Anh Thư, 18 tuổi, suốt 18 năm qua, cô luôn sống theo sự sắp đặt của bà nội và bố mẹ. Anh Thư yêu thích công nghệ thông tin nhưng bố mẹ và bà cô luôn bắt cô phải học giỏi sử, cô không chấp nhận, cô vui mừng vì mình đã 18 tuổi, cô có thể tự quyết định cuộc đời mình, nhưng không, giây phút giấy báo đại học của cô bị xé bỏ, cô biết, cả đời cô sẽ không thể làm theo ý mình. Như vậy còn gọi gì là cuộc sống nữa, Anh Thư chạy ra khỏi nhà, không may cô gặp tai nạn, vụ tai nạn đã vô tình khiến Anh Thư xuyên không về năm 1975. Tại đây, Anh Thư đã gặp được người ông nội mà cô chưa từng được gặp. Anh Thư cũng gặp những con người anh hùng, những người cùng cô đồng cam cộng khổ trong cuộc chiến. Những gì cô trải qua, đối với người khác chỉ đơn giản là một giấc mơ, nhưng đối với cô đó là cả một cuộc đời. Mùa hè năm đó, có những con người vĩ đại đã ngã xuống ngay giây phút thống nhất thiêng liêng của tổ quốc.