Ánh sáng từ cửa sổ phòng hắt thẳng vào gương mặt trắng hồng đang còn mơ màng sau cơn say mèm ấy. Không mở mắt ra nhưng tôi cảm nhận được làn gió mát sớm mai đang vuốt ve khuôn mặt tôi sau một đêm say khướt. Đầu tôi vẫn còn choáng váng và nặng trĩu như đang đội một chiếc mũ rất nặng khiến tôi khó chịu mà khẽ nhăn mặt. Cố gắng mở mắt ra nhưng dường như có ai đã dán hai mí mắt tôi lại: “Con dê Mỹ đáng ghét!” Tôi thầm chửi trong đầu người đã mang đến cho tôi cơn say khó chịu này. Rồi hình ảnh lờ mờ, đứt quãng trong đầu tôi xuất hiện khiến tôi choàng mở mắt như xác nhận.
Bình luận
Ánh sáng từ cửa sổ phòng hắt thẳng vào gương mặt trắng hồng đang còn mơ màng sau cơn say mèm ấy. Không mở mắt ra nhưng tôi cảm nhận được làn gió mát sớm mai đang vuốt ve khuôn mặt tôi sau một đêm say khướt. Đầu tôi vẫn còn choáng váng và nặng trĩu như đang đội một chiếc mũ rất nặng khiến tôi khó chịu mà khẽ nhăn mặt. Cố gắng mở mắt ra nhưng dường như có ai đã dán hai mí mắt tôi lại: “Con dê Mỹ đáng ghét!” Tôi thầm chửi trong đầu người đã mang đến cho tôi cơn say khó chịu này. Rồi hình ảnh lờ mờ, đứt quãng trong đầu tôi xuất hiện khiến tôi choàng mở mắt như xác nhận.
Bình luận
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạ: “đây không phải phòng ngủ của mình”. Tôi nhận ra đây là phòng khách sạn vì chiếc ly nước bên đầu giường tôi có ghi tên khách sạn. Tôi hoảng hốt, lòng bất an dán mắt lên người đàn ông đang mặc quần tây áo sơ mi trắng, hòa màu với chiếc rèm cửa đang bị gió đùa nghịch bay phấp phới quanh người. Anh ta đang đứng sừng sững ngay giữa cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, hai tay đút túi quần, bóng lưng trông vẻ trầm mặc. Nắng chiếu vào khiến bóng anh đổ xuống tận bên giường tôi. Mắt tôi nheo nheo vì nhìn ngược chiều ánh sáng, vì vừa choàng mở mắt nên đồng tử chưa thích ứng được với thứ ánh sáng chói lóa ấy. Tôi ngồi bật dậy, dụi dụi mắt như xác nhận thì giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên:
Bình luận
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạ: “đây không phải phòng ngủ của mình”. Tôi nhận ra đây là phòng khách sạn vì chiếc ly nước bên đầu giường tôi có ghi tên khách sạn. Tôi hoảng hốt, lòng bất an dán mắt lên người đàn ông đang mặc quần tây áo sơ mi trắng, hòa màu với chiếc rèm cửa đang bị gió đùa nghịch bay phấp phới quanh người. Anh ta đang đứng sừng sững ngay giữa cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, hai tay đút túi quần, bóng lưng trông vẻ trầm mặc. Nắng chiếu vào khiến bóng anh đổ xuống tận bên giường tôi. Mắt tôi nheo nheo vì nhìn ngược chiều ánh sáng, vì vừa choàng mở mắt nên đồng tử chưa thích ứng được với thứ ánh sáng chói lóa ấy. Tôi ngồi bật dậy, dụi dụi mắt như xác nhận thì giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên:
Bình luận
- Cô dậy rồi sao?
Bình luận
- Cô dậy rồi sao?
- Anh…!
Bình luận
- Anh…!
Bình luận
Người đàn ông quay người lại từ từ bước lại gần tôi. Đúng là Khánh rồi! Lòng tôi dậy sóng ào ào như biển động. Một cảm giác khó chịu cùng cực trào lên cổ họng khiến nó nghẹn cứng, toàn thân tôi cứng đơ. Tôi hoảng hốt nhìn lại mình! Thôi chết! Tôi đã không còn mặc bộ quần áo hồi tối nữa mà thay vào là một áo choàng tắm của khách sạn. Tôi chết lặng!
Bình luận
Người đàn ông quay người lại từ từ bước lại gần tôi. Đúng là Khánh rồi! Lòng tôi dậy sóng ào ào như biển động. Một cảm giác khó chịu cùng cực trào lên cổ họng khiến nó nghẹn cứng, toàn thân tôi cứng đơ. Tôi hoảng hốt nhìn lại mình! Thôi chết! Tôi đã không còn mặc bộ quần áo hồi tối nữa mà thay vào là một áo choàng tắm của khách sạn. Tôi chết lặng!
Khánh tiến sát đến tôi, áp sát khuôn mặt đẹp đẽ như hôm nào nhưng phảng phất vị trưởng thành vào mặt tôi khiến tôi thấy vừa sợ, vừa tức giận, vừa muốn tát cho anh ta một cái. Anh ta sao dám lợi dụng lúc tôi say mà có thế…. Mặt tôi cảm nhận rõ hơi ấm từ gương mặt kia đang phả vào má mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng rồi lao thẳng lên cái não dở của tôi. Tôi cúi mặt, nước mắt vô thức rơi ra tí tách. Gương mặt kia biến sắc, rồi mau chóng lấy lại vẻ giễu cợt. Khánh nâng gương mặt nhỏ nhắn đang giàn dụa nước mắt của tôi lên để mắt tôi nhìn thẳng vào mắt Khánh nói:
Bình luận
Khánh tiến sát đến tôi, áp sát khuôn mặt đẹp đẽ như hôm nào nhưng phảng phất vị trưởng thành vào mặt tôi khiến tôi thấy vừa sợ, vừa tức giận, vừa muốn tát cho anh ta một cái. Anh ta sao dám lợi dụng lúc tôi say mà có thế…. Mặt tôi cảm nhận rõ hơi ấm từ gương mặt kia đang phả vào má mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng rồi lao thẳng lên cái não dở của tôi. Tôi cúi mặt, nước mắt vô thức rơi ra tí tách. Gương mặt kia biến sắc, rồi mau chóng lấy lại vẻ giễu cợt. Khánh nâng gương mặt nhỏ nhắn đang giàn dụa nước mắt của tôi lên để mắt tôi nhìn thẳng vào mắt Khánh nói:
Bình luận
- Cô ấm ức cái gì? Tôi mới là người chịu thiệt ấy chứ. Hay cô sợ chồng cô biết chuyện đêm qua của chúng ta?
