Vô Thời Hạn - Mạc Dĩ Phong/A Từ


+ Cố Cẩn nhận lấy hai hộp đựng nhẫn rồi mở nắp một hộp. Trong hộp, một chiếc nhẫn xa hoa, sang trọng đang nằm yên tĩnh tại đó, mà chiếc còn lại cũng kiểu dáng vậy. Cố Cẩn rất hài lòng, đây đúng là phong cách mà Tiêu Lam thích.

Bình luận

+ Cố Cẩn nhận lấy hai hộp đựng nhẫn rồi mở nắp một hộp. Trong hộp, một chiếc nhẫn xa hoa, sang trọng đang nằm yên tĩnh tại đó, mà chiếc còn lại cũng kiểu dáng vậy. Cố Cẩn rất hài lòng, đây đúng là phong cách mà Tiêu Lam thích.

+ Tiêu Lam dặn dò. Cùng lúc đó, anh lấy từ trong túi ra một hộp đựng nhẫn bằng nhung đỏ. Anh mở nắp bằng một tay, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo mà không hề phô trương, đúng phong cách mà Cố Cẩn thích.

Bình luận

+ Tiêu Lam dặn dò. Cùng lúc đó, anh lấy từ trong túi ra một hộp đựng nhẫn bằng nhung đỏ. Anh mở nắp bằng một tay, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo mà không hề phô trương, đúng phong cách mà Cố Cẩn thích.

+ Tô Hâm chứng kiến toàn bộ cảnh đó, trong lòng mê mẩn, tính khi nào về sẽ bàn bạc với chồng, có thể sinh một đứa.

Bình luận

+ Tô Hâm chứng kiến toàn bộ cảnh đó, trong lòng mê mẩn, tính khi nào về sẽ bàn bạc với chồng, có thể sinh một đứa.

+ “Em cảm thấy xu hướng tính dục không quan trọng, quan trọng là nơi trái tim hướng về. Yêu người mình muốn yêu, sống theo cách mình muốn sống.”

Bình luận

+ “Em cảm thấy xu hướng tính dục không quan trọng, quan trọng là nơi trái tim hướng về. Yêu người mình muốn yêu, sống theo cách mình muốn sống.”

+ “Hôm nay là kỷ niệm tròn bảy năm anh với Cố Cẩn yêu nhau. Nhẫn anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đêm nay sẽ cầu hôn!”

Bình luận

+ “Hôm nay là kỷ niệm tròn bảy năm anh với Cố Cẩn yêu nhau. Nhẫn anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đêm nay sẽ cầu hôn!”

+ Bản thân cô cũng có người mà trái tim mình hướng về.

Bình luận

+ Bản thân cô cũng có người mà trái tim mình hướng về.

+ “Cố Cẩn… Trả lời anh đi…”

Bình luận

+ “Cố Cẩn… Trả lời anh đi…”

+ “Bọn con sắp kết hôn rồi, sao… sao anh ấy lại xảy ra cơ sự này…”

Bình luận

+ “Bọn con sắp kết hôn rồi, sao… sao anh ấy lại xảy ra cơ sự này…”

+ “Con trai và con dâu bọn tôi dẫn cháu nội qua thăm bọn tôi. Hai đứa nó, hai đứa nó bận đi làm, phải nửa năm rồi không gặp… Không biết cháu nội tôi có phải… đã cao thêm rồi không…”

Bình luận

+ “Con trai và con dâu bọn tôi dẫn cháu nội qua thăm bọn tôi. Hai đứa nó, hai đứa nó bận đi làm, phải nửa năm rồi không gặp… Không biết cháu nội tôi có phải… đã cao thêm rồi không…”

+ “Em ấy muốn dùng bản thân… để đối lấy sự an toàn cho hành khách.”

Bình luận

+ “Em ấy muốn dùng bản thân… để đối lấy sự an toàn cho hành khách.”

+ “Đúng vậy,” Pháp y Tần ngẩng đầu, vừa rất đỗi cảm động mà cũng cực kỳ khâm phục, “Cậu ấy là một anh hùng.”

Bình luận

+ “Đúng vậy,” Pháp y Tần ngẩng đầu, vừa rất đỗi cảm động mà cũng cực kỳ khâm phục, “Cậu ấy là một anh hùng.”

