CHƯƠNG 6: Quỷ


Đã một tuần trôi qua kể từ khi Mận và Dạ Huyền thành lập giao kèo. Tuy ả chưa từng lộ diện, cũng chẳng có gì bất thường xảy ra, nhưng trong lòng cô vẫn canh cánh một nỗi bất an khó tả. Kỳ thi hết môn cận kề, bài vở chồng chất khiến Mận ít ghé đền hơn trước. Cô và Thiện An vẫn đôi lúc nhắn tin hỏi thăm, song cũng chỉ dăm ba câu xã giao. Mận không đủ dũng khí gặp lại Thiện An, dù sao, mang trong mình linh hồn của chúa yêu, ai lại muốn lảng vảng trước mặt truyền nhân để mạo hiểm bị phát hiện kia chứ.

Bình luận

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Mận và Dạ Huyền thành lập giao kèo. Tuy ả chưa từng lộ diện, cũng chẳng có gì bất thường xảy ra, nhưng trong lòng cô vẫn canh cánh một nỗi bất an khó tả. Kỳ thi hết môn cận kề, bài vở chồng chất khiến Mận ít ghé đền hơn trước. Cô và Thiện An vẫn đôi lúc nhắn tin hỏi thăm, song cũng chỉ dăm ba câu xã giao. Mận không đủ dũng khí gặp lại Thiện An, dù sao, mang trong mình linh hồn của chúa yêu, ai lại muốn lảng vảng trước mặt truyền nhân để mạo hiểm bị phát hiện kia chứ.

Bình luận

Hôm nay, Mận có hẹn cùng vài người bạn ở lại sau tiết chiều để ôn thi. Khi buổi học nhóm kết thúc, trời đã sẩm tối. Cô lê từng bước nặng nề ra khỏi trường, khẽ thở dài, mệt mỏi. Tiếng cười nói tíu tít của mấy đứa bạn vang bên cạnh, rủ nhau ghé một quán phở nổi tiếng gần đây. 

Bình luận

Hôm nay, Mận có hẹn cùng vài người bạn ở lại sau tiết chiều để ôn thi. Khi buổi học nhóm kết thúc, trời đã sẩm tối. Cô lê từng bước nặng nề ra khỏi trường, khẽ thở dài, mệt mỏi. Tiếng cười nói tíu tít của mấy đứa bạn vang bên cạnh, rủ nhau ghé một quán phở nổi tiếng gần đây. 

Bình luận

Mận nghĩ thầm: “Đang giữa mùa thi căng thẳng thế này, tự thưởng cho mình một bát phở nóng hổi thơm lừng cũng đâu có gì quá.”

Bình luận

Mận nghĩ thầm: “Đang giữa mùa thi căng thẳng thế này, tự thưởng cho mình một bát phở nóng hổi thơm lừng cũng đâu có gì quá.”

Bình luận

Cả nhóm rẽ vào một con ngõ nhỏ. Bình thường nơi này quán xá mở san sát, người ra kẻ vào tấp nập, vậy mà hôm nay hầu như đều đóng cửa, chỉ lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn, nhưng cũng đang vội vã thu dọn. 

Bình luận

Cả nhóm rẽ vào một con ngõ nhỏ. Bình thường nơi này quán xá mở san sát, người ra kẻ vào tấp nập, vậy mà hôm nay hầu như đều đóng cửa, chỉ lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn, nhưng cũng đang vội vã thu dọn. 

Bình luận

“Quái lạ thật… mới gần tám giờ tối mà mọi người đã dọn hàng hết rồi sao?”

Bình luận

“Quái lạ thật… mới gần tám giờ tối mà mọi người đã dọn hàng hết rồi sao?”

Bình luận

Bỗng một cô bạn bất ngờ lên tiếng: “Nè, các cậu biết không? Ở khu này bị đồn là có ma đấy!”

Bình luận

Bỗng một cô bạn bất ngờ lên tiếng: “Nè, các cậu biết không? Ở khu này bị đồn là có ma đấy!”

Bình luận

Lời nói vừa rồi thành công dọa cả nhóm sợ hết hồn, một cô bạn khác vội vàng phản bác: “Cậu điên hả? đừng có nói linh tinh, tớ vẫn đi qua đây suốt có thấy gì đâu.”

Bình luận

Lời nói vừa rồi thành công dọa cả nhóm sợ hết hồn, một cô bạn khác vội vàng phản bác: “Cậu điên hả? đừng có nói linh tinh, tớ vẫn đi qua đây suốt có thấy gì đâu.”

Bình luận

“Ôi dào, cậu thì đi được mấy lần. Tin đồn này mới rộ lên vài tháng gần đây thôi. Nghe nói ở ngã ba phía bên kia hay xảy ra tai nạn lắm, mà toàn đúng nửa đêm. Ban đầu mọi người nghĩ do ngõ nhỏ lại tối, nên người ta phi nhanh không để ý rồi đâm nhau. Nhưng sau này lắp thêm đèn đường với biển báo rồi mà vẫn còn tai nạn. Người ta bảo… là bị ma che mắt đó!”

Bình luận

“Ôi dào, cậu thì đi được mấy lần. Tin đồn này mới rộ lên vài tháng gần đây thôi. Nghe nói ở ngã ba phía bên kia hay xảy ra tai nạn lắm, mà toàn đúng nửa đêm. Ban đầu mọi người nghĩ do ngõ nhỏ lại tối, nên người ta phi nhanh không để ý rồi đâm nhau. Nhưng sau này lắp thêm đèn đường với biển báo rồi mà vẫn còn tai nạn. Người ta bảo… là bị ma che mắt đó!”

Bình luận

Mận khẽ rùng mình. Một đứa trong nhóm bật khóc đòi về, liền bị mấy đứa còn lại chê là “nhát chết” rồi tiếp tục cười đùa như chẳng có gì xảy ra. Cái ngã ba trong câu chuyện vừa rồi đã ở ngay phía trước. Mận nhìn chằm chằm, không rời mắt. Quả thật, đèn đường sáng trưng, biển báo “Chú ý tốc độ” gắn to tướng trên tường - thoạt nhìn chẳng có gì đáng sợ. Khu này vốn chỉ toàn hàng quán, không phải khu dân cư. Chủ thuê mặt bằng bán hàng, tối thì đóng cửa về nhà. Quán phở nổi tiếng kia nằm tít ở cuối dãy. Cả nhóm đi mãi mà vẫn chưa đến nơi. Mận hơi sốt ruột. Càng đi sâu, cô càng thấy gai sống lưng: hàng quán hai bên đóng im ỉm, đèn đường thưa thớt, chập chờn nhấp nháy như sắp tắt.

Bình luận

Mận khẽ rùng mình. Một đứa trong nhóm bật khóc đòi về, liền bị mấy đứa còn lại chê là “nhát chết” rồi tiếp tục cười đùa như chẳng có gì xảy ra. Cái ngã ba trong câu chuyện vừa rồi đã ở ngay phía trước. Mận nhìn chằm chằm, không rời mắt. Quả thật, đèn đường sáng trưng, biển báo “Chú ý tốc độ” gắn to tướng trên tường - thoạt nhìn chẳng có gì đáng sợ. Khu này vốn chỉ toàn hàng quán, không phải khu dân cư. Chủ thuê mặt bằng bán hàng, tối thì đóng cửa về nhà. Quán phở nổi tiếng kia nằm tít ở cuối dãy. Cả nhóm đi mãi mà vẫn chưa đến nơi. Mận hơi sốt ruột. Càng đi sâu, cô càng thấy gai sống lưng: hàng quán hai bên đóng im ỉm, đèn đường thưa thớt, chập chờn nhấp nháy như sắp tắt.