Bình luận
- Cô ấm ức cái gì? Tôi mới là người chịu thiệt ấy chứ. Hay cô sợ chồng cô biết chuyện đêm qua của chúng ta?
“Chuyện đêm qua của chúng ta?” Bỏ xừ cái thân tôi rồi! Giọng Khánh thật lạnh lùng. Tôi gạt tay Khánh ra, kiên định quẹt ngang giọt nước mắt trên má nói:
Bình luận
“Chuyện đêm qua của chúng ta?” Bỏ xừ cái thân tôi rồi! Giọng Khánh thật lạnh lùng. Tôi gạt tay Khánh ra, kiên định quẹt ngang giọt nước mắt trên má nói:
Bình luận
- Tôi chả sợ ai cả. Có anh sợ thì sợ. Mà anh lợi dụng lúc người ta say sỉn làm trò đồi bại, giờ lại giở thói vừa ăn cắp vừa la làng à?
Bình luận
- Tôi chả sợ ai cả. Có anh sợ thì sợ. Mà anh lợi dụng lúc người ta say sỉn làm trò đồi bại, giờ lại giở thói vừa ăn cắp vừa la làng à?
- Tôi trai chưa vợ thì sợ gì ai? Ô hay cái cô này! Cô không nhớ hay giả vờ không nhớ đấy? Hôm qua chính cô là người chủ động cơ mà. Ai câu dẫn ai, ai lợi dụng ai? Tôi có lòng tốt mang cô về, lại bị cô dùng rượu lợi dụng chiếm hời. Cô không cảm ơn tôi thì thôi. Tôi chưa bắt vạ cô là may rồi.
Bình luận
- Tôi trai chưa vợ thì sợ gì ai? Ô hay cái cô này! Cô không nhớ hay giả vờ không nhớ đấy? Hôm qua chính cô là người chủ động cơ mà. Ai câu dẫn ai, ai lợi dụng ai? Tôi có lòng tốt mang cô về, lại bị cô dùng rượu lợi dụng chiếm hời. Cô không cảm ơn tôi thì thôi. Tôi chưa bắt vạ cô là may rồi.
Bình luận
Nghe Khánh nói tôi mới liếc nhìn ngón tay áp út của anh ta. Đúng là không có cái nhẫn nào cả. Mà anh ta có như thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi. Có chăng thì tôi đỡ phải lo bị đánh ghen.
Bình luận
Nghe Khánh nói tôi mới liếc nhìn ngón tay áp út của anh ta. Đúng là không có cái nhẫn nào cả. Mà anh ta có như thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi. Có chăng thì tôi đỡ phải lo bị đánh ghen.
Tôi lặng người suy nghĩ. Đúng là cái đầu chết tiệt, sao chả nhớ được chút gì. Chỉ nhớ được đến khúc tôi bị Khánh nhét vào xe và chở đi thì hết. Mở mắt ra là cái cảnh này. Thật tức chết đi được. Tôi thở dài, thôi thì coi như cạnh cái hên có cái xui. Anh ta là cái xui vậy. Nghĩ đoạn tôi bình thản nói:
Bình luận
Tôi lặng người suy nghĩ. Đúng là cái đầu chết tiệt, sao chả nhớ được chút gì. Chỉ nhớ được đến khúc tôi bị Khánh nhét vào xe và chở đi thì hết. Mở mắt ra là cái cảnh này. Thật tức chết đi được. Tôi thở dài, thôi thì coi như cạnh cái hên có cái xui. Anh ta là cái xui vậy. Nghĩ đoạn tôi bình thản nói:
Bình luận
- Thế giờ anh muốn sao?
Bình luận
- Thế giờ anh muốn sao?
Khóe miệng Khánh nhếch lên lộ rõ nụ cười nham hiểm, cái miệng khó ưa kia ghé sát tai tôi nói nhỏ:
Bình luận
Khóe miệng Khánh nhếch lên lộ rõ nụ cười nham hiểm, cái miệng khó ưa kia ghé sát tai tôi nói nhỏ:
- Có thật tôi muốn gì cô cũng chịu không?
Bình luận
- Có thật tôi muốn gì cô cũng chịu không?
Từng câu nói thì thầm cùng làn hơi ấm nhè nhẹ thổi vào tai khiến tất cả lông tơ trên người tôi được dịp đứng thẳng dậy. Tôi giật mình đẩy anh ra nói thêm điều kiện vào:
Bình luận
Từng câu nói thì thầm cùng làn hơi ấm nhè nhẹ thổi vào tai khiến tất cả lông tơ trên người tôi được dịp đứng thẳng dậy. Tôi giật mình đẩy anh ra nói thêm điều kiện vào:
- Trong điều kiện tôi có thể.
Bình luận
- Trong điều kiện tôi có thể.
- Tất nhiên!
Bình luận
- Tất nhiên!
Anh ta nhún vai, tỏ vẻ đồng quan điểm.
Bình luận
Anh ta nhún vai, tỏ vẻ đồng quan điểm.
- Nhưng hiện tại tôi chưa nghĩ ra điều gì. Tôi rất biết nắm thời cơ.
Bình luận
- Nhưng hiện tại tôi chưa nghĩ ra điều gì. Tôi rất biết nắm thời cơ.
Bình luận
Xì! Đúng, anh đúng là người rất biết nắm thời cơ. Môi tôi hơi bĩu chửi thầm anh ta trong đầu: “Anh cứ đợi đó, đồ đàn ông thối. Ra khỏi đây dễ gì anh còn gặp lại tôi mà đòi với hỏi.”
Bình luận
Xì! Đúng, anh đúng là người rất biết nắm thời cơ. Môi tôi hơi bĩu chửi thầm anh ta trong đầu: “Anh cứ đợi đó, đồ đàn ông thối. Ra khỏi đây dễ gì anh còn gặp lại tôi mà đòi với hỏi.”
Bình luận
- Được! Vậy đợi khi nào anh nghĩ ra thì báo cho tôi biết. Nhưng nói trước với anh là tôi rất nghèo. Anh liệu sao thì làm.
Bình luận
- Được! Vậy đợi khi nào anh nghĩ ra thì báo cho tôi biết. Nhưng nói trước với anh là tôi rất nghèo. Anh liệu sao thì làm.
- Ồ! Nhìn cô cũng không đến nỗi cơ mà.
