Chương 1. Những Thứ Không Thể Thấy


Trên thế giới hiện nay mà chúng ta đang sống, mọi thứ đều được khoa học chứng minh. Hầu như là không có gì mà khoa học không giải thích được, nhưng thực chất sâu bên trong đó lại có những hiện tượng mà các nhà khoa học không thể chứng minh, và họ đã kết luận rằng "điều đó không tồn tại".

Bình luận

Trên thế giới hiện nay mà chúng ta đang sống, mọi thứ đều được khoa học chứng minh. Hầu như là không có gì mà khoa học không giải thích được, nhưng thực chất sâu bên trong đó lại có những hiện tượng mà các nhà khoa học không thể chứng minh, và họ đã kết luận rằng "điều đó không tồn tại".

Nhưng ít ai biết được những điều đó vẫn tồn tại, chỉ là chúng ta không thể thấy mà thôi.

Bình luận

Nhưng ít ai biết được những điều đó vẫn tồn tại, chỉ là chúng ta không thể thấy mà thôi.

Bình luận

Vào một buổi sáng đẹp trời tại một thành phố nhộn nhịp thuộc top của thế giới, thành phố đó chính là Tokyo.

Bình luận

Vào một buổi sáng đẹp trời tại một thành phố nhộn nhịp thuộc top của thế giới, thành phố đó chính là Tokyo.

Đây là thời gian mà mọi người ai cũng gấp rút: người thì đi học, người thì đi làm,...

Bình luận

Đây là thời gian mà mọi người ai cũng gấp rút: người thì đi học, người thì đi làm,...

Honda Himuro, một người đàn ông trung niên làm nhân viên công sở, đang trên đường đi làm. Có vẻ như anh ta sắp trễ giờ làm, nên anh ấy đang gấp rút chạy bộ đến ga tàu điện.

Bình luận

Honda Himuro, một người đàn ông trung niên làm nhân viên công sở, đang trên đường đi làm. Có vẻ như anh ta sắp trễ giờ làm, nên anh ấy đang gấp rút chạy bộ đến ga tàu điện.

“Phải nhanh nữa, nếu không sẽ trễ mất!”

Bình luận

“Phải nhanh nữa, nếu không sẽ trễ mất!”

Khi Himuro vẫn đang chạy nhanh hết sức có thể thì bỗng dừng lại.

Bình luận

Khi Himuro vẫn đang chạy nhanh hết sức có thể thì bỗng dừng lại.

Trước mặt anh ta là một thiếu niên đang bất tỉnh.

Bình luận

Trước mặt anh ta là một thiếu niên đang bất tỉnh.

Không ai giúp cậu ta cả, điều đó cũng đúng thôi. Một phần vì họ còn có công việc riêng của mình, một phần vì họ sợ bị lừa đảo.

Bình luận

Không ai giúp cậu ta cả, điều đó cũng đúng thôi. Một phần vì họ còn có công việc riêng của mình, một phần vì họ sợ bị lừa đảo.

Do dự một lúc, Himuro mặc kệ việc mình sắp trễ làm. Anh tiến lại gần và dìu cậu thiếu niên đó vào một cái ghế dài ở trong công viên gần đó.

Bình luận

Do dự một lúc, Himuro mặc kệ việc mình sắp trễ làm. Anh tiến lại gần và dìu cậu thiếu niên đó vào một cái ghế dài ở trong công viên gần đó.

Chợt cậu ta mở mắt ra từ từ và nói với giọng yếu ớt:

Bình luận

Chợt cậu ta mở mắt ra từ từ và nói với giọng yếu ớt:

“Làm ơn... cho tôi... nước... thức ăn... làm ơn!”

Bình luận

“Làm ơn... cho tôi... nước... thức ăn... làm ơn!”

“Nước và đồ ăn ư, tôi hiểu rồi, cậu đợi tôi chút nhé!”

Bình luận

“Nước và đồ ăn ư, tôi hiểu rồi, cậu đợi tôi chút nhé!”

Himuro lập tức chạy lại cửa hàng tiện lợi gần đó để mua nước và thức ăn nhanh giúp cậu thiếu niên.

Bình luận

Himuro lập tức chạy lại cửa hàng tiện lợi gần đó để mua nước và thức ăn nhanh giúp cậu thiếu niên.