Bình luận

Cô đang định mở miệng bảo mấy đứa quay lại thì một tiếng sột soạt bất ngờ vang lên, khiến cả nhóm khựng lại, đảo mắt nhìn quanh tìm nơi phát ra. Âm thanh ấy vọng ra từ một góc tối gần đó. Một cô bạn gan dạ nhất tiến lại trước, mấy đứa còn lại thì chần chừ, rồi cũng chầm chậm bước theo sau. Càng lại gần, tiếng động càng rõ: răng rắc… răng rắc… xen lẫn tiếng nhai nhóp nhép. Trong bóng tối, một người đàn ông ngồi quay mặt vào tường, dáng vẻ khả nghi. Ngay lập tức, một mùi tanh tưởi nồng nặc bốc lên, xộc thẳng vào mũi, khiến cả nhóm đồng loạt nhăn mặt, vội vàng quay đi.

Bình luận

Cô đang định mở miệng bảo mấy đứa quay lại thì một tiếng sột soạt bất ngờ vang lên, khiến cả nhóm khựng lại, đảo mắt nhìn quanh tìm nơi phát ra. Âm thanh ấy vọng ra từ một góc tối gần đó. Một cô bạn gan dạ nhất tiến lại trước, mấy đứa còn lại thì chần chừ, rồi cũng chầm chậm bước theo sau. Càng lại gần, tiếng động càng rõ: răng rắc… răng rắc… xen lẫn tiếng nhai nhóp nhép. Trong bóng tối, một người đàn ông ngồi quay mặt vào tường, dáng vẻ khả nghi. Ngay lập tức, một mùi tanh tưởi nồng nặc bốc lên, xộc thẳng vào mũi, khiến cả nhóm đồng loạt nhăn mặt, vội vàng quay đi.

Bình luận

“Chắc là một người ăn xin đang lục lọi thùng rác, chúng ta mau đi thôi!” 

Bình luận

“Chắc là một người ăn xin đang lục lọi thùng rác, chúng ta mau đi thôi!” 

Bình luận

Toan quay người rời đi, Mận vô tình dẫm lên một cành cây khô dưới đất, tiếng “cạch” phát ra vang vọng trong con ngõ vắng tanh. Âm thanh tưởng chừng vô hại ấy lại lập tức thu hút ánh nhìn của gã đàn ông. Hắn buông thứ đang cầm xuống. Một vật hình cầu lăn nhanh về phía nhóm Mận. Khi ánh đèn đường hắt tới, tất cả đều chết lặng - đó là chiếc đầu của một người phụ nữ, máu me bê bết! Đôi mắt mở trừng trừng, đông cứng trong nỗi kinh hoàng tột độ.

Bình luận

Toan quay người rời đi, Mận vô tình dẫm lên một cành cây khô dưới đất, tiếng “cạch” phát ra vang vọng trong con ngõ vắng tanh. Âm thanh tưởng chừng vô hại ấy lại lập tức thu hút ánh nhìn của gã đàn ông. Hắn buông thứ đang cầm xuống. Một vật hình cầu lăn nhanh về phía nhóm Mận. Khi ánh đèn đường hắt tới, tất cả đều chết lặng - đó là chiếc đầu của một người phụ nữ, máu me bê bết! Đôi mắt mở trừng trừng, đông cứng trong nỗi kinh hoàng tột độ.

Bình luận

Những tiếng hét thất thanh xé toạc màn đêm, cả nhóm hốt hoảng bỏ chạy tán loạn. Gã đàn ông loạng choạng đứng dậy, ngoái đầu nhìn lại. Hai nhãn cầu trắng dã lồi hẳn ra như sắp rơi khỏi hốc mắt, miệng ngoác đến tận mang tai, răng nhọn tua tủa, nước dãi nhỏ ròng ròng. Tứ chi dài ngoằng, dị hợm đến mức chẳng thể là con người - đó là một con quỷ! Nó bật lên không trung, đáp xuống chắn ngang lối đi. Chỉ một cái vung tay, tất cả bạn Mận ngã nhào xuống đường bất tỉnh. Con quỷ chồm tới định tóm lấy một người. Mận chết lặng, muốn lao tới cứu bạn nhưng chân nặng như neo đá. Chẳng lẽ cô sẽ đứng nhìn bạn mình rơi vào tay tử thần như vậy sao?

Bình luận

Những tiếng hét thất thanh xé toạc màn đêm, cả nhóm hốt hoảng bỏ chạy tán loạn. Gã đàn ông loạng choạng đứng dậy, ngoái đầu nhìn lại. Hai nhãn cầu trắng dã lồi hẳn ra như sắp rơi khỏi hốc mắt, miệng ngoác đến tận mang tai, răng nhọn tua tủa, nước dãi nhỏ ròng ròng. Tứ chi dài ngoằng, dị hợm đến mức chẳng thể là con người - đó là một con quỷ! Nó bật lên không trung, đáp xuống chắn ngang lối đi. Chỉ một cái vung tay, tất cả bạn Mận ngã nhào xuống đường bất tỉnh. Con quỷ chồm tới định tóm lấy một người. Mận chết lặng, muốn lao tới cứu bạn nhưng chân nặng như neo đá. Chẳng lẽ cô sẽ đứng nhìn bạn mình rơi vào tay tử thần như vậy sao?

Bình luận

Bốp! Con quỷ giật mạnh cái đầu sang một bên, những mảnh vỡ rơi xuống đất kêu loảng xoảng. Mận giật mình quay lại — là Thiện An! Cô xuất hiện bất ngờ như một vị cứu tinh. Vừa rồi, Thiện An đã ôm lấy cái chum nước ven đường rồi dốc toàn lực ném thẳng vào con quỷ.

Bình luận

Bốp! Con quỷ giật mạnh cái đầu sang một bên, những mảnh vỡ rơi xuống đất kêu loảng xoảng. Mận giật mình quay lại — là Thiện An! Cô xuất hiện bất ngờ như một vị cứu tinh. Vừa rồi, Thiện An đã ôm lấy cái chum nước ven đường rồi dốc toàn lực ném thẳng vào con quỷ.

Bình luận

“Thiện An! Cậu làm gì ở đây? Nguy hiểm lắm, chạy mau!” Mận hét lớn.

Bình luận

“Thiện An! Cậu làm gì ở đây? Nguy hiểm lắm, chạy mau!” Mận hét lớn.

Bình luận

Con quỷ nhanh chóng dựng lại đầu, ánh mắt đỏ rực hằn đầy sát khí. Nó vung tay bổ về phía Thiện An. Cô ngã nhào một bên, thoát được trong gang tấc, bàn tay quỷ đập xuống mặt đường tạo thành một hố sâu hoắm. Thật không dám nghĩ đến việc bị trúng đòn thì sẽ thành ra thế nào.

