thầy, tôi nghĩ mọi thứ còn hơi vội vàng."

Bình luận

"Thầy Savanông, rất xin lỗi thầy, tôi nghĩ mọi thứ còn hơi vội vàng."

Bình luận

Cứ cho là thế, dẫu sao em cũng cần thời gian để hiểu tôi hơn, có lẽ tôi đã thực sự quá vội. Tôi toan đứng dậy chào em để rời đi, nhưng em đã kịp giữ tôi nán lại thêm một chút, để tôi nghe rõ hơn những điều em còn muốn nói.

Bình luận

Cứ cho là thế, dẫu sao em cũng cần thời gian để hiểu tôi hơn, có lẽ tôi đã thực sự quá vội. Tôi toan đứng dậy chào em để rời đi, nhưng em đã kịp giữ tôi nán lại thêm một chút, để tôi nghe rõ hơn những điều em còn muốn nói.

Bình luận

"Nhưng thầy Savanông này... Có phiền không nếu tôi mời thầy một ly trà tại quán nước của tôi? Thật ra, tôi rất thích những chàng trai thật thà như thầy."

Bình luận

"Nhưng thầy Savanông này... Có phiền không nếu tôi mời thầy một ly trà tại quán nước của tôi? Thật ra, tôi rất thích những chàng trai thật thà như thầy."

Bình luận

Khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạ lướt qua chỗ đứng của chúng tôi, làm những lọn tóc mai xoăn nhẹ của em khẽ rung rinh trong không khí. Tôi biết tôi còn cơ hội, và...

Bình luận

Khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạ lướt qua chỗ đứng của chúng tôi, làm những lọn tóc mai xoăn nhẹ của em khẽ rung rinh trong không khí. Tôi biết tôi còn cơ hội, và...

Bình luận

"Cảm ơn em, Clara. Tôi sẽ đến vào tối ngày kia, còn bây giờ, tôi xin phép quay về làng để soạn nốt bài tập cho đám trẻ. À, em cứ gọi tôi là Libớt, tôi cũng chỉ là một người đàn ông thôi."

Bình luận

"Cảm ơn em, Clara. Tôi sẽ đến vào tối ngày kia, còn bây giờ, tôi xin phép quay về làng để soạn nốt bài tập cho đám trẻ. À, em cứ gọi tôi là Libớt, tôi cũng chỉ là một người đàn ông thôi."

Bình luận

"Vâng, tôi sẽ ghi nhớ điều ấy, tạm biệt thầy."

Bình luận

"Vâng, tôi sẽ ghi nhớ điều ấy, tạm biệt thầy."

Bình luận

Theo lời hẹn, tôi đến quán nước của Clara vào khoảng chín giờ tối, trong một bộ vét được chỉnh trang gọn gàng và đẹp mắt. Nói là "quán nước", thực ra em mở quầy rượu để kiếm sống. Nếu không vì đứa con trai Philô phải đi học tại vùng quê hẻo lánh này, có lẽ em vẫn sẽ ở lại Póttuavin để làm nghề may vá.

Bình luận

Theo lời hẹn, tôi đến quán nước của Clara vào khoảng chín giờ tối, trong một bộ vét được chỉnh trang gọn gàng và đẹp mắt. Nói là "quán nước", thực ra em mở quầy rượu để kiếm sống. Nếu không vì đứa con trai Philô phải đi học tại vùng quê hẻo lánh này, có lẽ em vẫn sẽ ở lại Póttuavin để làm nghề may vá.

Bình luận

Tôi mở cánh cửa gỗ bước vào trong. Không gian thật ầm ĩ, tôi không thấy bóng cô gái trẻ đâu mà chỉ thấy một đám nông dân đang reo hò uống rượu. Sàn nhà vương vãi màu đỏ của rượu vang, cái mùi nồng nặc ấy thật sự không hợp với bất cứ gã thư sinh nào. Nhưng vì cuộc hẹn với em, tôi cố chấp bước vào trong mà chọn cho mình một chỗ ngồi sạch sẽ.

Bình luận

Tôi mở cánh cửa gỗ bước vào trong. Không gian thật ầm ĩ, tôi không thấy bóng cô gái trẻ đâu mà chỉ thấy một đám nông dân đang reo hò uống rượu. Sàn nhà vương vãi màu đỏ của rượu vang, cái mùi nồng nặc ấy thật sự không hợp với bất cứ gã thư sinh nào. Nhưng vì cuộc hẹn với em, tôi cố chấp bước vào trong mà chọn cho mình một chỗ ngồi sạch sẽ.

