Tôi đến quán chị Khả Nhi xem Bảo Đạt làm việc ở đó như nào rồi, đã có tiến triển gì với chị Khả Nhi chưa. Tôi vừa bước vào tiệm thì thấy anh Mạnh, người ở xóm bên sang tán chị Khả Nhi mà tôi đã từng kể. Tôi lại ngồi vào bàn cạnh cửa sổ đối diện với bàn anh ta ngồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi nhìn sang phía anh Mạnh, anh ta đặt trên bàn một hộp quà màu đỏ và một bông hoa hồng. Anh ta cứ ngồi ngó ngó ra cửa như đợi ai đó. Tôi nhìn vào trong quầy bếp không thấy chị Khả Nhi đâu. Chắc anh ta đang ngồi đợi chị ấy để tặng quà.
Bình luận
Sau một hồi thì Bảo Đạt cũng mang trà sữa ra, tôi kêu cậu ấy ngồi xuống rồi hỏi thầm, "Ê, anh Mạnh ấy đến đây lâu chưa?"
Bình luận
Bình luận
Anh Mạnh nghe nhắc đến tên liền nhìn sang hai đứa tôi, tôi cười cười rồi lại kéo Bảo Đạt lại sát, rồi lấy khay bưng nước che miệng hai đứa lại, "Cậu nói nhỏ thôi! Anh ta nghe thấy giờ.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Cậu làm việc ở đây được hai tuần rồi mà chưa tiến triển gì sao? Cậu cẩn thận anh Mạnh thành công tán được chị Khả Nhi trước đó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Phải làm sao?" Tôi chưa kịp nói hết, thì giọng nói của anh Mạnh đã vang bên tai tôi. Tôi giật mình làm rơi khay bưng nước đang che miệng tôi và Bảo Đạt xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Tôi nhìn gương mặt hung tợn và bắp tay to lớn của anh ta rồi nuốt nước miếng phản bác, "Có nói gì đâu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Chị Khả Nhi cầm hộp quà và bông hoa một cách ngại ngùng, "Làm như vậy hơi kì anh ạ! Sau này không cần tặng hoa như vậy nữa đâu."
Bình luận
"Có gì đâu mà kì, ở đâu có ai ngoài hai chúng... À không, còn có cả hai thằng kia." Anh ta nói rồi chỉ tay về hướng chúng tôi. "Không có gì phải ngại Nhi à, anh có thể công khai tình cảm nơi công cộng."
Bình luận
Rồi anh ta nắm lấy bàn tay chị Khả Nhi, "Anh biết em lo cho anh, lo rằng mọi người sẽ thấy và nói về anh, nhưng không sao! Anh có thể vì em mà chịu tất cả lời bàn tán."
Bình luận
Tôi, Bảo Đạt và chị Khả Nhi đều đứng hình, không biết anh ta đang nói cái giở hơi gì. Mặt chị Khả Nhi lúc này kiểu: Ai lo gì cho anh đâu, bị hâm à!
Bình luận
Bình luận
"Có khách rồi, cậu ngồi đây nha! Tớ phải làm việc." Bảo Đạt nói rồi tiến lại bàn khách vừa vào ngồi để hỏi khách dùng gì.
Bình luận
Anh Mạnh cũng quay lại bàn ngồi, tôi liếc nhìn anh ta hai ba, đến lần thứ ba thì anh ta phát hiện rồi chừng mắt nhìn tôi, "Nhìn gì mà gì hả?"
Bình luận
Tôi rén ngang, giả bộ quay người ra ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Rồi thôi xong nếu Bảo Đạt vẫn không có tiến triển gì với chị Khả Nhi, mà anh Mạnh này ngày nào cũng đến tặng quà rồi nói mấy lời yêu thương, kiểu gì chị Khả Nhi chẳng yêu anh Mạnh. Rồi quá khứ lại lặp lại, Bảo Đạt lại thất tình buồn rầu mấy tháng trời.
Bình luận
Tôi ngồi suy nghĩ một hồi thì đột nhiên nhảy ra một ý. Tôi di chuyển sang bàn anh Mạnh ngồi, ngồi đối diện trực diện với anh ta cũng sợ thiệt nha.
Bình luận
Bình luận
Tôi đảo mắt lên xuống rồi cũng nhìn thẳng mắt anh ta, "Anh Mạnh! Anh ở xóm bên sang đây vậy anh đã biết chuyện gì chưa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Chuyện là như này, chị Khả Nhi có học võ karaoke, nên mỗi lần có xích mích cãi nhau với chồng là chị ấy lôi võ ra biểu diễn, đánh cho chồng chị ấy te tua luôn." Tôi ngừng lại vài giây rồi nói tiếp. "Mà toàn là xích mích chuyện nhỏ nhặt thôi, chồng chị ấy không rửa bát là đánh, không giặt đồ đánh, đi làm.về nhà muộn hơn giờ quy định nửa phút đánh. Nên sau nhiều lần không chịu được anh chồng quyết định ra tòa ly hôn."
Bình luận
Anh ta lại tỏ vẻ khó tin rồi nhìn chị Khả Nhi đang pha trà sữa, "Nhìn yếu đuối, hiền lành thế kia mà lại dữ vậy sao."
