An Chi thấy cậu ta nói cũng có lí nên không đáp lại, lặng lẽ quay người lên. Chỉ được vài giây cô lại quay phắt xuống, Minh Dương đang định ngả người nằm tiếp lại phải ngồi thẳng lên, đôi mắt hờ hững nhìn: "Có chuyện gì nữa vậy?"
Bình luận
Bình luận
Đức Minh ngồi cạnh cũng để ý cô gái đang quay xuống, cậu liền xoay người gọi hai bạn ngồi sau, Quốc Anh và Khôi Lâm liền nhoài người lên hóng chuyện. An Chi hơi ngượng, ngập ngừng hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đám Quốc Anh đưa mắt nhìn nhau, ngơ ngác một hồi rồi bật cười: "Sao cậu lại hỏi thế, làm gì có ai tên kì lạ như vậy cơ chứ?"
Bình luận
Bình luận
"Không có sao? Tôi nghe người ta gọi là trưởng mỏ hỗn, bảo là ở lớp 11A–Toán." An Chi nhăn mặt, đôi mắt to tròn đầy bối rối. Chẳng lẽ cái cậu Phúc Khánh đó lại đùa giỡn với cô?
Bình luận
Bình luận
Cả bốn cậu bạn nghe xong liền cười lớn. Khôi Lâm và Quốc Anh nhìn nhau cười ngặt nghẽo, Đức Minh vỗ vỗ vai Minh Dương đang cúi mặt cố giấu nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Gì vậy trời? Nhìn bốn người cười thích thú trước câu nói của mình, An Chi mặt đỏ lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô nhíu mày, bộ dạng như cười chế giễu của bọn họ thật đáng ghét, cô không biết nên mới hỏi, nào ngờ lại bị cười cho thối mũi. An Chi không muốn hỏi nữa, bực mình quay phắt người lên, tay đan thành nắm đấm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Cậu muốn biết trưởng mỏ hỗn làm gì, cậu thích à?" Minh Dương nhướn người lên, tay kéo nhẹ áo của cô gái ngồi trước, miệng cong lên tỏ ý cười, giọng điệu bỡn cợt. An Chi biết cậu ta trêu mình, cô không quay đầu mà chỉ đáp: "Thích cái gì chứ, tôi thắc mắc nên hỏi thôi."
Bình luận
Bình luận
Ặc! Khôi Lâm ghé sát tai thầm thì với Quốc Anh: "Thằng Dương này biết nó đẹp trai nên tự luyến thế à, có biết ngại không cơ chứ." Quốc Anh giơ ngón cái tán thành.
Bình luận
Bình luận
Minh Dương nghe được lườm nhẹ một cái rồi tiếp tục. "Thật sao? Thế sao cậu lại biết cậu ta?" Cậu tay chống cằm đặt trên bàn, mắt đầy thích thú nhìn chằm chằm vào chiếc cổ dài thanh tú trắng trẻo ở phía trước, phát hiện hai tai cô gái đã đỏ lên.
Bình luận
Bình luận
"Tôi...chỉ là thấy tên Trưởng lạ quá, lần đầu thấy người ta gọi như thế." An Chi không dám nói sự thật, buổi học đầu trong năm mới mà lại đi học muộn, giờ nói ra không khéo lại bị bốn người này cười châm chọc tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Thế là cậu ấy là lớp mình đúng không, tên thật là gì vậy?" An Chi lại rất tò mò, quay người xuống hỏi. Đức Minh liếc thằng bạn ngồi cạnh, huých huých tay. Minh Dương nghĩ thoáng qua vài giây, cả người dựa vào thành ghế, ung dung đáp:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lê An Chi nhìn thái độ kì lạ của cậu ta, trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Tên này không trả lời đúng trọng tâm cứ như muốn che giấu cái gì í, cậu ta đã muốn vậy thì Chi cũng không cần hỏi gì thêm, chỉ gật gật. Lúc cô chưa kịp quay lên, Khôi Lâm nhanh chóng bắt chuyện: "Tôi là Đặng Khôi Lâm, làm quen tí nhỉ?"
Bình luận
Bình luận
"Này, mày cũng cơ hội ghê!" Quốc Anh liếc nhìn, bĩu bĩu môi, sau đó cũng giới thiệu: "Tôi là Quốc Anh, đây là Đức Minh, Minh Dương." Cậu vừa nói vừa vỗ vai hai thằng bạn. An Chi mỉm cười chào, trong lòng cũng không thấy vui vẻ gì, mấy người này vừa nãy cười châm chọc cô như vậy, giờ lại thân thiện làm quen, đúng là chẳng có gì ấn tượng.
Bình luận
Bình luận
Minh Dương dáng vẻ bất cần lôi điện thoại từ dưới gầm bàn ra bấm, Đức Minh nhìn thì mắt chợt sáng lên, tay nhanh chóng cầm bút ghi ghi gì đó ra giấy rồi nói: "An Chi này, nếu cậu có việc với bạn trưởng mỏ hỗn đó, cứ liên lạc với Minh Dương đây này, thằng này bạn thân nhất của nó đấy."
Bình luận
Bình luận
Vừa nói, Đức Minh vừa đưa mẩu giấy vừa xé cho cô, trên đó ghi một dòng số điện thoại. Minh Dương nghe nhắc tới tên mình thì nhíu mày nhìn lên, tay muốn giật lại mẩu giấy: "Này, vớ vẩn gì đấy!"
Bình luận
Bình luận
"Cái gì gọi là vớ vẩn, tao nói có sai đâu. Dù gì cũng là bạn mới, mày có gì giúp người ta tí!" Trong lúc An Chi đang ngơ ngác nhìn, Đức Minh đã nhét giấy vào khe hở cặp của cô. Khôi Lâm với Quốc Anh lại được một phen cười ngặt nghẽo, Minh Dương sa sầm mặt mũi, miệng lẩm