Bình luận

Quán chỉ mở đến mười một giờ đêm, nhưng tôi phải chờ lâu quá. Thằng bé Philô vẫn đi tiếp rượu hộ mẹ nó, hết bàn này đến bàn khác, nhưng tuyệt nhiên nó không nói gì hơn với tôi ngoài câu chào hỏi lễ phép thường ngày. Khi tôi gặng hỏi thằng bé về Clara, nó thật thà lắc đầu chẳng rõ mẹ đi đâu, chỉ biết cỡ mười rưỡi thì mẹ về.

Bình luận

Quán chỉ mở đến mười một giờ đêm, nhưng tôi phải chờ lâu quá. Thằng bé Philô vẫn đi tiếp rượu hộ mẹ nó, hết bàn này đến bàn khác, nhưng tuyệt nhiên nó không nói gì hơn với tôi ngoài câu chào hỏi lễ phép thường ngày. Khi tôi gặng hỏi thằng bé về Clara, nó thật thà lắc đầu chẳng rõ mẹ đi đâu, chỉ biết cỡ mười rưỡi thì mẹ về.

Bình luận

Từng vị khách lần lượt rời khỏi quán rượu, đến giờ chỉ còn vài ba bàn đang nhâm nhi từng cốc. Philô rảnh rỗi mang đến cho tôi một ly nước mát, ngồi cạnh tôi hỏi về bài tập vừa giao sáng nay. Đôi mắt sáng của thằng bé khiến tôi tin chắc rằng nó sẽ làm tốt vai trò của một đứa con ngoan, giúp Clara bớt đi phần nào gánh nặng.

Bình luận

Từng vị khách lần lượt rời khỏi quán rượu, đến giờ chỉ còn vài ba bàn đang nhâm nhi từng cốc. Philô rảnh rỗi mang đến cho tôi một ly nước mát, ngồi cạnh tôi hỏi về bài tập vừa giao sáng nay. Đôi mắt sáng của thằng bé khiến tôi tin chắc rằng nó sẽ làm tốt vai trò của một đứa con ngoan, giúp Clara bớt đi phần nào gánh nặng.

Bình luận

Clara quay về trong bộ trang phục kín đáo, mặt điểm son phấn nhẹ nhàng. Vừa thấy bóng mẹ, đứa trẻ hồn nhiên kia vội lao đến ôm chầm lấy em. Còn tôi, tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn em, người đang cố che đậy đi thứ gì xộc xệch bên trong tấm áo choàng.

Bình luận

Clara quay về trong bộ trang phục kín đáo, mặt điểm son phấn nhẹ nhàng. Vừa thấy bóng mẹ, đứa trẻ hồn nhiên kia vội lao đến ôm chầm lấy em. Còn tôi, tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn em, người đang cố che đậy đi thứ gì xộc xệch bên trong tấm áo choàng.

Bình luận

"Xin thứ lỗi cho tôi, thầy Savanông, tôi để thầy chờ lâu quá. Chờ tôi thêm vài phút sửa soạn đã." Clara hướng mắt về phía tôi, gượng gạo và đầy bối rối. Tôi gật đầu đồng ý để dáng vẻ mệt mỏi của em không kéo dài. Rồi em cúi xuống đứa con ngoan, vỗ về thằng bé đi lên gác thật dịu dàng. "Philô, con làm việc vất vả rồi, lên phòng ngủ sớm đi. Dưới này để mẹ làm việc, con nhé!"

Bình luận

"Xin thứ lỗi cho tôi, thầy Savanông, tôi để thầy chờ lâu quá. Chờ tôi thêm vài phút sửa soạn đã." Clara hướng mắt về phía tôi, gượng gạo và đầy bối rối. Tôi gật đầu đồng ý để dáng vẻ mệt mỏi của em không kéo dài. Rồi em cúi xuống đứa con ngoan, vỗ về thằng bé đi lên gác thật dịu dàng. "Philô, con làm việc vất vả rồi, lên phòng ngủ sớm đi. Dưới này để mẹ làm việc, con nhé!"

