Khải thường hay nói chuyện với Hương qua vài lần tình cờ gặp nhau, nhưng lần nào cũng chỉ là những câu xã giao ngắn ngủi. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có đủ can đảm để bắt đầu một cuộc trò chuyện thật sự. Nhưng hôm nay khác, khi nhìn thấy Hương ngồi một mình trong công viên, cậu biết đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Bình luận
Khải thường hay nói chuyện với Hương qua vài lần tình cờ gặp nhau, nhưng lần nào cũng chỉ là những câu xã giao ngắn ngủi. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có đủ can đảm để bắt đầu một cuộc trò chuyện thật sự. Nhưng hôm nay khác, khi nhìn thấy Hương ngồi một mình trong công viên, cậu biết đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
“Ê, mày nhìn kìa! Là Hương đó!” – Tân phấn khích chỉ tay về phía Hương, khiến Khải khựng lại. Tim cậu đập nhanh hơn, và trong đầu bắt đầu cuộn xoáy những suy nghĩ lẫn lộn. Khải không biết có nên tiến tới hay không, nhưng những ánh mắt cổ vũ của đám bạn như thúc giục cậu phải hành động ngay bây giờ.
Bình luận
“Ê, mày nhìn kìa! Là Hương đó!” – Tân phấn khích chỉ tay về phía Hương, khiến Khải khựng lại. Tim cậu đập nhanh hơn, và trong đầu bắt đầu cuộn xoáy những suy nghĩ lẫn lộn. Khải không biết có nên tiến tới hay không, nhưng những ánh mắt cổ vũ của đám bạn như thúc giục cậu phải hành động ngay bây giờ.
“Chúng ta sắp phải về rồi, mà chiếc vòng này có thể là của Hương. Để tao đi hỏi thử xem.” Khải cố gắng trấn an bản thân. Sau một thoáng lưỡng lự, cậu hít một hơi sâu rồi từ từ bước về phía Hương, từng bước chân nặng nề nhưng đầy quyết tâm. Cổ họng Khải như thắt lại, nhưng cậu biết mình không thể quay lại nữa.
Bình luận
“Chúng ta sắp phải về rồi, mà chiếc vòng này có thể là của Hương. Để tao đi hỏi thử xem.” Khải cố gắng trấn an bản thân. Sau một thoáng lưỡng lự, cậu hít một hơi sâu rồi từ từ bước về phía Hương, từng bước chân nặng nề nhưng đầy quyết tâm. Cổ họng Khải như thắt lại, nhưng cậu biết mình không thể quay lại nữa.
Khi cậu tới gần, Hương ngẩng đầu lên, nụ cười của cô tươi sáng như ánh nắng ban mai, làm tim Khải như ngừng đập một nhịp.
Bình luận
Khi cậu tới gần, Hương ngẩng đầu lên, nụ cười của cô tươi sáng như ánh nắng ban mai, làm tim Khải như ngừng đập một nhịp.
“Chào Hương!” – Khải mở lời, cố giữ cho giọng mình không run.
Bình luận
“Chào Hương!” – Khải mở lời, cố giữ cho giọng mình không run.
“À, Khải đúng không? Có chuyện gì vậy?” Hương cười hỏi, vẻ mặt thân thiện, khiến Khải cảm thấy bớt căng thẳng đôi chút.
Bình luận
“À, Khải đúng không? Có chuyện gì vậy?” Hương cười hỏi, vẻ mặt thân thiện, khiến Khải cảm thấy bớt căng thẳng đôi chút.
“Um, là… mình tìm thấy cái vòng này trong công viên. Có phải của bạn không?” Khải chìa tay ra, chiếc vòng bạc trong lòng bàn tay cậu lấp lánh dưới ánh nắng, khiến Hương không thể rời mắt.
Bình luận
“Um, là… mình tìm thấy cái vòng này trong công viên. Có phải của bạn không?” Khải chìa tay ra, chiếc vòng bạc trong lòng bàn tay cậu lấp lánh dưới ánh nắng, khiến Hương không thể rời mắt.
Hương nhìn chiếc vòng rồi đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. “Ôi, đúng rồi! Cảm ơn bạn nhiều nha! Mình tưởng đã bị mất nó luôn rồi chứ.”
Bình luận
Hương nhìn chiếc vòng rồi đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. “Ôi, đúng rồi! Cảm ơn bạn nhiều nha! Mình tưởng đã bị mất nó luôn rồi chứ.”
Khải thấy trong lòng mình nhẹ bẫng, như vừa trút được gánh nặng lớn. “Không có gì, mình chỉ tình cờ thấy thôi.”