+ “Ở trong túi áo trong cùng, hẳn là để tặng cậu…”

Bình luận

+ “Ở trong túi áo trong cùng, hẳn là để tặng cậu…”

+ Trong nháy mắt, tất cả tuyến phòng ngự trong tim Tiêu Lam đều sụp đổ.

Bình luận

+ Trong nháy mắt, tất cả tuyến phòng ngự trong tim Tiêu Lam đều sụp đổ.

+ Ba người thiệt mạng là Cố Cẩn, Khương Vân và Tô Hâm, những người bị thương nặng cũng phần lớn là thành viên trong phi hành đoàn. Tắt cả bọn họ đều cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, bảo vệ sự an toàn cho hành khách. Tất cả bọn họ đều là anh hùng.

Bình luận

+ Ba người thiệt mạng là Cố Cẩn, Khương Vân và Tô Hâm, những người bị thương nặng cũng phần lớn là thành viên trong phi hành đoàn. Tắt cả bọn họ đều cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, bảo vệ sự an toàn cho hành khách. Tất cả bọn họ đều là anh hùng.

+ Cô làm việc tại tháp chỉ huy ba năm, quen biết Tiêu Lam ba năm, biết anh yêu Cố Cẩn tới nhường nào. Mỗi lần nhắc tới Cố Cẩn, Tiêu Lam đều sẽ mỉm cười thật dịu dàng, đôi mắt dường như bừng sáng.

Bình luận

+ Cô làm việc tại tháp chỉ huy ba năm, quen biết Tiêu Lam ba năm, biết anh yêu Cố Cẩn tới nhường nào. Mỗi lần nhắc tới Cố Cẩn, Tiêu Lam đều sẽ mỉm cười thật dịu dàng, đôi mắt dường như bừng sáng.

+ “Nếu cơ trưởng Cố còn sống, hai người họ hẳn là sẽ rất hạnh phúc, có khi còn kết hôn rồi. Bọn họ là hai người xứng đôi nhất mà em từng biết.”

Bình luận

+ “Nếu cơ trưởng Cố còn sống, hai người họ hẳn là sẽ rất hạnh phúc, có khi còn kết hôn rồi. Bọn họ là hai người xứng đôi nhất mà em từng biết.”

+ “Tiêu Lam, em cũng yêu anh, rất rất yêu anh. Cả đời này em chỉ yêu mình anh. Được lấy anh em không còn gì phải hối tiếc cả.”

Bình luận

+ “Tiêu Lam, em cũng yêu anh, rất rất yêu anh. Cả đời này em chỉ yêu mình anh. Được lấy anh em không còn gì phải hối tiếc cả.”

+ “Cố Cẩn, anh yêu em, rất rất yêu em. Cả đời này anh chỉ yêu mình em.”

Bình luận

+ “Cố Cẩn, anh yêu em, rất rất yêu em. Cả đời này anh chỉ yêu mình em.”

+ Bóng trắng nằm nép mình bên giường, nhìn người trên giường bằng ánh mắt lưu luyến. Cậu thì thầm nói ra suy nghĩ của mình, tựa như lời thủ thỉ của người tình.

Bình luận

+ Bóng trắng nằm nép mình bên giường, nhìn người trên giường bằng ánh mắt lưu luyến. Cậu thì thầm nói ra suy nghĩ của mình, tựa như lời thủ thỉ của người tình.

+ Cơ thể bóng trắng ngày một mờ đi và trở nên nhẹ hơn. Ánh mắt cậu từ đầu tới cuối vẫn chăm chú nhìn người đang ngủ không yên giấc trên giường.

Bình luận

+ Cơ thể bóng trắng ngày một mờ đi và trở nên nhẹ hơn. Ánh mắt cậu từ đầu tới cuối vẫn chăm chú nhìn người đang ngủ không yên giấc trên giường.

+ Cả căn phòng khách ngập tràn tiếng cười vui vẻ của hai người. Trên ngón tay họ, cặp nhẫn tinh xảo nhưng không hề phô trương khẽ phản chiếu ánh sáng.

Bình luận

+ Cả căn phòng khách ngập tràn tiếng cười vui vẻ của hai người. Trên ngón tay họ, cặp nhẫn tinh xảo nhưng không hề phô trương khẽ phản chiếu ánh sáng.


Truyện tương tự

Bình luận