Bình luận

Con quỷ nhanh chóng dựng lại đầu, ánh mắt đỏ rực hằn đầy sát khí. Nó vung tay bổ về phía Thiện An. Cô ngã nhào một bên, thoát được trong gang tấc, bàn tay quỷ đập xuống mặt đường tạo thành một hố sâu hoắm. Thật không dám nghĩ đến việc bị trúng đòn thì sẽ thành ra thế nào.

Bình luận

“Mận! Mau đưa bạn cậu đi! Tớ sẽ đánh lạc hướng nó!”

Bình luận

“Mận! Mau đưa bạn cậu đi! Tớ sẽ đánh lạc hướng nó!”

Bình luận

Thiện An nói dứt lời liền bật dậy, lao vào một con ngách hẹp. Con quỷ gầm lên điên cuồng đuổi theo, thân thể to lớn đập vào tường uỳnh uỵch, bụi vữa rơi lả tả.Mận vội kéo bạn mình vào một góc khuất, tìm nhặt lấy một thanh sắt gỉ bên đường, phi như bay theo hướng Thiện An. Chạy cũng đã thấm mệt, thấy con quỷ đã gần đuổi sát nút, Thiện An liên tục rẽ hướng nhằm cắt đuôi nó. Ngõ ngách đường Hà Nội nổi tiếng chằng chịt như mê cung, bóng dáng cô gái nhỏ thoăn thoắt lạng lách, con quỷ to xác liên tục bị các chướng ngại vật xung quanh làm cho chậm lại, quả nhiên đã mất dấu cô. 

Bình luận

Thiện An nói dứt lời liền bật dậy, lao vào một con ngách hẹp. Con quỷ gầm lên điên cuồng đuổi theo, thân thể to lớn đập vào tường uỳnh uỵch, bụi vữa rơi lả tả.Mận vội kéo bạn mình vào một góc khuất, tìm nhặt lấy một thanh sắt gỉ bên đường, phi như bay theo hướng Thiện An. Chạy cũng đã thấm mệt, thấy con quỷ đã gần đuổi sát nút, Thiện An liên tục rẽ hướng nhằm cắt đuôi nó. Ngõ ngách đường Hà Nội nổi tiếng chằng chịt như mê cung, bóng dáng cô gái nhỏ thoăn thoắt lạng lách, con quỷ to xác liên tục bị các chướng ngại vật xung quanh làm cho chậm lại, quả nhiên đã mất dấu cô. 

Bình luận

Thiện An ép sát người sau một chiếc thùng sắt lớn, hai tay bịt chặt miệng, cố gắng không để bất cứ âm thanh nào có thể phát ra. Tiếng rên rỉ của con quỷ vẫn rất gần, cô co rúm lại, mắt nhắm nghiền, mồ hôi chảy ròng ròng. Dù mang danh truyền nhân, cô hoàn toàn chẳng biết gì về chiến đấu. Vừa rồi đúng thật là đã quá liều lĩnh, nếu không may mắn chạy thoát, cô đã gặp phải đại hoạ sát thân rồi. 

Bình luận

Thiện An ép sát người sau một chiếc thùng sắt lớn, hai tay bịt chặt miệng, cố gắng không để bất cứ âm thanh nào có thể phát ra. Tiếng rên rỉ của con quỷ vẫn rất gần, cô co rúm lại, mắt nhắm nghiền, mồ hôi chảy ròng ròng. Dù mang danh truyền nhân, cô hoàn toàn chẳng biết gì về chiến đấu. Vừa rồi đúng thật là đã quá liều lĩnh, nếu không may mắn chạy thoát, cô đã gặp phải đại hoạ sát thân rồi. 

Bình luận

Vừa rồi, vì chạy quá nhanh nên một chiếc giày của Thiện An bị tuột. Không có thời gian xử lý, cô đành ném sang con ngõ đối diện,hy vọng có thể đánh lạc hướng. Con quỷ vẫn lùng sục quanh đó, phát hiện chiếc giày liền vớ lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi. Mận lần theo những dấu vết ngổn ngang trên đường, Mận rẽ qua vài khúc ngoặt, con quỷ đã ở ngay trước mắt cô. Cảnh tượng con quỷ cầm chiếc giày khiến tim cô thắt lại - một ý nghĩ kinh hoàng thoáng vụt qua: “Thiện An đã bị nó ăn thịt rồi sao?”

Bình luận

Vừa rồi, vì chạy quá nhanh nên một chiếc giày của Thiện An bị tuột. Không có thời gian xử lý, cô đành ném sang con ngõ đối diện,hy vọng có thể đánh lạc hướng. Con quỷ vẫn lùng sục quanh đó, phát hiện chiếc giày liền vớ lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi. Mận lần theo những dấu vết ngổn ngang trên đường, Mận rẽ qua vài khúc ngoặt, con quỷ đã ở ngay trước mắt cô. Cảnh tượng con quỷ cầm chiếc giày khiến tim cô thắt lại - một ý nghĩ kinh hoàng thoáng vụt qua: “Thiện An đã bị nó ăn thịt rồi sao?”

Bình luận

Cảm giác đau đớn và ân hận cuộn trào như thủy triều dâng. Chỉ vì cứu mình, Thiện An phải bỏ mạng tức tưởi như vậy. Nước mắt Mận trào ra, rơi lã chã, bàn tay cô siết chặt thanh sắt, đến mức gân xanh nổi hằn . Đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ ngàu, ánh nhìn hằm hằm như muốn thiêu cháy con quỷ. Trong cô giờ chỉ còn lại cơn giận dữ cuồng nộ, cuộn trào như sóng thần, cuốn trôi mọi sợ hãi, và một ý nghĩ duy nhất vang lên: phải xé xác con quỷ này ra thành trăm mảnh. 

Bình luận

Cảm giác đau đớn và ân hận cuộn trào như thủy triều dâng. Chỉ vì cứu mình, Thiện An phải bỏ mạng tức tưởi như vậy. Nước mắt Mận trào ra, rơi lã chã, bàn tay cô siết chặt thanh sắt, đến mức gân xanh nổi hằn . Đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ ngàu, ánh nhìn hằm hằm như muốn thiêu cháy con quỷ. Trong cô giờ chỉ còn lại cơn giận dữ cuồng nộ, cuộn trào như sóng thần, cuốn trôi mọi sợ hãi, và một ý nghĩ duy nhất vang lên: phải xé xác con quỷ này ra thành trăm mảnh. 

Bình luận

“Có muốn thử giết nó không? Ta sẽ chỉ cách cho… Nhìn đây này, đầu của nó ấy. Mau làm đi… vui lắm! Hahaha!”

Bình luận

“Có muốn thử giết nó không? Ta sẽ chỉ cách cho… Nhìn đây này, đầu của nó ấy. Mau làm đi… vui lắm! Hahaha!”