Bình luận
- Ồ! Nhìn cô cũng không đến nỗi cơ mà.
- Nhìn anh chắc cũng không thiếu mấy đồng lẻ của tôi đâu nhỉ?
Bình luận
- Nhìn anh chắc cũng không thiếu mấy đồng lẻ của tôi đâu nhỉ?
- Không dám nói trước. Nhưng cô đừng chạy làng đấy. Dân làm ăn kỵ nhất là mất chữ tín.
Bình luận
- Không dám nói trước. Nhưng cô đừng chạy làng đấy. Dân làm ăn kỵ nhất là mất chữ tín.
- Xì! Anh nghĩ ai cũng xấu xa như anh chắc.
Bình luận
- Xì! Anh nghĩ ai cũng xấu xa như anh chắc.
Bình luận
Tôi chột dạ nhưng vẫn nói cứng. Anh ta tài thật, như đi guốc trong bụng tôi. Anh ta lại xấn đến, gương mặt ấy lại dí sát mặt tôi khiến tôi khó chịu mà đẩy anh ta ra. Khánh cười châm chọc:
Bình luận
Tôi chột dạ nhưng vẫn nói cứng. Anh ta tài thật, như đi guốc trong bụng tôi. Anh ta lại xấn đến, gương mặt ấy lại dí sát mặt tôi khiến tôi khó chịu mà đẩy anh ta ra. Khánh cười châm chọc:
Bình luận
- Sao đêm qua cô không ngại ngùng như bây giờ nhỉ?
Bình luận
- Sao đêm qua cô không ngại ngùng như bây giờ nhỉ?
- Anh thôi nhắc lại chuyện tối qua được không?
Bình luận
- Anh thôi nhắc lại chuyện tối qua được không?
- Ồ! Tối qua rất tuyệt! Tiếc là cô không nhớ gì cả.
Bình luận
- Ồ! Tối qua rất tuyệt! Tiếc là cô không nhớ gì cả.
Bình luận
Anh ta tiếp tục trêu trọc nhưng khi thấy đôi mắt mọng nước của tôi thì vội xóa nụ cười vừa vén lên trên miệng mình, ánh mắt có chút xót xa nhìn tôi đổi giọng:
Bình luận
Anh ta tiếp tục trêu trọc nhưng khi thấy đôi mắt mọng nước của tôi thì vội xóa nụ cười vừa vén lên trên miệng mình, ánh mắt có chút xót xa nhìn tôi đổi giọng:
Bình luận
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Bình luận
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Bình luận
Tôi không đáp lời cũng chả buồn đôi co với anh ta nữa. Lê Bảo Khánh của tôi đã chết cách đây bảy năm về trước trong cơn mưa đêm hôm ấy rồi. Người đàn ông hiện tại này chỉ là một người xa lạ, có chăng anh ta mang khuôn mặt giống với người ấy thôi. Tính cách, con người, lời nói khác hoàn toàn. Và quan trọng là tôi chẳng còn chút tình cảm nào với người ở quá khứ thì nói gì đến hiện tại.
Bình luận
Tôi không đáp lời cũng chả buồn đôi co với anh ta nữa. Lê Bảo Khánh của tôi đã chết cách đây bảy năm về trước trong cơn mưa đêm hôm ấy rồi. Người đàn ông hiện tại này chỉ là một người xa lạ, có chăng anh ta mang khuôn mặt giống với người ấy thôi. Tính cách, con người, lời nói khác hoàn toàn. Và quan trọng là tôi chẳng còn chút tình cảm nào với người ở quá khứ thì nói gì đến hiện tại.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Khánh không quên đá mắt khiêu khích tôi một cái trước khi với tay lấy chiếc áo vét trên giá gần cửa rồi đủng đỉnh đi ra. Bỏ lại sau lưng là cả một nỗi ê chề, nhục nhã.
Bình luận
Trước khi bước ra khỏi phòng, Khánh không quên đá mắt khiêu khích tôi một cái trước khi với tay lấy chiếc áo vét trên giá gần cửa rồi đủng đỉnh đi ra. Bỏ lại sau lưng là cả một nỗi ê chề, nhục nhã.
Bình luận
Tôi ngồi phịch xuống giường thất thần hồi lâu mới nhấc mình đứng dậy được. Nhìn bản hợp đồng mà hôm qua tôi đã vất vả lấy được lòng tôi có chút dễ chịu hơn. Tôi uể oải vào nhà tắm và chuẩn bị đến thẳng công ty.
Bình luận
Tôi ngồi phịch xuống giường thất thần hồi lâu mới nhấc mình đứng dậy được. Nhìn bản hợp đồng mà hôm qua tôi đã vất vả lấy được lòng tôi có chút dễ chịu hơn. Tôi uể oải vào nhà tắm và chuẩn bị đến thẳng công ty.
Bình luận
Lúc tôi bước ra khỏi khách sạn, trời đã gần trưa. Đường xá đông đúc toàn người là người. Cái nóng phả hầm hập vào mặt như muốn tát cho tôi một trận để tỉnh táo hơn. Tôi thở dài một cái rồi bước lên xe taxi đến công ty mà không hề hay biết người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe màu đỏ bên kia đường vẫn đang chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt đau đáu lạ thường. Khi xe tôi khuất bóng, hòa vào cùng dòng xe đông nghẹt thì chiếc ô tô màu đỏ ấy mới lăn bánh.
Bình luận
Lúc tôi bước ra khỏi khách sạn, trời đã gần trưa. Đường xá đông đúc toàn người là người. Cái nóng phả hầm hập vào mặt như muốn tát cho tôi một trận để tỉnh táo hơn. Tôi thở dài một cái rồi bước lên xe taxi đến công ty mà không hề hay biết người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe màu đỏ bên kia đường vẫn đang chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt đau đáu lạ thường. Khi xe tôi khuất bóng, hòa vào cùng dòng xe đông nghẹt thì chiếc ô tô màu đỏ ấy mới lăn bánh.
Bình luận
Khánh nhìn tấm card rồi nhoẻn miệng cười đắc ý trước khi cất nó vào một ngăn kéo nhỏ trên ô tô. Hôm nay tâm trạng anh cực tốt. Có lẽ là tốt nhất từ sau đêm mưa hôm ấy cách đây bảy năm. “Bảy năm rồi! Tôi tìm em suốt bảy năm nay”. Khánh thầm nghĩ rồi miệng cười tươi như hoa mới hé đầu ngày. Hôm nay anh không vội vàng như mọi khi mà cứ vui vẻ hòa mình trong dòng xe kẹt cứng, kéo dài để anh có thời gian hưởng thụ cái cảm giác sung sướng này lâu thêm một chút.