“Nhìn sơ qua trang phục thì trông cậu ta cũng không giống người vô gia cư hay mấy tên lừa đảo cho lắm!”

Bình luận

“Nhìn sơ qua trang phục thì trông cậu ta cũng không giống người vô gia cư hay mấy tên lừa đảo cho lắm!”

Người thiếu niên mặc một chiếc áo haori dài màu đen có vẻ hơi cũ, bên trong là một áo thun trắng với quần dài màu đen. Cậu ta mang dép truyền thống của Nhật và quấn khăn choàng màu đen.

Bình luận

Người thiếu niên mặc một chiếc áo haori dài màu đen có vẻ hơi cũ, bên trong là một áo thun trắng với quần dài màu đen. Cậu ta mang dép truyền thống của Nhật và quấn khăn choàng màu đen.

Nhìn thấy cậu thiếu niên ăn một cách dồn dập thì có thể biết được cậu ta đã nhịn đói rất nhiều ngày rồi.

Bình luận

Nhìn thấy cậu thiếu niên ăn một cách dồn dập thì có thể biết được cậu ta đã nhịn đói rất nhiều ngày rồi.

Ăn xong, cậu ta nhìn Himuro, sau đó quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn.

Bình luận

Ăn xong, cậu ta nhìn Himuro, sau đó quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn.

“Ơn cứu mạng này tôi xin ghi lòng tạc dạ!”

Bình luận

“Ơn cứu mạng này tôi xin ghi lòng tạc dạ!”

Mọi người xung quanh nhìn về phía Himuro.

Bình luận

Mọi người xung quanh nhìn về phía Himuro.

“Nè, đứng lên đi, cậu đang làm tôi khó xử đó!”

Bình luận

“Nè, đứng lên đi, cậu đang làm tôi khó xử đó!”

Cậu thiếu niên lập tức đứng lên và giới thiệu bản thân.

Bình luận

Cậu thiếu niên lập tức đứng lên và giới thiệu bản thân.

“Tôi tên là Ryoku Musashima, một lần nữa cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu tôi.”

Bình luận

“Tôi tên là Ryoku Musashima, một lần nữa cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu tôi.”

“Tôi thì không có tiền hay của cải gì hết. Nên tôi sẽ cho anh một lời khuyên xem như là báo đáp.”

Bình luận

“Tôi thì không có tiền hay của cải gì hết. Nên tôi sẽ cho anh một lời khuyên xem như là báo đáp.”

“Lời khuyên à?”

Bình luận

“Lời khuyên à?”

Himuro tỏ vẻ không hiểu.

Bình luận

Himuro tỏ vẻ không hiểu.

“Khí tức tỏa ra từ anh cho thấy, hôm nay anh sẽ gặp khá nhiều điều xui xẻo đó. Nên hãy về nhà trước 20h00, dù cho có chuyện gì cũng đừng ra khỏi nhà sau 20h00 nhé!”

Bình luận

“Khí tức tỏa ra từ anh cho thấy, hôm nay anh sẽ gặp khá nhiều điều xui xẻo đó. Nên hãy về nhà trước 20h00, dù cho có chuyện gì cũng đừng ra khỏi nhà sau 20h00 nhé!”

Himuro thầm nghĩ:

Bình luận

Himuro thầm nghĩ:

“Là bói toán à! Mình thì không tin vào mấy chuyện tâm linh này, nhưng cứ cảm ơn vì cậu ta cũng có lòng tốt vậy!”

Bình luận

“Là bói toán à! Mình thì không tin vào mấy chuyện tâm linh này, nhưng cứ cảm ơn vì cậu ta cũng có lòng tốt vậy!”

“Được rồi, tôi cảm ơn vì lòng tốt của cậu.”

Bình luận

“Được rồi, tôi cảm ơn vì lòng tốt của cậu.”

“Nếu cậu đã khỏe rồi thì tôi xin phép...”

Bình luận

“Nếu cậu đã khỏe rồi thì tôi xin phép...”

Đang nói, Himuro nhìn vào đồng hồ đeo tay và hoảng hốt.

Bình luận

Đang nói, Himuro nhìn vào đồng hồ đeo tay và hoảng hốt.

“Thôi chết, trễ chuyến tàu rồi, bây giờ tôi phải đi đây, tạm biệt cậu nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó!”

