Dị thể ước nguyện

Đang sáng tác

0
0
0
0

16+

Chương 1: Ước nguyện

Mưa.

Cơn mưa dai dẳng đổ xuống con hẻm tối tăm, hòa lẫn với vũng nước bẩn dưới mặt đất. Cả con phố gần như bị bỏ hoang, không đèn đường, không người qua lại. Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng, như thể cả không gian này bị hút vào một thế giới khác.

Ở giữa con hẻm, một người đàn ông nằm sõng soài, hơi thở yếu ớt. Máu loang lổ trên quần áo gã, thấm đẫm vào nền xi măng lạnh ngắt.

Gã đang chết.

Cơn đau xé nát từng thớ thịt, nhưng không đáng sợ bằng nỗi tuyệt vọng. Gã biết mình không có cơ hội sống sót.

Không ai sẽ cứu gã.

Không ai quan tâm đến một kẻ như gã.

Chỉ có bóng tối là vẫn ở đây, nuốt chửng từng chút một.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Lạnh. Cô độc. Kinh tởm.

Những ý nghĩ rối loạn tràn ngập trong đầu gã, nhưng chỉ có một suy nghĩ duy nhất vang vọng trong tâm trí:

"Ta không muốn chết."

Gã cố gắng cử động, nhưng chân trái của gã đã gãy gập một cách bất thường. Cơn đau ập đến dữ dội, như hàng nghìn cây kim đâm vào da thịt. Hơi thở gã nghẹn lại.

Gã không thể chết như thế này.

Cảm giác bất lực trào lên như một làn sóng. Gã chưa bao giờ tin vào thần linh, nhưng vào khoảnh khắc đó, gã cầu nguyện.

Không cần biết ai. Không cần biết thứ gì. Chỉ cần có ai đó lắng nghe.

"Xin ai đó... cứu ta..."

Lời nói yếu ớt, gần như không thể nghe thấy giữa tiếng mưa. Nhưng lần này, có ai đó đáp lại.

Một âm thanh nhỏ vang lên giữa không khí tĩnh lặng một tiếng rạn nứt.

Không khí bỗng nhiên trở nên đặc quánh, như thể thực tại đang bị kéo căng. Một cái bóng xuất hiện trong góc hẻm, đứng giữa khoảng tối mà ánh sáng không thể chạm tới.

Người đàn ông mở to mắt.

Thứ đó không giống bất cứ thứ gì gã từng thấy.

Một thực thể không có bóng, không có hơi thở, nhưng lại mang hình dạng con người. Nó khoác trên mình một chiếc áo dài đen tuyền, vạt áo khẽ lay động dù không có gió.

Quan trọng nhất nó có đôi mắt trống rỗng, như thể nó chưa từng biết đến sự sống.

Nó chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát gã, không biểu lộ cảm xúc.

Người đàn ông cảm thấy một nỗi sợ bản năng dâng lên.

Nhưng lúc này, nỗi sợ không quan trọng.

"Ngươi... có thể cứu ta không?" Giọng gã run run.

Thực thể kia chớp mắt.

Một động tác đơn giản, nhưng gã có cảm giác nó đang đánh giá gã. Như thể nó đang xác định xem gã có xứng đáng để được cứu hay không.

Cuối cùng, nó cất giọng.

"Ngươi có một điều ước."

Giọng nói trống rỗng, không mang theo cảm xúc, không có âm điệu. Nó không phải một câu hỏi, cũng không phải một lời đề nghị. Nó là một sự thật tuyệt đối.

Người đàn ông cứng người.

Có điều gì đó không đúng. Một cảm giác bất an len lỏi vào tâm trí gã.

Nhưng… cơ hội này không thể bỏ qua.

Gã hít sâu. Nếu có một cơ hội, gã không thể do dự.

"Ta muốn sống."

Khoảnh khắc đó, không gian vỡ vụn.

Một áp lực vô hình siết chặt lấy không khí xung quanh. Cả con hẻm tối bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ không còn tiếng mưa, không còn tiếng gió.

Thứ gì đó đang thay đổi quy luật của thực tại.

Và rồi, tất cả quay trở lại bình thường.

Cơn đau biến mất.

Người đàn ông mở mắt.

Hơi thở của gã không còn đứt quãng. Bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào cơ thể mình không còn vết thương, không còn máu.

Gã đã sống.

Gã cười lớn, một tràng cười hoang dại.

Nhưng rồi...

Lạch cạch.

Gã giật mình. Một tiếng gõ cửa.

Không gian xung quanh như lạnh đi vài độ. Một cảm giác cực kỳ sai trái lan tỏa trong không khí.

Chậm rãi, cánh cửa sắt hoen gỉ phía cuối con hẻm mở ra.

Một cái bóng đứng đó.

Người đàn ông chết lặng.

Thứ đứng trước mặt gã… chính là gã.

Một bản sao nhưng không hoàn hảo. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt như xác chết, đôi mắt trống rỗng như thể linh hồn đã bị rút cạn.

Nó mở miệng.

"Ngươi đã lấy đi cơ hội sống của ta."

Bàn tay nó vươn ra.

Người đàn ông không thể cử động. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, nỗi kinh hoàng bùng lên.

Hắn muốn chạy. Hắn muốn hét lên.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Bàn tay khô khốc của bản sao siết chặt cổ họng hắn.

Cảm giác bị chính bản thân mình bóp nghẹt kinh khủng hơn bất cứ cơn ác mộng nào.

Hơi thở nghẹn lại. Lồng ngực quặn thắt.

Trước khi ý thức vụn vỡ, gã nhìn thấy Shinki vẫn đứng đó, quan sát tất cả, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

Điều ước đã hoàn thành.

Cái giá đã được thanh toán.

Gã không hề sống lại. Hắn chỉ đổi chỗ với một phiên bản khác của chính mình.

Đêm đó, một truyền thuyết bắt đầu lan truyền trong bóng tối.

Người ta nói, nếu ngươi đang tuyệt vọng, nếu ngươi đứng bên bờ vực thẳm và cần một phép màu, hãy thì thầm điều ước của ngươi trong đêm tối.

Có thể, một thực thể sẽ xuất hiện. Một thực thể có thể ban cho ngươi mọi thứ ngươi muốn.

Nhưng hãy nhớ...

Điều ước nào cũng có cái giá của nó.

Và không ai biết… cái giá đó sẽ là gì.

Tên của thực thể đó là:

SHINKI.


Thể loại

Kinh dị

Chủ đề