Bình luận
Khánh nhìn tấm card rồi nhoẻn miệng cười đắc ý trước khi cất nó vào một ngăn kéo nhỏ trên ô tô. Hôm nay tâm trạng anh cực tốt. Có lẽ là tốt nhất từ sau đêm mưa hôm ấy cách đây bảy năm. “Bảy năm rồi! Tôi tìm em suốt bảy năm nay”. Khánh thầm nghĩ rồi miệng cười tươi như hoa mới hé đầu ngày. Hôm nay anh không vội vàng như mọi khi mà cứ vui vẻ hòa mình trong dòng xe kẹt cứng, kéo dài để anh có thời gian hưởng thụ cái cảm giác sung sướng này lâu thêm một chút.
Bình luận
Những cảnh tối qua hiện về trước mắt anh như thước phim bi hài trong lúc bị mắc kẹt giữa dòng xe chật cứng ấy. Khánh cười như người dở, cũng may cửa kính ô tô đã vừa khéo giúp anh che đi cái dở ấy. Tay trái anh chống lên cửa kính ô tô, những ngón tay thuôn dài miên man bất giác rờ lên đôi môi căng tròn, đỏ hồng như tô son của anh. Khóe miệng anh cứ nhếch lên mãi.
Bình luận
Những cảnh tối qua hiện về trước mắt anh như thước phim bi hài trong lúc bị mắc kẹt giữa dòng xe chật cứng ấy. Khánh cười như người dở, cũng may cửa kính ô tô đã vừa khéo giúp anh che đi cái dở ấy. Tay trái anh chống lên cửa kính ô tô, những ngón tay thuôn dài miên man bất giác rờ lên đôi môi căng tròn, đỏ hồng như tô son của anh. Khóe miệng anh cứ nhếch lên mãi.
Bình luận
Hình ảnh cô gái say khướt luôn miệng lảm nhảm mấy câu từ vô nghĩa cứ ôm chặt lấy cổ anh. Hết đòi ôm lại đòi bế rồi cô ấy than nóng đòi cởi phăng chiếc áo đang mặc ra khiến anh trợn mắt, nuốt nước miếng cái ực. Nhiệt độ trong phòng đang rất lạnh bởi điều hòa đã nhảy đến số 16 nên khiến anh cứ run lên cầm cập hay vì điều gì anh không rõ. Rồi anh lại vội cản cái hành động ngốc nghếch của cô ấy lại không anh sẽ không giữ được con thú trong mình đang nhăm nhe thức tỉnh. Tay chân anh thừa thãi chỉ biết đưa ra đỡ lấy cái thân liêu xiêu có thể ngã nhào bất kỳ khi nào đang nhảy nhót, múa hát như đứa trẻ trên giường, rồi cô gái ấy thản nhiên mà hôn anh say đắm trong hơi men nồng nàn. Anh không phản đối hành động này mà ngược lại bờ môi mềm của anh rất hợp tác với môi cô gái ấy. Anh sung sướng biết bao, vòng tay cứ siết chặt dần cái thân người mong manh ấy. Anh ước gì thời gian ngưng đọng lại ngay lúc ấy để anh thỏa nhớ mong bao năm nay, để anh được tìm lại cái cảm giác mà nhiều khi anh tưởng mình đã đánh mất nhưng cứ đêm khuya một mình nó lại được dịp trỗi dậy giày vò anh. Nhưng chỉ thoáng qua vài giây thì anh đành buông cô gái ra vì cô đã ngủ gục ngay trên môi anh. Khóe miệng anh cười mãn nguyện.
Bình luận
Hình ảnh cô gái say khướt luôn miệng lảm nhảm mấy câu từ vô nghĩa cứ ôm chặt lấy cổ anh. Hết đòi ôm lại đòi bế rồi cô ấy than nóng đòi cởi phăng chiếc áo đang mặc ra khiến anh trợn mắt, nuốt nước miếng cái ực. Nhiệt độ trong phòng đang rất lạnh bởi điều hòa đã nhảy đến số 16 nên khiến anh cứ run lên cầm cập hay vì điều gì anh không rõ. Rồi anh lại vội cản cái hành động ngốc nghếch của cô ấy lại không anh sẽ không giữ được con thú trong mình đang nhăm nhe thức tỉnh. Tay chân anh thừa thãi chỉ biết đưa ra đỡ lấy cái thân liêu xiêu có thể ngã nhào bất kỳ khi nào đang nhảy nhót, múa hát như đứa trẻ trên giường, rồi cô gái ấy thản nhiên mà hôn anh say đắm trong hơi men nồng nàn. Anh không phản đối hành động này mà ngược lại bờ môi mềm của anh rất hợp tác với môi cô gái ấy. Anh sung sướng biết bao, vòng tay cứ siết chặt dần cái thân người mong manh ấy. Anh ước gì thời gian ngưng đọng lại ngay lúc ấy để anh thỏa nhớ mong bao năm nay, để anh được tìm lại cái cảm giác mà nhiều khi anh tưởng mình đã đánh mất nhưng cứ đêm khuya một mình nó lại được dịp trỗi dậy giày vò anh. Nhưng chỉ thoáng qua vài giây thì anh đành buông cô gái ra vì cô đã ngủ gục ngay trên môi anh. Khóe miệng anh cười mãn nguyện.
Bình luận
Anh cười thành tiếng như người dở trong ô tô, vẻ mặt tự mãn biết mấy, may mà anh đang ở một mình. Nhưng mặt anh bỗng sượng lại khi nghĩ đến cảnh ngay sau ấy, cô gái đã nôn hết lên người anh và cô, anh nhăm mặt vì mùi nôn ói rồi phải bế cô vào nhà tắm.
Bình luận
Anh cười thành tiếng như người dở trong ô tô, vẻ mặt tự mãn biết mấy, may mà anh đang ở một mình. Nhưng mặt anh bỗng sượng lại khi nghĩ đến cảnh ngay sau ấy, cô gái đã nôn hết lên người anh và cô, anh nhăm mặt vì mùi nôn ói rồi phải bế cô vào nhà tắm.