Bình luận

Tiếng Dạ Huyền vang lên văng vẳng trong đầu, lúc xa lúc gần, khiến tai Mận ù đặc. Cô nghiến răng ken két, toàn thân căng cứng, rồi bất ngờ lao vút tới. Thanh sắt trong tay giương cao, nhắm thẳng vào đầu con quỷ mà đâm xuống. Một tia máu đỏ lòm phụt thẳng lên mặt, nóng rát và tanh nồng. Bị tấn công bất ngờ, con quỷ không kịp trở tay, ngã rầm xuống đất. Mận ghì chặt cổ nó, trên môi nở một nụ cười tàn độc, ánh mắt lạnh băng, như thể không còn là chính mình. Cô rút thanh sắt ra - con quỷ ré lên một tiếng chói tai. Thấy nó quằn quại, Mận lại cảm thấy vô cùng thích thú, vừa khúc khích cười vừa đâm liên tiếp, mỗi nhát đều nặng như trút cả căm hận và khoái cảm vào đó.

Bình luận

Tiếng Dạ Huyền vang lên văng vẳng trong đầu, lúc xa lúc gần, khiến tai Mận ù đặc. Cô nghiến răng ken két, toàn thân căng cứng, rồi bất ngờ lao vút tới. Thanh sắt trong tay giương cao, nhắm thẳng vào đầu con quỷ mà đâm xuống. Một tia máu đỏ lòm phụt thẳng lên mặt, nóng rát và tanh nồng. Bị tấn công bất ngờ, con quỷ không kịp trở tay, ngã rầm xuống đất. Mận ghì chặt cổ nó, trên môi nở một nụ cười tàn độc, ánh mắt lạnh băng, như thể không còn là chính mình. Cô rút thanh sắt ra - con quỷ ré lên một tiếng chói tai. Thấy nó quằn quại, Mận lại cảm thấy vô cùng thích thú, vừa khúc khích cười vừa đâm liên tiếp, mỗi nhát đều nặng như trút cả căm hận và khoái cảm vào đó.

Bình luận

Tiếng cười của Mận như hòa chung với tiếng cười của Dạ Huyền, con quỷ kia đã bất động nhưng cô chưa hề có ý định dừng lại. Khuôn mặt bây giờ đã nhuốm đầy máu tươi, khoé miệng quỷ quái ấy vẫn cứ thế ngoác ra. Cơ thể Mận bắt đầu biến đổi, mái tóc dài dần, những hoa văn kỳ lạ xuất hiện trên hai tay, răng nanh cũng nhô ra nhọn hoắt. 

Bình luận

Tiếng cười của Mận như hòa chung với tiếng cười của Dạ Huyền, con quỷ kia đã bất động nhưng cô chưa hề có ý định dừng lại. Khuôn mặt bây giờ đã nhuốm đầy máu tươi, khoé miệng quỷ quái ấy vẫn cứ thế ngoác ra. Cơ thể Mận bắt đầu biến đổi, mái tóc dài dần, những hoa văn kỳ lạ xuất hiện trên hai tay, răng nanh cũng nhô ra nhọn hoắt. 

Bình luận

Thiện An nghe tiếng động mạnh bên ngoài nhưng không dám bước ra. Cô nín thở, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Mãi một lúc sau, giữa khoảng lặng đặc quánh, cô chợt nhận ra tiếng cười vang lên, quen thuộc nhưng không hiểu sao lại méo mó đến kỳ lạ.

Bình luận

Thiện An nghe tiếng động mạnh bên ngoài nhưng không dám bước ra. Cô nín thở, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Mãi một lúc sau, giữa khoảng lặng đặc quánh, cô chợt nhận ra tiếng cười vang lên, quen thuộc nhưng không hiểu sao lại méo mó đến kỳ lạ.

Bình luận

“Là giọng của Mận, nhưng sao nghe lại lạ lẫm quá vậy? Cậu ấy vẫn chưa rời khỏi đây sao?”

Bình luận

“Là giọng của Mận, nhưng sao nghe lại lạ lẫm quá vậy? Cậu ấy vẫn chưa rời khỏi đây sao?”

Bình luận

Nỗi lo lắng ngày một lớn dần, Thiện An lặng lẽ áp sát bờ tường, từng bước rón rén như sợ chính hơi thở của mình cũng phát ra tiếng động. Cô nghiêng người, hé mắt nhìn ra. Mận đứng đó, sừng sững như một pho tượng, bên cạnh là xác con quỷ với cái đầu nát bét, thân thể nó đang tan rã thành tro bụi. Một cảm giác bất bất an trào lên dữ dội, người kia… thật sự là Mận ư, hay chỉ là một kẻ mang gương mặt giống hệt cô ấy?

Bình luận

Nỗi lo lắng ngày một lớn dần, Thiện An lặng lẽ áp sát bờ tường, từng bước rón rén như sợ chính hơi thở của mình cũng phát ra tiếng động. Cô nghiêng người, hé mắt nhìn ra. Mận đứng đó, sừng sững như một pho tượng, bên cạnh là xác con quỷ với cái đầu nát bét, thân thể nó đang tan rã thành tro bụi. Một cảm giác bất bất an trào lên dữ dội, người kia… thật sự là Mận ư, hay chỉ là một kẻ mang gương mặt giống hệt cô ấy?

Bình luận

Thiện An rón rén tiến lại, giọng run rẩy: “Mận… cậu có ổn không vậy?”

Bình luận

Thiện An rón rén tiến lại, giọng run rẩy: “Mận… cậu có ổn không vậy?”

Bình luận

Mận quay ngoắt lại, ánh mắt trống rỗng, máu từ thanh sắt nhỏ tong tong xuống nền, loang thành một vũng đỏ thẫm. Thiện An chết lặng, khụy xuống, chưa kịp phản ứng thì Mận đã lao tới như dã thú vồ mồi. Cô lùi ngược ra sau, chộp lấy thanh sắt chặn lại, hai người giằng co dữ dội. Lực tấn công từ Mận nặng như muốn nghiền nát toàn thân cô. Người bạn ấm áp, tốt bụng thường ngày giờ đây lại hóa thành ác quỷ ngay trước mắt. Hình ảnh này… quá quen thuộc - mẹ cô, năm xưa, cũng từng như thế. Cảnh tượng kinh hoàng ấy ùa về, nỗi thống khổ ấy lại một lần nữa nhấn chìm Thiện An. Cô bật khóc nức nở, nghẹn ngào gọi tên Mận trong nước mắt, hơi thở nặng nhọc mỗi lúc một thưa thớt, Thiện An thấy cơ thể mệt rã rời, ý nghĩ buông xuôi mờ nhạt dần xuất hiện.

Bình luận

Mận quay ngoắt lại, ánh mắt trống rỗng, máu từ thanh sắt nhỏ tong tong xuống nền, loang thành một vũng đỏ thẫm. Thiện An chết lặng, khụy xuống, chưa kịp phản ứng thì Mận đã lao tới như dã thú vồ mồi. Cô lùi ngược ra sau, chộp lấy thanh sắt chặn lại, hai người giằng co dữ dội. Lực tấn công từ Mận nặng như muốn nghiền nát toàn thân cô. Người bạn ấm áp, tốt bụng thường ngày giờ đây lại hóa thành ác quỷ ngay trước mắt. Hình ảnh này… quá quen thuộc - mẹ cô, năm xưa, cũng từng như thế. Cảnh tượng kinh hoàng ấy ùa về, nỗi thống khổ ấy lại một lần nữa nhấn chìm Thiện An. Cô bật khóc nức nở, nghẹn ngào gọi tên Mận trong nước mắt, hơi thở nặng nhọc mỗi lúc một thưa thớt, Thiện An thấy cơ thể mệt rã rời, ý nghĩ buông xuôi mờ nhạt dần xuất hiện.