Bình luận

Khách đã về hết, em dặn tôi ngồi yên bên chiếc bàn gỗ trong khi đóng cửa quán rượu nhỏ xinh. Thế rồi, em ngồi đối diện tôi, đưa cho tôi một cốc vang lớn như một lời xin lỗi. Chúng tôi hỏi thăm nhau về hoàn cảnh gia đình, về Philô và lân la sang những chủ đề khác gần gũi hơn.

Bình luận

Khách đã về hết, em dặn tôi ngồi yên bên chiếc bàn gỗ trong khi đóng cửa quán rượu nhỏ xinh. Thế rồi, em ngồi đối diện tôi, đưa cho tôi một cốc vang lớn như một lời xin lỗi. Chúng tôi hỏi thăm nhau về hoàn cảnh gia đình, về Philô và lân la sang những chủ đề khác gần gũi hơn.

Bình luận

Thì ra em rất thích vẽ tranh, nhưng hoạ cụ quá đắt đỏ và khó tìm, em chỉ đành dùng nhọ nồi và hoa cỏ để làm màu vẽ. Em cho tôi xem những bức hoạ về đường phố Póttuavin, về cảnh vật trên bến Amông, những thứ mà gã thư sinh như tôi chẳng còn được thấy từ khi tốt nghiệp trường sư phạm.

Bình luận

Thì ra em rất thích vẽ tranh, nhưng hoạ cụ quá đắt đỏ và khó tìm, em chỉ đành dùng nhọ nồi và hoa cỏ để làm màu vẽ. Em cho tôi xem những bức hoạ về đường phố Póttuavin, về cảnh vật trên bến Amông, những thứ mà gã thư sinh như tôi chẳng còn được thấy từ khi tốt nghiệp trường sư phạm.

Bình luận

"Em là một cô gái sâu sắc, tôi chẳng ngờ rằng em có những khía cạnh đáng yêu và tốt đẹp như thế, ẩn sau hình tượng một người mẹ trẻ hết mình vì con."

Bình luận

"Em là một cô gái sâu sắc, tôi chẳng ngờ rằng em có những khía cạnh đáng yêu và tốt đẹp như thế, ẩn sau hình tượng một người mẹ trẻ hết mình vì con."

Bình luận

"Anh Libớt, anh quá khen tôi rồi, tôi chỉ biết những thứ trẻ con chứ chẳng thể sâu sắc được đâu. Tôi rất nể những người tri thức như anh, và tôi càng yêu quý hơn những người tri thức mà còn chân thật như anh Libớt đấy!"

Bình luận

"Anh Libớt, anh quá khen tôi rồi, tôi chỉ biết những thứ trẻ con chứ chẳng thể sâu sắc được đâu. Tôi rất nể những người tri thức như anh, và tôi càng yêu quý hơn những người tri thức mà còn chân thật như anh Libớt đấy!"

Bình luận

Chúng tôi thoải mái hơn khi trò chuyện cùng nhau như thế. Chẳng rõ thì giờ trôi bao lâu, nhưng cơ thể tôi đã thấm mệt. Tôi thấy em cũng cần nghỉ ngơi, dáng vẻ uể oải của em khi mới về vẫn còn khắc sâu trong đầu tôi quá. Một chủ đề cuối, và tôi sẽ kết thúc cuộc gặp gỡ này để em được ngon giấc.

Bình luận

Chúng tôi thoải mái hơn khi trò chuyện cùng nhau như thế. Chẳng rõ thì giờ trôi bao lâu, nhưng cơ thể tôi đã thấm mệt. Tôi thấy em cũng cần nghỉ ngơi, dáng vẻ uể oải của em khi mới về vẫn còn khắc sâu trong đầu tôi quá. Một chủ đề cuối, và tôi sẽ kết thúc cuộc gặp gỡ này để em được ngon giấc.

Bình luận

"Trông em có vẻ mệt mỏi khi mới về đến đây, em đã đi đâu thế? Tôi có thể biết được không?"

Bình luận

"Trông em có vẻ mệt mỏi khi mới về đến đây, em đã đi đâu thế? Tôi có thể biết được không?"