Bình luận
Đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng tươi đẹp ấy trong anh. Anh nhìn lướt màn hình biết là Nhung. Nhung vừa là bạn thân học cùng trường trung cấp với anh năm ấy, vừa là trợ lý của anh gọi đến. Anh đeo tai phone để nghe điện thoại. Giọng Nhung nhỏ nhẹ và êm như tiếng gió thoảng qua tai, sự lo lắng quan tâm thể hiện rõ:
Bình luận
Đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng tươi đẹp ấy trong anh. Anh nhìn lướt màn hình biết là Nhung. Nhung vừa là bạn thân học cùng trường trung cấp với anh năm ấy, vừa là trợ lý của anh gọi đến. Anh đeo tai phone để nghe điện thoại. Giọng Nhung nhỏ nhẹ và êm như tiếng gió thoảng qua tai, sự lo lắng quan tâm thể hiện rõ:
Bình luận
- Cậu đang ở đâu thế? Hôm qua cậu bảo mình sắp xếp một cuộc gặp với bên công ty XNK để bàn việc hợp tác mà sao suốt từ tối qua đến giờ mình gọi cho cậu không được?
Bình luận
- Cậu đang ở đâu thế? Hôm qua cậu bảo mình sắp xếp một cuộc gặp với bên công ty XNK để bàn việc hợp tác mà sao suốt từ tối qua đến giờ mình gọi cho cậu không được?
Bình luận
- À! Mình ổn! Điện thoại hết pin thôi! Mình đang trên đường đến đó. Cậu gửi thời gian, địa điểm và người làm việc với mình nhé!
Bình luận
- À! Mình ổn! Điện thoại hết pin thôi! Mình đang trên đường đến đó. Cậu gửi thời gian, địa điểm và người làm việc với mình nhé!
- Hôm qua cậu ở đâu? Sao mình không thấy cậu về nhà?
Bình luận
- Hôm qua cậu ở đâu? Sao mình không thấy cậu về nhà?
- À…mình ngủ nhà bạn. Vậy nhé!
Bình luận
- À…mình ngủ nhà bạn. Vậy nhé!
- Ơ!...
Bình luận
- Ơ!...
Bình luận
Khánh không để đầu dây bên kia nói gì thêm đã vội ngắt máy. Vì anh biết tiếp sau Nhung sẽ truy hỏi anh đến cùng. Bao năm nay anh vẫn luôn vạch rõ khoảng cách giữa hai người nhưng Nhung dường như không chịu hiểu.
Bình luận
Khánh không để đầu dây bên kia nói gì thêm đã vội ngắt máy. Vì anh biết tiếp sau Nhung sẽ truy hỏi anh đến cùng. Bao năm nay anh vẫn luôn vạch rõ khoảng cách giữa hai người nhưng Nhung dường như không chịu hiểu.
Bình luận
Khánh đọc tin nhắn Nhung gửi đến rồi ngó nhìn đồng hồ trên tay. Anh vui vẻ vì sẽ đến nơi kịp giờ và điều quan trọng hơn là tên người làm việc với anh rất khớp ý anh. Xe anh thoát ra được đám đông, bon bon chạy trên đường đại lộ dưới ánh nắng vàng rực rỡ của một ngày tươi mới. Tươi mới như chính những gì hôm qua và hôm nay anh gặp được. Xe lao nhanh đến tòa nhà cao nhất quận trung tâm này – trụ sở công ty cổ phần XNK.
Bình luận
Khánh đọc tin nhắn Nhung gửi đến rồi ngó nhìn đồng hồ trên tay. Anh vui vẻ vì sẽ đến nơi kịp giờ và điều quan trọng hơn là tên người làm việc với anh rất khớp ý anh. Xe anh thoát ra được đám đông, bon bon chạy trên đường đại lộ dưới ánh nắng vàng rực rỡ của một ngày tươi mới. Tươi mới như chính những gì hôm qua và hôm nay anh gặp được. Xe lao nhanh đến tòa nhà cao nhất quận trung tâm này – trụ sở công ty cổ phần XNK.
Bình luận
Tôi vừa bước vào văn phòng. Bùm! Pháo giấy nổ khiến tôi giật mình.
Bình luận
Tôi vừa bước vào văn phòng. Bùm! Pháo giấy nổ khiến tôi giật mình.
Bình luận
- Chúc mừng Tổ trưởng lại lập thêm một công lớn. Hoan hô phòng ta!
Bình luận
- Chúc mừng Tổ trưởng lại lập thêm một công lớn. Hoan hô phòng ta!
Bình luận
Cả phòng có tất thảy bảy người tính cả tôi, có bạn trẻ hơn tôi cũng có người lớn hơn tôi cả chục tuổi nhưng phòng tôi đoàn kết nhất trong các phòng của công ty này. Tôi thấy vui vì điều đấy. Sau khi kéo hồn mình về nhập lại xác, tôi tươi cười đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cả bọn nói nhỏ thôi. Mặc dù phòng tôi ở một góc riêng biệt với các khu khác nhưng cũng không thể phô trương như thế, sẽ không hay.
Bình luận
Cả phòng có tất thảy bảy người tính cả tôi, có bạn trẻ hơn tôi cũng có người lớn hơn tôi cả chục tuổi nhưng phòng tôi đoàn kết nhất trong các phòng của công ty này. Tôi thấy vui vì điều đấy. Sau khi kéo hồn mình về nhập lại xác, tôi tươi cười đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cả bọn nói nhỏ thôi. Mặc dù phòng tôi ở một góc riêng biệt với các khu khác nhưng cũng không thể phô trương như thế, sẽ không hay.
Cả đám bảy người cùng cười nhỏ lại rồi ùa ra vây lấy tôi. Cả bọn hớn hở đưa mắt sung sướng nhìn tôi mong chờ. Tôi lườm bọn họ một lượt rồi rút trong túi xách ra bản hợp đồng mà tôi đã đánh đổi rất nhiều mới có được. Cả phòng chuyền tay nhau sung sướng ngắm nhìn chữ ký dài cùng dấu mộc đỏ chót nơi cuối bản hợp đồng. Rồi nhảy xô lại người ôm, kẻ hôn, người níu tay, níu vai tôi mà nhảy nhót, reo hò, ăn mừng sớm. Sau màn chúc mừng có phần hơi lố ấy tôi nghiêm mặt bảo:
Bình luận
Cả đám bảy người cùng cười nhỏ lại rồi ùa ra vây lấy tôi. Cả bọn hớn hở đưa mắt sung sướng nhìn tôi mong chờ. Tôi lườm bọn họ một lượt rồi rút trong túi xách ra bản hợp đồng mà tôi đã đánh đổi rất nhiều mới có được. Cả phòng chuyền tay nhau sung sướng ngắm nhìn chữ ký dài cùng dấu mộc đỏ chót nơi cuối bản hợp đồng. Rồi nhảy xô lại người ôm, kẻ hôn, người níu tay, níu vai tôi mà nhảy nhót, reo hò, ăn mừng sớm. Sau màn chúc mừng có phần hơi lố ấy tôi nghiêm mặt bảo:
Bình luận
- Công lao của cả tập thể nên ai cũng có phần như ai.