Bình luận

 Bất chợt, Thiện An cảm thấy hai tay mình nhẹ bẫng, sức ghì điên cuồng khi nãy bỗng chốc tan biến. Cô thở hổn hển, ngước mắt nhìn lên người đối diện, Thiện An sững người, Mận cũng đang khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lộp bộp xuống gương mặt cô, run rẩy như chứa cả một trời day dứt. Trong đôi mắt ấy, ánh sáng quen thuộc đang dần quay lại, hơi ấm áp xua tan đi lớp oán khí lạnh lẽo. Mận cuối cùng đã trở về rồi sao? Có lẽ Mận đã kiệt sức, mềm oặt ngã vào lòng Thiện An.

Bình luận

 Bất chợt, Thiện An cảm thấy hai tay mình nhẹ bẫng, sức ghì điên cuồng khi nãy bỗng chốc tan biến. Cô thở hổn hển, ngước mắt nhìn lên người đối diện, Thiện An sững người, Mận cũng đang khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lộp bộp xuống gương mặt cô, run rẩy như chứa cả một trời day dứt. Trong đôi mắt ấy, ánh sáng quen thuộc đang dần quay lại, hơi ấm áp xua tan đi lớp oán khí lạnh lẽo. Mận cuối cùng đã trở về rồi sao? Có lẽ Mận đã kiệt sức, mềm oặt ngã vào lòng Thiện An.

Bình luận

Máu con quỷ tan biến sạch, chẳng còn lại một dấu vết nào, như thể nó chưa từng tồn tại. Thiện An hoang mang nhìn quanh, cô gắng gượng dìu Mận dựa vào tường. Vội vã đến đây nên Thiện An đã để quên điện thoại di động ở nhà, cô phi ra đường lớn hô hoán kêu cứu, một số người dân xung quanh chạy lại giúp đỡ. Chẳng bao lâu sau, tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Lực lượng chức năng tỏa ra điều tra hiện trường, nhưng ngoài dấu vết hỗn loạn của một trận ẩu đả, chẳng tìm được điều gì bất thường. Ngay cả thi thể người phụ nữ xấu số mà con quỷ đã ăn thịt cũng biến mất không dấu vết. Cuối cùng, cảnh sát chỉ kết luận đây là vụ một nhóm nữ sinh bị vài tên du côn tấn công rồi bỏ chạy, rất may là sau đó không ai bị thương. 

Bình luận

Máu con quỷ tan biến sạch, chẳng còn lại một dấu vết nào, như thể nó chưa từng tồn tại. Thiện An hoang mang nhìn quanh, cô gắng gượng dìu Mận dựa vào tường. Vội vã đến đây nên Thiện An đã để quên điện thoại di động ở nhà, cô phi ra đường lớn hô hoán kêu cứu, một số người dân xung quanh chạy lại giúp đỡ. Chẳng bao lâu sau, tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Lực lượng chức năng tỏa ra điều tra hiện trường, nhưng ngoài dấu vết hỗn loạn của một trận ẩu đả, chẳng tìm được điều gì bất thường. Ngay cả thi thể người phụ nữ xấu số mà con quỷ đã ăn thịt cũng biến mất không dấu vết. Cuối cùng, cảnh sát chỉ kết luận đây là vụ một nhóm nữ sinh bị vài tên du côn tấn công rồi bỏ chạy, rất may là sau đó không ai bị thương. 

Bình luận

Thiện An lặng lẽ túc trực bên giường bệnh. Mận vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ có tiếng “tít tít” của máy theo dõi vang vọng trong không gian tĩnh lặng. May mắn là bác sĩ khẳng định tình trạng của Mận đã ổn định, cô mới có thể yên tâm phần nào. Những người bạn còn lại hình như không còn nhớ chuyện gì về tối hôm qua, họ đều sớm tỉnh lại và được chuyển về nhà theo dõi. 

Bình luận

Thiện An lặng lẽ túc trực bên giường bệnh. Mận vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ có tiếng “tít tít” của máy theo dõi vang vọng trong không gian tĩnh lặng. May mắn là bác sĩ khẳng định tình trạng của Mận đã ổn định, cô mới có thể yên tâm phần nào. Những người bạn còn lại hình như không còn nhớ chuyện gì về tối hôm qua, họ đều sớm tỉnh lại và được chuyển về nhà theo dõi. 

Bình luận

Bà nội vội vã tìm đến bệnh viện, gặp được Thiện An thì lo lắng hỏi rất nhiều, đêm qua thấy cô đột ngột chạy ra khỏi nhà khiến bà đứng ngồi không yên, đi tìm khắp nơi mà cũng không thấy đâu. Thiện An chỉ cười ngượng rồi xin lỗi bà, nói dối rằng nhận được tin nhắn kêu cứu của Mận nên mới gấp rút như vậy. Bố mẹ mận dưới quê biết tin thì lo lắng vô cùng, mẹ và bà ngoại cô sốt sắng bắt xe lên Hà Nội để chăm sóc con gái. Phải mất đến hai ngày sau Mận mới tỉnh lại, Theo lời cảnh sát, cô đã một mình chống trả tên du côn để bảo vệ bạn bè, thậm chí còn được nhận bằng tuyên dương vì hành động dũng cảm.

Bình luận

Bà nội vội vã tìm đến bệnh viện, gặp được Thiện An thì lo lắng hỏi rất nhiều, đêm qua thấy cô đột ngột chạy ra khỏi nhà khiến bà đứng ngồi không yên, đi tìm khắp nơi mà cũng không thấy đâu. Thiện An chỉ cười ngượng rồi xin lỗi bà, nói dối rằng nhận được tin nhắn kêu cứu của Mận nên mới gấp rút như vậy. Bố mẹ mận dưới quê biết tin thì lo lắng vô cùng, mẹ và bà ngoại cô sốt sắng bắt xe lên Hà Nội để chăm sóc con gái. Phải mất đến hai ngày sau Mận mới tỉnh lại, Theo lời cảnh sát, cô đã một mình chống trả tên du côn để bảo vệ bạn bè, thậm chí còn được nhận bằng tuyên dương vì hành động dũng cảm.

Bình luận

 Thực lòng, Mận cũng chẳng biết mình đã làm những gì. Cô cố gắng xâu chuỗi những mảnh ký ức rời rạc, chỉ nhớ khi ấy mắt mình như mờ đi, và trong cơn giận dữ tột độ, cô đã lao thẳng vào con quỷ. Phần tiếp theo trong trí nhớ chỉ là khoảng trống mịt mù; mỗi lần cố nhớ lại, cơn đau nhức dữ dội lại ập đến khiến cô chẳng còn dám nghĩ ngợi nhiều. Bạn bè trên trường đại học cũng nườm nượp đến thăm, Mận bận như giám đốc công ty tiếp khách không kịp. Thiện An đứng khuất sau cửa phòng nhìn thấy Mận đang hồi phục ổn thì cũng yên tâm rời đi, Mận nhận ra Thiện An ngay lập tức, cô muốn gọi với lại nhưng dây truyền dịch trên tay không tiện di chuyển, đành bất lực để bóng hình ấy rời khỏi tầm mắt.

