Theo bước chân của thời gian, cô nhóc ngày nào còn lấc cấc nay đã sớm trở thành một thiếu nữ với trái tim như đóa hoa chớm nở đầu xuân. Cô mang trong mình hành trang của tuổi trẻ, vững bước đi qua bao mùa phượng nở, lưu dấu trên tán lá xanh dưới mái trường năm nao. Mỗi nơi cô đặt chân đến đều mở ra một câu chuyện khác nhau xoay quanh thế giới đã dạy cô khôn lớn, từ tình thân, tình bạn và đến cả...tình yêu!
"Ngọc Liên". Cô ở đây nhìn về nơi ánh nắng đổ dài.
"Ngọc Liên". Cô lớn lên với trái tim bồi hồi thời niên thiếu.
"Ngọc Liên"...
Khi quay về nơi bắt đầu, khi ánh nắng vệt lên cánh hoa xuân mỏng nhẹ, khi tán lá xanh của cây phượng nơi góc sân dần héo úa...Tất cả đều còn đó! Chỉ là...không còn chúng ta.
"Anh thích em! Em có thể đừng dừng thích anh được không?"_ Người con trai mạnh mẽ với bờ vai rộng lớn ngày nào đã sụp đổ, tha thiết níu kéo người con gái mà mình đã từ chối biết bao lần.
"Xin lỗi nhưng em đã không còn thích anh nữa"...