Bình luận
- Công lao của cả tập thể nên ai cũng có phần như ai.
Bình luận
- Yeah! Thích quá! Thích quá! Chị An là nhất.
Bình luận
- Yeah! Thích quá! Thích quá! Chị An là nhất.
Bình luận
Nhỏ Nhi (đứa em thân thiết nhất của tôi) nhảy lên như một đứa trẻ. Cả phòng nhao nhao, sung sướng vì bản hợp đồng này ăn đứt gần mười cái hợp đồng nhỏ khác. Chúng tôi đã bỏ ra nửa năm trời mới có được mối làm ăn lớn này. Kiểu gì tháng này phòng tôi chả rủng rỉnh hầu bao, rồi cuối năm nay thể nào chả được thưởng lớn khi dự án hợp tác phát triển mạnh. Tôi tin như thế và mọi người trong phòng cũng tin như thế. Tôi quay lại bảo mọi người:
Bình luận
Nhỏ Nhi (đứa em thân thiết nhất của tôi) nhảy lên như một đứa trẻ. Cả phòng nhao nhao, sung sướng vì bản hợp đồng này ăn đứt gần mười cái hợp đồng nhỏ khác. Chúng tôi đã bỏ ra nửa năm trời mới có được mối làm ăn lớn này. Kiểu gì tháng này phòng tôi chả rủng rỉnh hầu bao, rồi cuối năm nay thể nào chả được thưởng lớn khi dự án hợp tác phát triển mạnh. Tôi tin như thế và mọi người trong phòng cũng tin như thế. Tôi quay lại bảo mọi người:
Bình luận
- Thôi! Thế đủ rồi, giờ bắt tay vào những con cá khác đi nào.
Bình luận
- Thôi! Thế đủ rồi, giờ bắt tay vào những con cá khác đi nào.
- Vâng thưa sếp!
Bình luận
- Vâng thưa sếp!
Bình luận
Cả bọn hớn hở cùng nói rồi ai lại về chỗ của mình tiếp tục vùi đầu vào màn hình máy tính và đống tài liệu đang chất cao như núi bên cạnh. Cả phòng lại im ắng tiếng nói cười chỉ còn tiếng lật giấy xoèn xoẹt, tiếng bàn phím lạch cạch vang lên đều tăm tắp. Tôi đưa mắt nhìn cả phòng rồi quay trở ra, đi lên phòng sếp Từ để trao bản hợp đồng cho anh.
Bình luận
Cả bọn hớn hở cùng nói rồi ai lại về chỗ của mình tiếp tục vùi đầu vào màn hình máy tính và đống tài liệu đang chất cao như núi bên cạnh. Cả phòng lại im ắng tiếng nói cười chỉ còn tiếng lật giấy xoèn xoẹt, tiếng bàn phím lạch cạch vang lên đều tăm tắp. Tôi đưa mắt nhìn cả phòng rồi quay trở ra, đi lên phòng sếp Từ để trao bản hợp đồng cho anh.
Phòng anh ấy ở trên tầng cao hơn chúng tôi. Tôi vừa bước vào thang máy thì từ thang máy bên cạnh Khánh cũng bước ra khi cánh cửa thang máy bên tôi vừa khép lại. Chúng tôi cứ như vậy, định mệnh luôn khéo dẫn chúng tôi đi qua nhau một cách vô tình.
Bình luận
Phòng anh ấy ở trên tầng cao hơn chúng tôi. Tôi vừa bước vào thang máy thì từ thang máy bên cạnh Khánh cũng bước ra khi cánh cửa thang máy bên tôi vừa khép lại. Chúng tôi cứ như vậy, định mệnh luôn khéo dẫn chúng tôi đi qua nhau một cách vô tình.
Lên đến phòng sếp Từ, tôi lịch sự gõ cửa phòng ba cái mặc dù cửa phòng anh luôn mở to. Sếp từ đang cắm cúi ghi ghi chép chép gì đó trên một tập tài liệu, mặt không ngẩng lên nhìn, miệng nói:
Bình luận
Lên đến phòng sếp Từ, tôi lịch sự gõ cửa phòng ba cái mặc dù cửa phòng anh luôn mở to. Sếp từ đang cắm cúi ghi ghi chép chép gì đó trên một tập tài liệu, mặt không ngẩng lên nhìn, miệng nói:
Bình luận
- Mời vào!
Bình luận
- Mời vào!
Bình luận
Tôi bước nhanh lại bàn làm việc của anh rồi từ tốn chìa ra bản hợp đồng:
Bình luận
Tôi bước nhanh lại bàn làm việc của anh rồi từ tốn chìa ra bản hợp đồng:
Bình luận
- Chào sếp Từ! Tôi đến để đưa bản hợp đồng của công ty J.P.
Bình luận
- Chào sếp Từ! Tôi đến để đưa bản hợp đồng của công ty J.P.
Bình luận
Sếp Từ ngừng bút, anh đóng nắp cây bút máy được mạ vàng lại để giữa tập hồ sơ rồi ngẩng mặt lên, tay anh đẩy nhẹ gọng của chiếc kính cận không tròng lên nhìn tôi rồi lướt nhanh xuống bản hợp đồng tôi vừa đặt trên bàn. Anh chăm chú đọc bản hợp đồng miệng vẫn nói chuyện với tôi:
Bình luận
Sếp Từ ngừng bút, anh đóng nắp cây bút máy được mạ vàng lại để giữa tập hồ sơ rồi ngẩng mặt lên, tay anh đẩy nhẹ gọng của chiếc kính cận không tròng lên nhìn tôi rồi lướt nhanh xuống bản hợp đồng tôi vừa đặt trên bàn. Anh chăm chú đọc bản hợp đồng miệng vẫn nói chuyện với tôi:
Bình luận
- Tổ trưởng An rất có năng lực. Cô làm việc khiến tôi rất yên tâm.
Bình luận
- Tổ trưởng An rất có năng lực. Cô làm việc khiến tôi rất yên tâm.