Bình luận

 Thực lòng, Mận cũng chẳng biết mình đã làm những gì. Cô cố gắng xâu chuỗi những mảnh ký ức rời rạc, chỉ nhớ khi ấy mắt mình như mờ đi, và trong cơn giận dữ tột độ, cô đã lao thẳng vào con quỷ. Phần tiếp theo trong trí nhớ chỉ là khoảng trống mịt mù; mỗi lần cố nhớ lại, cơn đau nhức dữ dội lại ập đến khiến cô chẳng còn dám nghĩ ngợi nhiều. Bạn bè trên trường đại học cũng nườm nượp đến thăm, Mận bận như giám đốc công ty tiếp khách không kịp. Thiện An đứng khuất sau cửa phòng nhìn thấy Mận đang hồi phục ổn thì cũng yên tâm rời đi, Mận nhận ra Thiện An ngay lập tức, cô muốn gọi với lại nhưng dây truyền dịch trên tay không tiện di chuyển, đành bất lực để bóng hình ấy rời khỏi tầm mắt.

Bình luận

Bác sĩ đánh giá thể trạng của Mận rất tốt và cho phép xuất viện. Cô vui vẻ đưa bà và mẹ ra bến xe, phải trấn an một hồi lâu họ mới yên tâm rời đi. Ngay sau đó, Mận trở lại trường, nhanh chóng bắt nhịp để hoàn thành trọn vẹn kỳ thi. Thế nhưng giữa cô và Thiện An giờ đây như thuộc về hai thế giới khác biệt. Nhiều lần Mận ghé thăm bà nội với hy vọng gặp Thiện An, nhưng lần nào cũng bị từ chối khéo. Chẳng lẽ cô đã bị phát hiện điều gì, nên mới bị giữ khoảng cách như vậy? Những suy nghĩ dằn vặt cứ quẩn quanh, hàng chục tin nhắn gửi đi mà chẳng nhận nổi một lời hồi đáp. 

Bình luận

Bác sĩ đánh giá thể trạng của Mận rất tốt và cho phép xuất viện. Cô vui vẻ đưa bà và mẹ ra bến xe, phải trấn an một hồi lâu họ mới yên tâm rời đi. Ngay sau đó, Mận trở lại trường, nhanh chóng bắt nhịp để hoàn thành trọn vẹn kỳ thi. Thế nhưng giữa cô và Thiện An giờ đây như thuộc về hai thế giới khác biệt. Nhiều lần Mận ghé thăm bà nội với hy vọng gặp Thiện An, nhưng lần nào cũng bị từ chối khéo. Chẳng lẽ cô đã bị phát hiện điều gì, nên mới bị giữ khoảng cách như vậy? Những suy nghĩ dằn vặt cứ quẩn quanh, hàng chục tin nhắn gửi đi mà chẳng nhận nổi một lời hồi đáp. 

Bình luận

“Bà không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai đứa, nhưng từ khi về tới nhà, Thiện An cứ thu mình trong phòng, không chịu ra ngoài. Ngay cả bà cũng khó mà lại gần. Nó từng như vậy vài lần rồi, rồi cũng tự bình thường trở lại thôi. Cháu đừng lo lắng quá.”

Bình luận

“Bà không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai đứa, nhưng từ khi về tới nhà, Thiện An cứ thu mình trong phòng, không chịu ra ngoài. Ngay cả bà cũng khó mà lại gần. Nó từng như vậy vài lần rồi, rồi cũng tự bình thường trở lại thôi. Cháu đừng lo lắng quá.”

Bình luận

Giọng bà nội vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Mận. Cô khẽ cúi mặt, cố giấu vẻ bồn chồn, gượng đáp: “Cháu cảm ơn bà… Cháu chỉ mong là cậu ấy vẫn ổn.”

Bình luận

Giọng bà nội vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Mận. Cô khẽ cúi mặt, cố giấu vẻ bồn chồn, gượng đáp: “Cháu cảm ơn bà… Cháu chỉ mong là cậu ấy vẫn ổn.”

Bình luận

“Cháu yên tâm đi. Thấy hai đứa quan tâm nhau như vậy, bà mừng lắm. Con bé trước giờ vẫn luôn cô độc chỉ một mình. Thật may là ông trời để Thiện An gặp được cháu.”

Bình luận

“Cháu yên tâm đi. Thấy hai đứa quan tâm nhau như vậy, bà mừng lắm. Con bé trước giờ vẫn luôn cô độc chỉ một mình. Thật may là ông trời để Thiện An gặp được cháu.”

Bình luận

Bà nội khẽ thở dài, gương mặt tần tảo nhuốm một nỗi buồn mơ hồ. Ánh nắng chiều hắt nghiêng, phủ lên mái tóc bạc trắng. Chắc hẳn bà và Thiện An đã phải trải qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn.

Bình luận

Bà nội khẽ thở dài, gương mặt tần tảo nhuốm một nỗi buồn mơ hồ. Ánh nắng chiều hắt nghiêng, phủ lên mái tóc bạc trắng. Chắc hẳn bà và Thiện An đã phải trải qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn.

Bình luận

“Bà ơi, có chuyện gì cũng đừng nên để mãi trong lòng, bà cứ nói cho cháu nghe. Nếu có thể cháu muốn chia sẻ cùng bà.”

Bình luận

“Bà ơi, có chuyện gì cũng đừng nên để mãi trong lòng, bà cứ nói cho cháu nghe. Nếu có thể cháu muốn chia sẻ cùng bà.”

Bình luận

Bà mỉm cười hiền hậu, bàn tay gầy guộc xoa nhẹ lên đầu cô, nhưng ánh mắt lại hướng xa xăm ra mặt hồ phẳng lặng.

Bình luận

Bà mỉm cười hiền hậu, bàn tay gầy guộc xoa nhẹ lên đầu cô, nhưng ánh mắt lại hướng xa xăm ra mặt hồ phẳng lặng.

Bình luận

“Sắp tới, có thể các cháu sẽ phải đối mặt với một hành trình đầy thử thách. Bà đã suy đi tính lại rất nhiều, và tin rằng cuộc gặp gỡ với vị sư thầy lần trước không phải sự tình cờ… mà là một vòng xoay định mệnh. Bà sẽ kể cho cháu nghe về quá khứ của Thiện An.”

Bình luận

“Sắp tới, có thể các cháu sẽ phải đối mặt với một hành trình đầy thử thách. Bà đã suy đi tính lại rất nhiều, và tin rằng cuộc gặp gỡ với vị sư thầy lần trước không phải sự tình cờ… mà là một vòng xoay định mệnh. Bà sẽ kể cho cháu nghe về quá khứ của Thiện An.”

Bình luận

Nhận ra ánh mắt sửng sốt của Mận, bà khẽ nghiêng đầu, giọng trầm xuống: “Bà chỉ có một người con trai, tên là Đức Giang. Cả gia đình bốn người từng quây quần hạnh phúc… cho đến khi con trai và con dâu của bà ra đi.”

Bình luận

Nhận ra ánh mắt sửng sốt của Mận, bà khẽ nghiêng đầu, giọng trầm xuống: “Bà chỉ có một người con trai, tên là Đức Giang. Cả gia đình bốn người từng quây quần hạnh phúc… cho đến khi con trai và con dâu của bà ra đi.”