Bình luận
Bình luận
"Để tao lại hỏi rõ Nhi thử!" Anh ta nói rồi đứng dậy đi về phía chị Nhi. Nước đi này tôi chưa lường trước.
Bình luận
Bình luận
Tôi thấy gương mặt chị Khả Nhi ngạc nhiên rồi nói gì đó với anh Mạnh, còn mặt anh ta bắt đầu đổi biểu cảm. Tôi thấy dự cảm không lành, đứng dậy chuẩn bị chạy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi chạy một mạch không thèm nhìn lại phía sau, cảm thấy khoảng cách đủ xa rồi tôi mới dừng lại thở hổn hển, nhìn lại phía sau may anh Mạnh không đuổi theo nữa. Chứ đuổi nữa cũng không có sức mà chạy, chắc lúc đó đứng bất động hứng trọn vài chục quả đấm của anh ta giáng xuống quá.
Bình luận
Tôi phải tránh đến quán chị Khả Nhi một thời gian thôi, vì anh ta ngày nào cũng ở đó, tôi mà đến đó thì không khác gì tự chui vào hang cọp. Bảo Đạt ơi, xin lỗi cậu nha, cậu có đến tìm tớ thì đến chứ tớ không đi tìn cậu để bày kế được rồi. Cậu tự lực cánh sinh đi.
Bình luận
Bình luận
Tôi về nhà vừa mới bước vào cửa thì đã thấy bố ngồi ở phòng khách, gương mặt có vẻ tức giận. Tôi lại gần ngồi xuống cạnh bố, "Có chuyện gì mà trông mặt bố có vẻ tức giận vậy?"
Bình luận
Bố bắt đầu cằn nhằn, "Con nói xem, cái lão Thiện đó, cái tính khác một trời một vực với cái tên! Đánh có một trần cờ tướng mà chơi đểu tận ba bốn lần, đánh thua bố thì bắt đầu lật bàn cờ rồi tức giận bỏ đi, con nói xem có phải là quá trẻ con không?"
Bình luận
"Dạ, dạ, quá là trẻ con luôn. Cái tính hơn thua." Tôi vừa nói vừa cười. Tưởng chuyện gì to tác hóa ra là chuyện xích mích lúc đánh cờ tướng cỏn con.
Bình luận
Bình luận
"Thôi bố đừng có suy nghĩ nhiều chuyện đó làm gì nữa, không có bác Thiện đánh cờ tướng cùng thì còn nhiều bác trong xóm mình đánh cờ cùng mà cùng bố mà."
Bình luận
Bình luận
Tôi ngồi xuống giường, lôi điện thoại ra vuốt faceboook, đang lướt thì thấy Lan Vy đăng ảnh mới. Cô ấy ngồi ở một quán cà phê, nở nụ cười tươi nhìn vào camera, ai là người chụp ảnh cho cô ấy vậy, bạn trai sao, Lan Vy vó người yêu rồi sao. Dòng tiêu đề của bài đăng là: Đi cà phê sáng.
Bình luận
Cô ấy còn gắn thẻ một tài khoản tên Dương Anh Tuấn, tôi ấn vào tài khoản đó xem là một người con trai, vậy đây là người yêu của cô ấy thật sao? A, trái tim tôi đau nhói.
Bình luận
Tôi quăng điện thoại xuống nền nhà rồi nằm ngửa xuống giường nhìn lên trần nhà, tôi không biết mình nhìn cái gì nữa vì lúc này trong đầu tôi chỉ có hình bóng của Lan Vy, trước mắt tôi bỗng hiện ra đôi mắt sắc sảo, nụ cười tỏa sáng và gương mặt trái xoan quyến rũ. Tôi cố đẩy hình bóng của cô ấy ra khỏi đầu mình nhưng không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nó im lặng không nói gì, tôi nghe được bên phía nó có nhiều tiếng nói, chắc đang ở chỗ đông người, khoảng năm giây sau nó mới bắt đầu trả lời, "Anh Minh ơi, đi đánh bóng chuyền không? Đội đanh thiếu một người."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không phải vì được bao ăn nên tôi mới đồng ý đâu nhé. Vì tôi đang buồn nên muốn đi đánh bóng chuyền cho quên nỗi buồn thôi.
Bình luận
Bình luận
Sau khi trận đấu kết thúc thằng Long giữ đúng lời dẫn cả đội đi ăn. Nó dẫn chúng tôi đến trước quán lẩu băng chuyền. Thằng này chắc nay xin được mẹ nhiều tiền lắm đây.
Bình luận
Tôi và mọi người định bước vào trong quán, thì thằng Long ngăn lại, "Ê ê, mọi người đi đâu đó? Bên này mà!"
Bình luận
Nó chỉ tay sang quán thịt xiên bẩn bên cạnh, mấy đứa chúng tôi đứng hình luôn, quán sang trọng nó nói đây sao.
Bình luận
"Xin lỗi mọi người nha, tại nay mẹ em cho có ít tiền à! Mình vào đây ăn tạm vài xiên thịt nướng nha!" Nó vừa gãi đầu vừa cười.