Bình luận

“Thôi chết, trễ chuyến tàu rồi, bây giờ tôi phải đi đây, tạm biệt cậu nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó!”

Nói xong, Himuro nhanh chóng rời đi.

Bình luận

Nói xong, Himuro nhanh chóng rời đi.

Ryoku nhìn về phương của Himuro với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Bình luận

Ryoku nhìn về phương của Himuro với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

“Mong là anh ta chịu nghe lời khuyên!”

Bình luận

“Mong là anh ta chịu nghe lời khuyên!”

Bình luận

Một lúc sau, ở công ty mà Himuro đang làm việc. Lúc này anh ta vừa bị khiển trách xong và đang viết bản tường trình về việc đi trễ.

Bình luận

Một lúc sau, ở công ty mà Himuro đang làm việc. Lúc này anh ta vừa bị khiển trách xong và đang viết bản tường trình về việc đi trễ.

Himuro viết vừa thở dài.

Bình luận

Himuro viết vừa thở dài.

“Hôm nay xui thật đó, sáng thì tốn tiền giúp một người lạ mặt, kết quả là trễ giờ làm. Chưa hết, tối nay còn bị bắt ở lại tăng ca nữa chứ.”

Bình luận

“Hôm nay xui thật đó, sáng thì tốn tiền giúp một người lạ mặt, kết quả là trễ giờ làm. Chưa hết, tối nay còn bị bắt ở lại tăng ca nữa chứ.”

“Không biết xui xẻo đâu mà lắm thế nhỉ!”

Bình luận

“Không biết xui xẻo đâu mà lắm thế nhỉ!”

“Cuối tuần này chắc nằm lì ở nhà luôn quá!”

Bình luận

“Cuối tuần này chắc nằm lì ở nhà luôn quá!”

Bình luận

Vào giờ nghỉ trưa, Himuro nghe mọi người trong văn phòng đang bàn tán về chuyện gì đó.

Bình luận

Vào giờ nghỉ trưa, Himuro nghe mọi người trong văn phòng đang bàn tán về chuyện gì đó.

Tò mò, anh ta cũng lại gần hỏi cậu đồng nghiệp, và cậu ấy đã kể cho Himuro nghe.

Bình luận

Tò mò, anh ta cũng lại gần hỏi cậu đồng nghiệp, và cậu ấy đã kể cho Himuro nghe.

“Chuyện là anh Nishida, người siêng năng nhất của phòng chúng ta, anh luôn đi làm đúng giờ và luôn được cấp trên khen thưởng. Sắp tới công ty chúng ta có trao giải nhân viên ưu tú, trong thời gian này nếu xin nghỉ thì khi xét thành tích sẽ không ổn cho lắm.”

Bình luận

“Chuyện là anh Nishida, người siêng năng nhất của phòng chúng ta, anh luôn đi làm đúng giờ và luôn được cấp trên khen thưởng. Sắp tới công ty chúng ta có trao giải nhân viên ưu tú, trong thời gian này nếu xin nghỉ thì khi xét thành tích sẽ không ổn cho lắm.”

“Nhưng hôm nay anh Nishida đã xin nghỉ, mà không phải một ngày mà là dài hạn.”

Bình luận

“Nhưng hôm nay anh Nishida đã xin nghỉ, mà không phải một ngày mà là dài hạn.”

Himuro ngạc nhiên.

Bình luận

Himuro ngạc nhiên.

“Cậu nói anh Nishida xin nghỉ dài hạn á? Có thật không vậy?”

Bình luận

“Cậu nói anh Nishida xin nghỉ dài hạn á? Có thật không vậy?”

“Nhưng cũng có thể là anh ấy bận việc gia đình hay gì đó!” Cậu đồng nghiệp nói.

Bình luận

“Nhưng cũng có thể là anh ấy bận việc gia đình hay gì đó!” Cậu đồng nghiệp nói.

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh vậy đó, nhưng tôi chợt nhớ lại lúc tối hôm qua có gặp anh Nishida. Nhìn anh ấy có chút lạ lắm!”

Bình luận

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh vậy đó, nhưng tôi chợt nhớ lại lúc tối hôm qua có gặp anh Nishida. Nhìn anh ấy có chút lạ lắm!”

“Lạ?”

Bình luận

“Lạ?”