Bình luận

Bà hơi khựng lại, hít sâu như cố níu giữ những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.

Bình luận

Bà hơi khựng lại, hít sâu như cố níu giữ những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.

Bình luận

“Năm ấy, Thiện An mới học lớp hai, theo học ở ngôi trường cấp một gần cơ quan mẹ, nên mỗi chiều thường được mẹ tiện thể qua đón về. Hôm đó cũng chẳng khác ngày thường… con trai và con dâu đi làm về muộn, còn bà ở nhà chờ cơm. Rồi một cuộc điện thoại bất ngờ đã xáo tung tất cả. Người ở đầu dây bên kia tự xưng là cảnh sát. Họ báo rằng con dâu của bà đã bị sát hại, cháu gái đang bị thương nặng và được cấp cứu tại bệnh viện. Hung thủ đã đến đồn tự thú. Và người đó… không ai khác chính là con trai của bà.”

Bình luận

“Năm ấy, Thiện An mới học lớp hai, theo học ở ngôi trường cấp một gần cơ quan mẹ, nên mỗi chiều thường được mẹ tiện thể qua đón về. Hôm đó cũng chẳng khác ngày thường… con trai và con dâu đi làm về muộn, còn bà ở nhà chờ cơm. Rồi một cuộc điện thoại bất ngờ đã xáo tung tất cả. Người ở đầu dây bên kia tự xưng là cảnh sát. Họ báo rằng con dâu của bà đã bị sát hại, cháu gái đang bị thương nặng và được cấp cứu tại bệnh viện. Hung thủ đã đến đồn tự thú. Và người đó… không ai khác chính là con trai của bà.”

Bình luận

Nói đến đây, đôi vai gầy guộc của bà run lên từng đợt. Mọi chuyện quá sức tưởng tượng của Mận, khiến cô chỉ biết lặng im nghe bà kể.

Bình luận

Nói đến đây, đôi vai gầy guộc của bà run lên từng đợt. Mọi chuyện quá sức tưởng tượng của Mận, khiến cô chỉ biết lặng im nghe bà kể.

“Thật sự, bà không thể tin nổi những gì vừa nghe,” bà nghẹn giọng, “bà vội đến đồn cảnh sát, khẳng định có sự nhầm lẫn, yêu cầu điều tra lại, nhưng chỉ nhận về những cái lắc đầu lạnh lùng.”

Bình luận

“Thật sự, bà không thể tin nổi những gì vừa nghe,” bà nghẹn giọng, “bà vội đến đồn cảnh sát, khẳng định có sự nhầm lẫn, yêu cầu điều tra lại, nhưng chỉ nhận về những cái lắc đầu lạnh lùng.”

Bình luận

Trong ký ức bà, hình ảnh con trai ngồi sau song sắt buồng tạm giam hiện lên rõ ràng, bà cảm giác như chân tay rụng rời. “Làm sao thằng bé có thể giết vợ mình được chứ? Nó hiền lành, chất phác, hơn nữa hai vợ chồng vẫn rất yêu thương nhau, không thể có chuyện ấy.” Vì bị gán mác tội phạm nguy hiểm, bà không được phép gặp lâu. Cả thế giới của bà và Thiện An như sụp đổ hoàn toàn. Khi con bé tỉnh lại, nó khóc nức nở, van xin rằng bố làm vậy để bảo vệ mẹ con nó, rằng mẹ đã biến thành quỷ dữ đi tấn công người khác. Nhưng chẳng ai tin lời nó. Bà cũng nghĩ rằng sau cú sốc quá lớn, Thiện An mới sinh ra ảo giác. Con bé trải qua vô số buổi điều trị tâm lý nhưng không mấy hiệu quả, vẫn liên tục gào khóc đòi gặp bố, thậm chí nó còn có xu hướng tự làm hại bản thân, buộc bác sĩ phải dùng đến  thuốc an thần.

Bình luận

Trong ký ức bà, hình ảnh con trai ngồi sau song sắt buồng tạm giam hiện lên rõ ràng, bà cảm giác như chân tay rụng rời. “Làm sao thằng bé có thể giết vợ mình được chứ? Nó hiền lành, chất phác, hơn nữa hai vợ chồng vẫn rất yêu thương nhau, không thể có chuyện ấy.” Vì bị gán mác tội phạm nguy hiểm, bà không được phép gặp lâu. Cả thế giới của bà và Thiện An như sụp đổ hoàn toàn. Khi con bé tỉnh lại, nó khóc nức nở, van xin rằng bố làm vậy để bảo vệ mẹ con nó, rằng mẹ đã biến thành quỷ dữ đi tấn công người khác. Nhưng chẳng ai tin lời nó. Bà cũng nghĩ rằng sau cú sốc quá lớn, Thiện An mới sinh ra ảo giác. Con bé trải qua vô số buổi điều trị tâm lý nhưng không mấy hiệu quả, vẫn liên tục gào khóc đòi gặp bố, thậm chí nó còn có xu hướng tự làm hại bản thân, buộc bác sĩ phải dùng đến  thuốc an thần.

Bình luận

Tòa án phán quyết mức án tử hình dành cho Đức Giang, nhưng vì đã đầu thú hối cải nên được giảm xuống tù chung thân. Mọi người xung quanh chỉ trích thậm tệ, cho rằng mức án quá nhẹ cho tội ác ghê rợn ấy. Đức Giang vẫn ngồi yên lặng chịu đựng, không một lời thanh minh. Ngày bà gặp lại con trai, ông đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt hốc hác, tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm, không còn dáng vẻ phúc hậu ngày trước. Đức Giang nói với bà: “Con là đứa con bất hiếu, chưa đền đáp được gì mà lại khiến mẹ phải đau khổ. Mẹ hãy sống thật tốt, thay con chăm sóc Thiện An. Con sẽ sớm về bên vợ con.” Lúc ấy bà không còn nghe rõ cái gì cả, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Bình luận

Tòa án phán quyết mức án tử hình dành cho Đức Giang, nhưng vì đã đầu thú hối cải nên được giảm xuống tù chung thân. Mọi người xung quanh chỉ trích thậm tệ, cho rằng mức án quá nhẹ cho tội ác ghê rợn ấy. Đức Giang vẫn ngồi yên lặng chịu đựng, không một lời thanh minh. Ngày bà gặp lại con trai, ông đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt hốc hác, tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm, không còn dáng vẻ phúc hậu ngày trước. Đức Giang nói với bà: “Con là đứa con bất hiếu, chưa đền đáp được gì mà lại khiến mẹ phải đau khổ. Mẹ hãy sống thật tốt, thay con chăm sóc Thiện An. Con sẽ sớm về bên vợ con.” Lúc ấy bà không còn nghe rõ cái gì cả, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Bình luận

Mận cũng vô thức rơi nước mắt, lòng đau nhói khi nghĩ đến nỗi thống khổ mà Thiện An đã trải qua. Cô nhẹ nhàng tiến lại ngồi bên cạnh, lấy tay xoa lưng an ủi bà, bà cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Bình luận

Mận cũng vô thức rơi nước mắt, lòng đau nhói khi nghĩ đến nỗi thống khổ mà Thiện An đã trải qua. Cô nhẹ nhàng tiến lại ngồi bên cạnh, lấy tay xoa lưng an ủi bà, bà cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Bình luận

“Thiện An không được phép gặp bố nên ngày càng trở nên bất ổn. Con bé bỏ ăn, bỏ uống, đập phá đồ đạc. Bà thật sự cũng lực bất tòng tâm. Có một lần, bác sĩ gọi bà ra sau hành lang để tiếp nhận một tin từ đồn cảnh sát. Họ báo rằng phạm nhân Nguyễn Đức Giang đã treo cổ tự vẫn trong phòng giam, được cấp cứu tích cực nhưng không qua khỏi.” 