- Vâng! Cảm ơn sếp Từ. Tất cả nhờ có anh và công ty dẫn dắt tôi.
Bình luận
- Vâng! Cảm ơn sếp Từ. Tất cả nhờ có anh và công ty dẫn dắt tôi.
- Nhưng liều mạng vì một bản hợp đồng như thế này thì không đáng đâu.
Bình luận
- Nhưng liều mạng vì một bản hợp đồng như thế này thì không đáng đâu.
- Dá?
Bình luận
- Dá?
- Nếu vì một bản hợp đồng mà phải đánh đổi một nhân viên có năng lực như cô thì tôi chọn nhân viên. Công ty không thiếu mối làm ăn.
Bình luận
- Nếu vì một bản hợp đồng mà phải đánh đổi một nhân viên có năng lực như cô thì tôi chọn nhân viên. Công ty không thiếu mối làm ăn.
- Dạ?
Bình luận
- Dạ?
Bình luận
Tôi ngơ ngác không hiểu ý anh đang nói là gì. Anh đang ám thị điều gì với tôi thế? Câu hỏi khiến tôi cứ trân người ra, sếp Từ vẫn không ngẩng mặt lên nhìn tôi nói tiếp trong khi mắt vẫn dán vào những con chữ trên bản hợp đồng, tay anh vẫn thuần thục lật dở từng trang giấy:
Bình luận
Tôi ngơ ngác không hiểu ý anh đang nói là gì. Anh đang ám thị điều gì với tôi thế? Câu hỏi khiến tôi cứ trân người ra, sếp Từ vẫn không ngẩng mặt lên nhìn tôi nói tiếp trong khi mắt vẫn dán vào những con chữ trên bản hợp đồng, tay anh vẫn thuần thục lật dở từng trang giấy:
Bình luận
- Thương trường là chiến trường, nhưng kẻ liều mạng chưa chắc đã hay. Làm gì làm, bản thân vẫn quan trọng và là ưu tiên số một. Cô hiểu chứ tổ trưởng An?
Bình luận
- Thương trường là chiến trường, nhưng kẻ liều mạng chưa chắc đã hay. Làm gì làm, bản thân vẫn quan trọng và là ưu tiên số một. Cô hiểu chứ tổ trưởng An?
- Dạ! Thật tình nãy giờ tôi đang không hiểu lắm, mong sếp nói rõ hơn được không?
Bình luận
- Dạ! Thật tình nãy giờ tôi đang không hiểu lắm, mong sếp nói rõ hơn được không?
Anh lại ngẩng lên, lần này ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của tôi. Anh biết tôi không hiểu nên anh nói:
Bình luận
Anh lại ngẩng lên, lần này ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của tôi. Anh biết tôi không hiểu nên anh nói:
- Hôm qua tôi tình cờ ăn tối với ba mẹ ở nhà hàng A. Tôi định…
Bình luận
- Hôm qua tôi tình cờ ăn tối với ba mẹ ở nhà hàng A. Tôi định…
Bình luận
Anh định bảo anh vừa bước vào nhà hàng thì thấy tôi bị một người đàn ông lạ mặt nhét vào xe rồi đưa đi, anh đã đuổi theo nhưng không kịp. Vì lúc anh chạy đi lấy xe, khi ra đã không biết chiếc xe ấy đã chở tôi đi đâu. Anh đã lang thang cả đêm ngoài đường để tìm tôi trong vô vọng. Anh gọi cho tôi không được nên càng điên cuồng tìm kiếm. Đến mức anh đã ăn vạ ở đồn công an nhờ họ tìm giúp mà họ cứ bảo anh bình tĩnh. Anh làm sao mà bình tĩnh cho được khi người anh quan tâm nhất bị đưa đi bởi một người đàn ông lạ ngay trước mặt mình.
Bình luận
Anh định bảo anh vừa bước vào nhà hàng thì thấy tôi bị một người đàn ông lạ mặt nhét vào xe rồi đưa đi, anh đã đuổi theo nhưng không kịp. Vì lúc anh chạy đi lấy xe, khi ra đã không biết chiếc xe ấy đã chở tôi đi đâu. Anh đã lang thang cả đêm ngoài đường để tìm tôi trong vô vọng. Anh gọi cho tôi không được nên càng điên cuồng tìm kiếm. Đến mức anh đã ăn vạ ở đồn công an nhờ họ tìm giúp mà họ cứ bảo anh bình tĩnh. Anh làm sao mà bình tĩnh cho được khi người anh quan tâm nhất bị đưa đi bởi một người đàn ông lạ ngay trước mặt mình.
Bình luận
Vậy nên bây giờ anh đang rất giận tôi. Nhưng bản lĩnh anh cao nên thừa sức giấu nhẹm mọi cảm xúc. Còn tôi như hiểu ra vội giải thích:
Bình luận
Vậy nên bây giờ anh đang rất giận tôi. Nhưng bản lĩnh anh cao nên thừa sức giấu nhẹm mọi cảm xúc. Còn tôi như hiểu ra vội giải thích:
- À! Tôi không sao. Sau khi dùng bữa với ông Mike tôi có hơi say. Tình cờ bạn tôi cũng ăn tối ở đấy nên tôi nhờ ảnh đưa tôi về.
Bình luận
- À! Tôi không sao. Sau khi dùng bữa với ông Mike tôi có hơi say. Tình cờ bạn tôi cũng ăn tối ở đấy nên tôi nhờ ảnh đưa tôi về.
- Bạn?
Bình luận
- Bạn?
Bình luận
Anh đẩy kính lên nhìn tôi chăm chăm như thăm dò, tôi vội nói tiếp:
Bình luận
Anh đẩy kính lên nhìn tôi chăm chăm như thăm dò, tôi vội nói tiếp:
Bình luận
- Vâng ạ! Bạn cấp ba ạ! Cả gần mười năm rồi chúng tôi không gặp nhau. Hôm qua tình cờ gặp lại thôi ạ!
Bình luận
- Vâng ạ! Bạn cấp ba ạ! Cả gần mười năm rồi chúng tôi không gặp nhau. Hôm qua tình cờ gặp lại thôi ạ!
- Tình cờ?
Bình luận
- Tình cờ?
- Vâng! Tình cờ.
Bình luận
- Vâng! Tình cờ.
- Ừ! Tôi chỉ nói thế thôi, cô đừng nghĩ nhiều.
Bình luận
- Ừ! Tôi chỉ nói thế thôi, cô đừng nghĩ nhiều.
- Vâng!
Bình luận
- Vâng!