Bình luận

Nhưng có vẻ chủ đề ấy làm Clara không thoải mái, mặt em tái nhợt hẳn đi và né tránh ánh mắt trông đợi của tôi. Sự cởi mở đã không còn, tôi hiểu ý nên không muốn gây thêm áp lực cho người con gái ấy. Tôi nói em nghe với tâm thế của người thân thiết, đứng dậy rời khỏi bàn và thu dọn đồ đạc cho em.

Bình luận

Nhưng có vẻ chủ đề ấy làm Clara không thoải mái, mặt em tái nhợt hẳn đi và né tránh ánh mắt trông đợi của tôi. Sự cởi mở đã không còn, tôi hiểu ý nên không muốn gây thêm áp lực cho người con gái ấy. Tôi nói em nghe với tâm thế của người thân thiết, đứng dậy rời khỏi bàn và thu dọn đồ đạc cho em.

Bình luận

"Tôi chỉ lo lắng cho sức khoẻ của em, mùa mưa sắp đến rồi, bệnh tật nguy hiểm lắm. Một cô gái trẻ và mạnh mẽ như em sẽ ổn thôi, chỉ cần em nghỉ ngơi thật tốt."

Bình luận

"Tôi chỉ lo lắng cho sức khoẻ của em, mùa mưa sắp đến rồi, bệnh tật nguy hiểm lắm. Một cô gái trẻ và mạnh mẽ như em sẽ ổn thôi, chỉ cần em nghỉ ngơi thật tốt."

Bình luận

"Anh Libớt, tôi rất thích anh, nhưng tôi đã lo rằng... phẩm giá của mình không xứng đáng..." Clara nói bằng một tông giọng lạc hẳn đi, nghe run run như sắp khóc. Em không nhìn về phía tôi trong lúc tôi rửa vài chiếc cốc bẩn từ những bàn tiệc, chỉ bất động úp mặt xuống để khóc.

Bình luận

"Anh Libớt, tôi rất thích anh, nhưng tôi đã lo rằng... phẩm giá của mình không xứng đáng..." Clara nói bằng một tông giọng lạc hẳn đi, nghe run run như sắp khóc. Em không nhìn về phía tôi trong lúc tôi rửa vài chiếc cốc bẩn từ những bàn tiệc, chỉ bất động úp mặt xuống để khóc.

Bình luận

Tôi để ý từng cử chỉ của em, người con gái ấy đã sụp đổ rồi, em khóc vì những câu hỏi vu vơ của tôi chăng? Tôi không thể im lặng trong khoảnh khắc ấy, dùng chính thứ đã làm tổn thương em để thốt lên những câu an ủi tốt đẹp nhất của mình:

Bình luận

Tôi để ý từng cử chỉ của em, người con gái ấy đã sụp đổ rồi, em khóc vì những câu hỏi vu vơ của tôi chăng? Tôi không thể im lặng trong khoảnh khắc ấy, dùng chính thứ đã làm tổn thương em để thốt lên những câu an ủi tốt đẹp nhất của mình:

Bình luận

"Clara, tôi chỉ là một nhà trí thức đã hơn ba mươi tuổi, một thầy giáo ở vùng thôn quê nghèo. Nhưng dựa vào những gì tôi quan sát được từ em, tôi biết chắc em là người tử tế."

Bình luận

"Clara, tôi chỉ là một nhà trí thức đã hơn ba mươi tuổi, một thầy giáo ở vùng thôn quê nghèo. Nhưng dựa vào những gì tôi quan sát được từ em, tôi biết chắc em là người tử tế."

Bình luận

"Sớm muộn thì anh cũng biết sự thật, tôi nghĩ anh chẳng thể chấp nhận nổi điều tôi sắp nói ra đâu... Anh Libớt, tôi là một con điếm!"

Bình luận

"Sớm muộn thì anh cũng biết sự thật, tôi nghĩ anh chẳng thể chấp nhận nổi điều tôi sắp nói ra đâu... Anh Libớt, tôi là một con điếm!"

Bình luận

Quán rượu sáng đèn trong không khí lặng thinh, tôi im lặng cất nốt những cốc rượu và chồng bát đĩa lên giá treo, cố giữ bình tĩnh nhất có thể để không tổn thương em.

Bình luận

Quán rượu sáng đèn trong không khí lặng thinh, tôi im lặng cất nốt những cốc rượu và chồng bát đĩa lên giá treo, cố giữ bình tĩnh nhất có thể để không tổn thương em.