Bình luận
Khải thấy trong lòng mình nhẹ bẫng, như vừa trút được gánh nặng lớn. “Không có gì, mình chỉ tình cờ thấy thôi.”
Hương nhìn Khải một lúc lâu, ánh mắt cô ánh lên vẻ ấm áp như thể cậu vừa làm được một điều gì đó quan trọng lắm. “Mà này, nếu bạn không bận gì, có muốn ngồi lại cùng bọn mình một lúc không? Hôm nay tụi mình đang tổ chức một buổi picnic nhỏ, có nhiều đồ ăn ngon lắm đó!”
Bình luận
Hương nhìn Khải một lúc lâu, ánh mắt cô ánh lên vẻ ấm áp như thể cậu vừa làm được một điều gì đó quan trọng lắm. “Mà này, nếu bạn không bận gì, có muốn ngồi lại cùng bọn mình một lúc không? Hôm nay tụi mình đang tổ chức một buổi picnic nhỏ, có nhiều đồ ăn ngon lắm đó!”
Khải không tin vào tai mình. Cơ hội mà cậu không dám mơ tới bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt. “Thật à? Mình… mình rất vui được tham gia!” Câu trả lời bật ra khỏi miệng Khải mà cậu không cần phải suy nghĩ, cảm giác ngượng ngùng trước đó dường như tan biến.
Bình luận
Khải không tin vào tai mình. Cơ hội mà cậu không dám mơ tới bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt. “Thật à? Mình… mình rất vui được tham gia!” Câu trả lời bật ra khỏi miệng Khải mà cậu không cần phải suy nghĩ, cảm giác ngượng ngùng trước đó dường như tan biến.
Tân và mấy đứa bạn đứng phía sau, nhìn Khải với nụ cười tươi rói, ánh mắt đầy ủng hộ. Khải thấy mình được tiếp thêm tự tin khi ngồi xuống cạnh Hương. Cuộc trò chuyện giữa họ dần trở nên tự nhiên hơn, những câu nói dần dần kéo hai người lại gần nhau hơn.
Bình luận
Tân và mấy đứa bạn đứng phía sau, nhìn Khải với nụ cười tươi rói, ánh mắt đầy ủng hộ. Khải thấy mình được tiếp thêm tự tin khi ngồi xuống cạnh Hương. Cuộc trò chuyện giữa họ dần trở nên tự nhiên hơn, những câu nói dần dần kéo hai người lại gần nhau hơn.
Ở phía xa, Huyền nhìn thấy Khải trò chuyện với Hương, trong lòng cô chợt dấy lên một cảm giác khó tả. Một chút ghen tị, một chút tiếc nuối, nhưng trên tất cả, là sự bất ngờ khi thấy Khải dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình để theo đuổi điều mà cậu mong muốn. Huyền cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi, không chỉ trong Khải mà còn trong chính bản thân cô.
Bình luận
Ở phía xa, Huyền nhìn thấy Khải trò chuyện với Hương, trong lòng cô chợt dấy lên một cảm giác khó tả. Một chút ghen tị, một chút tiếc nuối, nhưng trên tất cả, là sự bất ngờ khi thấy Khải dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình để theo đuổi điều mà cậu mong muốn. Huyền cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi, không chỉ trong Khải mà còn trong chính bản thân cô.
Giờ đây, mọi thứ không chỉ là một chiếc vòng tay. Chiếc vòng ấy đã trở thành biểu tượng cho một cơ hội mà Khải không thể bỏ lỡ. Và trong khi Khải đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này, Huyền biết rằng, có những ước mơ đã bắt đầu nảy nở, những điều mà cô chưa từng nghĩ đến, hay thậm chí không dám thốt nên lời.
Bình luận
Giờ đây, mọi thứ không chỉ là một chiếc vòng tay. Chiếc vòng ấy đã trở thành biểu tượng cho một cơ hội mà Khải không thể bỏ lỡ. Và trong khi Khải đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này, Huyền biết rằng, có những ước mơ đã bắt đầu nảy nở, những điều mà cô chưa từng nghĩ đến, hay thậm chí không dám thốt nên lời.
Cảm giác rối bời ấy làm Huyền bất chợt thấy mình lạc lối. Nhưng cô biết, trong lòng cô, điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ, là giữ lấy nụ cười, quay lưng đi và cố gắng trở về với chính mình. Đôi khi, chỉ đơn giản là như thế thôi, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết được bằng lời nói.
Bình luận
Cảm giác rối bời ấy làm Huyền bất chợt thấy mình lạc lối. Nhưng cô biết, trong lòng cô, điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ, là giữ lấy nụ cười, quay lưng đi và cố gắng trở về với chính mình. Đôi khi, chỉ đơn giản là như thế thôi, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết được bằng lời nói.