Bình luận
Nói đoạn anh lại cúi mặt xuống bản hợp đồng, tôi không nhận ra khóe miệng sếp Từ khẽ nhếch nhẹ. Xong việc, tôi lui ra. Tôi có chút lăn tăn về thái độ của sếp Từ đối với tôi lúc nãy. Có gì đó bất thường nhưng dường như cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ linh tinh đang xuất hiện trong đầu mình.
Bình luận
Nói đoạn anh lại cúi mặt xuống bản hợp đồng, tôi không nhận ra khóe miệng sếp Từ khẽ nhếch nhẹ. Xong việc, tôi lui ra. Tôi có chút lăn tăn về thái độ của sếp Từ đối với tôi lúc nãy. Có gì đó bất thường nhưng dường như cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ linh tinh đang xuất hiện trong đầu mình.
Bình luận
Trong phòng chỉ còn lại mình sếp Từ. Anh bỏ dở công việc khi nãy, xoay ghế hướng ra sau. Phía sau anh là một màu xanh dịu mắt, cả thành phố bên dưới chân anh nhỏ bé nhưng bao la, trải dài bất tận. Mặt anh thoáng vẻ ưu tư, trầm mặc suy nghĩ. Anh đứng dậy, tay gỡ chiếc kính ra ném vèo lên bàn mà chả cần ngoái lại nhìn, tay còn lại anh day day ấn đường tỏ vẻ mệt mỏi. Cũng phải, nguyên một đêm mất ngủ với một nỗi lo lắng cực độ cho con sâu rượu ấy để sáng nay anh thấy cô vui vẻ, tung tang thế thì cũng thở phào nhưng sao lòng anh khó chịu quá đi mất. Anh muốn kéo gần khoảng cách hai người nhưng sao lòng mãi chần chừ? Anh giỏi làm ăn nhưng vụng tình cảm.
Bình luận
Trong phòng chỉ còn lại mình sếp Từ. Anh bỏ dở công việc khi nãy, xoay ghế hướng ra sau. Phía sau anh là một màu xanh dịu mắt, cả thành phố bên dưới chân anh nhỏ bé nhưng bao la, trải dài bất tận. Mặt anh thoáng vẻ ưu tư, trầm mặc suy nghĩ. Anh đứng dậy, tay gỡ chiếc kính ra ném vèo lên bàn mà chả cần ngoái lại nhìn, tay còn lại anh day day ấn đường tỏ vẻ mệt mỏi. Cũng phải, nguyên một đêm mất ngủ với một nỗi lo lắng cực độ cho con sâu rượu ấy để sáng nay anh thấy cô vui vẻ, tung tang thế thì cũng thở phào nhưng sao lòng anh khó chịu quá đi mất. Anh muốn kéo gần khoảng cách hai người nhưng sao lòng mãi chần chừ? Anh giỏi làm ăn nhưng vụng tình cảm.
Đời có cho ai trọn vẹn: Tài giỏi, thông minh, đẹp trai lại rất giàu có vậy mà anh phải lòng một cô nhân viên cái gì cũng không ngoại trừ nhan sắc. Ấy vậy, hơn một năm qua anh mãi chẳng thể tiến xa hơn ngoài việc lặng lẽ quan sát cô gái ấy từ xa, vụng nhìn cô như kẻ trộm để rồi ôm hình bóng ấy vào những giấc mơ. Vô dụng! Anh thầm rủa mình như thế.
Bình luận
Đời có cho ai trọn vẹn: Tài giỏi, thông minh, đẹp trai lại rất giàu có vậy mà anh phải lòng một cô nhân viên cái gì cũng không ngoại trừ nhan sắc. Ấy vậy, hơn một năm qua anh mãi chẳng thể tiến xa hơn ngoài việc lặng lẽ quan sát cô gái ấy từ xa, vụng nhìn cô như kẻ trộm để rồi ôm hình bóng ấy vào những giấc mơ. Vô dụng! Anh thầm rủa mình như thế.
Bình luận
Tôi cố nghĩ lại xem đêm qua có xảy ra sự cố gì không? Nhưng có nghĩ thế nào cũng không tài nào nghĩ ra được. Rồi chợt câu nói: “Tôi trai chưa vợ thì sợ gì ai?” của Khánh lại lởn vởn trong đầu tôi. Tại sao anh ta chưa cưới vợ? Anh ta và cô gái đêm hôm đó sao lại không lấy nhau? Đã đến mức ấy rồi cơ mà, hay do bị tôi phũ nên anh ấy quay ra đổi nết trăng hoa, vắt chanh bỏ vỏ?
Bình luận
Tôi cố nghĩ lại xem đêm qua có xảy ra sự cố gì không? Nhưng có nghĩ thế nào cũng không tài nào nghĩ ra được. Rồi chợt câu nói: “Tôi trai chưa vợ thì sợ gì ai?” của Khánh lại lởn vởn trong đầu tôi. Tại sao anh ta chưa cưới vợ? Anh ta và cô gái đêm hôm đó sao lại không lấy nhau? Đã đến mức ấy rồi cơ mà, hay do bị tôi phũ nên anh ấy quay ra đổi nết trăng hoa, vắt chanh bỏ vỏ?
Sau đêm ấy, tôi quyết định ôm học bổng một phần do nhà trường cấp qua nước ngoài du học cùng với mầm sống mới. Rũ bỏ hoàn toàn tình yêu ấy và tôi luyện trái tim trở lên sắt đá.
Bình luận
Sau đêm ấy, tôi quyết định ôm học bổng một phần do nhà trường cấp qua nước ngoài du học cùng với mầm sống mới. Rũ bỏ hoàn toàn tình yêu ấy và tôi luyện trái tim trở lên sắt đá.
Bình luận
Tôi giật thót tim khi đi qua phòng khách của công ty, nhanh chân tôi lùi lại để tránh bị người trong phòng nhìn thấy. Mở căng mắt tôi chết đứng. Người ngồi trong kia là Khánh chứ còn ai vào đây được? Sao anh ta lại ở đây? Tôi vội đi vòng qua hướng khách để tránh chạm mặt với người kia.
Bình luận
Tôi giật thót tim khi đi qua phòng khách của công ty, nhanh chân tôi lùi lại để tránh bị người trong phòng nhìn thấy. Mở căng mắt tôi chết đứng. Người ngồi trong kia là Khánh chứ còn ai vào đây được? Sao anh ta lại ở đây? Tôi vội đi vòng qua hướng khách để tránh chạm mặt với người kia.