Bình luận

Clara, người con gái hồn nhiên trong sáng ấy, là một người phụ nữ làm cái nghề đáng xấu hổ vậy ư?

Bình luận

Clara, người con gái hồn nhiên trong sáng ấy, là một người phụ nữ làm cái nghề đáng xấu hổ vậy ư?

Bình luận

"Tôi biết mà, anh không thể yêu một con phụ nữ đáng khinh như thế đâu. Tôi không làm nghề dệt vải ở Póttuavin, tôi làm gái, và vì lỡ lầm phải đẻ thằng Philô, tôi bỏ nghề và đi tứ xứ tìm việc làm." Clara bật khóc khi rên rỉ từng âm thanh chua chát của chuyện đời. Tôi chẳng nói gì hơn, tiến đến sát cạnh em, ngồi xuống chiếc ghế gỗ lạnh lẽo.

Bình luận

"Tôi biết mà, anh không thể yêu một con phụ nữ đáng khinh như thế đâu. Tôi không làm nghề dệt vải ở Póttuavin, tôi làm gái, và vì lỡ lầm phải đẻ thằng Philô, tôi bỏ nghề và đi tứ xứ tìm việc làm." Clara bật khóc khi rên rỉ từng âm thanh chua chát của chuyện đời. Tôi chẳng nói gì hơn, tiến đến sát cạnh em, ngồi xuống chiếc ghế gỗ lạnh lẽo.

Bình luận

"Clara, tôi tin chắc em là một người con gái tốt đẹp. Em đừng khóc, vì em đã gắng gượng sống thì đã là một kì tích rồi, tôi mừng vì em đã tìm tới một con đường tươi sáng."

Bình luận

"Clara, tôi tin chắc em là một người con gái tốt đẹp. Em đừng khóc, vì em đã gắng gượng sống thì đã là một kì tích rồi, tôi mừng vì em đã tìm tới một con đường tươi sáng."

Bình luận

"Tôi đã giấu thằng bé, tôi giấu anh, nhưng cả làng này rồi sẽ biết. Hôm anh ra bến tàu, tôi chẳng tiễn người bà con nào cả đâu, đó là chủ nợ. Một lần nữa, tôi làm lại cái nghề đáng khinh ấy, kể cả hôm nay..."

Bình luận

"Tôi đã giấu thằng bé, tôi giấu anh, nhưng cả làng này rồi sẽ biết. Hôm anh ra bến tàu, tôi chẳng tiễn người bà con nào cả đâu, đó là chủ nợ. Một lần nữa, tôi làm lại cái nghề đáng khinh ấy, kể cả hôm nay..."

Bình luận

"Được rồi Clara, được rồi. Tôi không đánh giá gì em đâu, em là một cô gái khốn khổ, Clara. Ngày hôm nay của em đã kéo dài đầy mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi sớm nhé."

Bình luận

"Được rồi Clara, được rồi. Tôi không đánh giá gì em đâu, em là một cô gái khốn khổ, Clara. Ngày hôm nay của em đã kéo dài đầy mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi sớm nhé."

Bình luận

Tôi ôm em vào lòng, để em khóc hết những nỗi mặc cảm của bản thân. Định kiến xã hội thật tàn nhẫn với những người ở bước đường cùng như em - không gia đình, không bè bạn, chẳng có lấy một người thân thích.

Bình luận

Tôi ôm em vào lòng, để em khóc hết những nỗi mặc cảm của bản thân. Định kiến xã hội thật tàn nhẫn với những người ở bước đường cùng như em - không gia đình, không bè bạn, chẳng có lấy một người thân thích.

Bình luận

Có lẽ tôi đã thiếu sót khi nhìn nhận em, rằng em không chỉ là một cô gái hồn nhiên, em còn sâu sắc hơn thế nhiều lắm. Và tôi, Libớt Savanông, tôi đã thực sự tin rằng mình yêu em mất rồi.

Bình luận

Có lẽ tôi đã thiếu sót khi nhìn nhận em, rằng em không chỉ là một cô gái hồn nhiên, em còn sâu sắc hơn thế nhiều lắm. Và tôi, Libớt Savanông, tôi đã thực sự tin rằng mình yêu em mất rồi.

Bình luận

22.6.2024

Bình luận

22.6.2024


Truyện tương tự

Bình luận