Bình luận

“Thiện An không được phép gặp bố nên ngày càng trở nên bất ổn. Con bé bỏ ăn, bỏ uống, đập phá đồ đạc. Bà thật sự cũng lực bất tòng tâm. Có một lần, bác sĩ gọi bà ra sau hành lang để tiếp nhận một tin từ đồn cảnh sát. Họ báo rằng phạm nhân Nguyễn Đức Giang đã treo cổ tự vẫn trong phòng giam, được cấp cứu tích cực nhưng không qua khỏi.” 

Bình luận

Nghe xong tin dữ, tim bà như quặn thắt lại. Thế nhưng Thiện An lại lén lút theo sau, nghe hết tất. Con bé đứng yên run rẩy rồi bất ngờ ngã quỵ xuống đất.  Mọi người hoảng hốt đưa vào phòng hồi sức. Lúc đó bà chỉ mong bản thân có thể đổi mạng cho con bé được sống tiếp mà thôi. Bà chỉ biết cầu mong có phép màu, rằng bà có thể đổi mạng mình để con bé sống tiếp. May mắn thay, con bé đã qua cơn nguy kịch, nhưng bác sĩ cảnh báo cần tuyệt đối ngăn Thiện An nghe mọi tin tức về bố. Đức Giang để lại cho con bé một bức thư, nhưng bà đã nhất quyết giấu kín, không để Thiện An biết.

Bình luận

Nghe xong tin dữ, tim bà như quặn thắt lại. Thế nhưng Thiện An lại lén lút theo sau, nghe hết tất. Con bé đứng yên run rẩy rồi bất ngờ ngã quỵ xuống đất.  Mọi người hoảng hốt đưa vào phòng hồi sức. Lúc đó bà chỉ mong bản thân có thể đổi mạng cho con bé được sống tiếp mà thôi. Bà chỉ biết cầu mong có phép màu, rằng bà có thể đổi mạng mình để con bé sống tiếp. May mắn thay, con bé đã qua cơn nguy kịch, nhưng bác sĩ cảnh báo cần tuyệt đối ngăn Thiện An nghe mọi tin tức về bố. Đức Giang để lại cho con bé một bức thư, nhưng bà đã nhất quyết giấu kín, không để Thiện An biết.

Bình luận

Sau khi tỉnh lại, tính tình Thiện An hoàn toàn thay đổi. Nó không nói chuyện với ai, cả ngày chỉ nằm bất động, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Hàng ngày con bé phải dùng một tá loại thuốc, không từ chối cũng không phản kháng, như một con búp bê vô hồn. Bác sĩ chẩn đoán con bé bị trầm cảm nặng, các buổi trị liệu tâm lý diễn ra liên tục. Trong một thời gian ngắn, mất đi cả cha lẫn mẹ đã để lại vết thương sâu không bao giờ lành trong tâm trí con bé.

Bình luận

Sau khi tỉnh lại, tính tình Thiện An hoàn toàn thay đổi. Nó không nói chuyện với ai, cả ngày chỉ nằm bất động, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Hàng ngày con bé phải dùng một tá loại thuốc, không từ chối cũng không phản kháng, như một con búp bê vô hồn. Bác sĩ chẩn đoán con bé bị trầm cảm nặng, các buổi trị liệu tâm lý diễn ra liên tục. Trong một thời gian ngắn, mất đi cả cha lẫn mẹ đã để lại vết thương sâu không bao giờ lành trong tâm trí con bé.

Bình luận

Cho đến một ngày, khi bà mang đồ ăn vào phòng, thấy nó quay lưng về góc tường, tay cầm bức thư của bố. Bà hốt hoảng đến mức đánh rơi mâm thức ăn, run rẩy không thốt nên lời. Con bé từ từ quay lại, bất ngờ lên tiếng khiến bà giật mình: “Từ mai cháu sẽ trở về nhà đi học như bình thường.” Các bác sĩ vô cùng bất ngờ nhưng cũng không hiểu nổi sự thay đổi đó. Con bé như trở về bình thường, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác biệt: từ một cô bé vui vẻ, năng động trở thành lạnh lùng và trầm tính.

Bình luận

Cho đến một ngày, khi bà mang đồ ăn vào phòng, thấy nó quay lưng về góc tường, tay cầm bức thư của bố. Bà hốt hoảng đến mức đánh rơi mâm thức ăn, run rẩy không thốt nên lời. Con bé từ từ quay lại, bất ngờ lên tiếng khiến bà giật mình: “Từ mai cháu sẽ trở về nhà đi học như bình thường.” Các bác sĩ vô cùng bất ngờ nhưng cũng không hiểu nổi sự thay đổi đó. Con bé như trở về bình thường, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác biệt: từ một cô bé vui vẻ, năng động trở thành lạnh lùng và trầm tính.

Bình luận

Bà thở dài một hơi, Mận ngồi im lặng bên cạnh, lòng tràn đầy thương cảm cho số phận của Thiện An. Cô dìu bà vào trong phòng nghỉ ngơi, không thể tin được một người bà già yếu lại phải gồng gánh nỗi đau tinh thần lớn lao đến vậy.

Bình luận

Bà thở dài một hơi, Mận ngồi im lặng bên cạnh, lòng tràn đầy thương cảm cho số phận của Thiện An. Cô dìu bà vào trong phòng nghỉ ngơi, không thể tin được một người bà già yếu lại phải gồng gánh nỗi đau tinh thần lớn lao đến vậy.

Bình luận

“Cháu biết không? Thiện An đã nhiều lần kể rằng đã gặp một con quỷ rất mạnh, chính hắn ta đã biến đổi mẹ con bé.” Bà dừng lại một lúc, rồi ngập ngừng nói tiếp: “Cháu có thể giúp bà bảo vệ Thiện An thật tốt chứ?”

Bình luận

“Cháu biết không? Thiện An đã nhiều lần kể rằng đã gặp một con quỷ rất mạnh, chính hắn ta đã biến đổi mẹ con bé.” Bà dừng lại một lúc, rồi ngập ngừng nói tiếp: “Cháu có thể giúp bà bảo vệ Thiện An thật tốt chứ?”

Bình luận

Bà nội nhìn Mận với ánh mắt thành khẩn, tràn đầy hy vọng. Mặt Mận nghiêm trang, cô đáp lời: “Cháu hiểu rồi, thưa bà!”

Bình luận

Bà nội nhìn Mận với ánh mắt thành khẩn, tràn đầy hy vọng. Mặt Mận nghiêm trang, cô đáp lời: “Cháu hiểu rồi, thưa bà!”


Truyện tương tự

Bình luận