“Phải! Lúc đó tầm 22h00 rồi, tôi đang đi tăng hai với mấy anh em thì tình cờ gặp anh ấy.”

Bình luận

“Phải! Lúc đó tầm 22h00 rồi, tôi đang đi tăng hai với mấy anh em thì tình cờ gặp anh ấy.”

“Lúc đó tôi không có uống nhiều nên còn rất tỉnh, tôi tiến lại chào hỏi anh ấy. Nhưng khi đến gần thì tôi lại thấy anh ấy có vẻ khác thường ngày và hình như anh ấy vừa tăng ca xong.”

Bình luận

“Lúc đó tôi không có uống nhiều nên còn rất tỉnh, tôi tiến lại chào hỏi anh ấy. Nhưng khi đến gần thì tôi lại thấy anh ấy có vẻ khác thường ngày và hình như anh ấy vừa tăng ca xong.”

“Vẻ mặt anh ấy tái nhợt như không còn giọt máu nào cả.”

Bình luận

“Vẻ mặt anh ấy tái nhợt như không còn giọt máu nào cả.”

“Ánh mắt thì có vẻ thất thần, giống như người không ngủ trong nhiều ngày.”

Bình luận

“Ánh mắt thì có vẻ thất thần, giống như người không ngủ trong nhiều ngày.”

“Anh ấy không đáp lại lời chào hỏi của tôi mà cứ tiếp tục khom lưng đi về phía trước, hai tay của anh ấy thả lỏng xuống như thể nó bị gãy hoàn toàn vậy! Nhìn chẳng khác gì một xác sống trong phim vậy!”

Bình luận

“Anh ấy không đáp lại lời chào hỏi của tôi mà cứ tiếp tục khom lưng đi về phía trước, hai tay của anh ấy thả lỏng xuống như thể nó bị gãy hoàn toàn vậy! Nhìn chẳng khác gì một xác sống trong phim vậy!”

“Nghe cậu kể thì có vẻ như anh ấy đang bị ốm hay gì đó rồi!”

Bình luận

“Nghe cậu kể thì có vẻ như anh ấy đang bị ốm hay gì đó rồi!”

“Hay là ngày mai chúng ta đến nhà thăm anh ấy xem sao?”

Bình luận

“Hay là ngày mai chúng ta đến nhà thăm anh ấy xem sao?”

“Ừm! Vậy cũng được, dù gì thì mai cũng là cuối tuần mà!”

Bình luận

“Ừm! Vậy cũng được, dù gì thì mai cũng là cuối tuần mà!”

Cậu ấy đồng ý lời đề nghị của Himuro và sau đó quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Bình luận

Cậu ấy đồng ý lời đề nghị của Himuro và sau đó quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Himuro trong lúc làm việc vẫn nghĩ về những lời mà cậu đồng nghiệp kể.

Bình luận

Himuro trong lúc làm việc vẫn nghĩ về những lời mà cậu đồng nghiệp kể.

“Coi bộ chuyện này có ẩn khuất gì đó rồi!”

Bình luận

“Coi bộ chuyện này có ẩn khuất gì đó rồi!”

“Càng nghĩ càng thấy sai!”

Bình luận

“Càng nghĩ càng thấy sai!”

“Tiền bối Nishida là người rất cẩn thận kia mà, anh ấy luôn sắp xếp giờ làm và giờ nghỉ rất hợp lý nên chuyện anh ấy làm việc quá sức và bị bệnh gần như là không thể!”

Bình luận

“Tiền bối Nishida là người rất cẩn thận kia mà, anh ấy luôn sắp xếp giờ làm và giờ nghỉ rất hợp lý nên chuyện anh ấy làm việc quá sức và bị bệnh gần như là không thể!”

“Haizz... Không nghĩ nữa, mai hỏi trực tiếp là biết liền ấy mà. Bây giờ tập trung làm việc trước đã.”

Bình luận

“Haizz... Không nghĩ nữa, mai hỏi trực tiếp là biết liền ấy mà. Bây giờ tập trung làm việc trước đã.”

Bình luận

Thoáng cái trời đã tối, bây giờ là 22h15. Himuro vẫn còn đang tăng ca ở công ty, hiện giờ chỉ còn một mình anh ấy trong văn phòng.

Bình luận

Thoáng cái trời đã tối, bây giờ là 22h15. Himuro vẫn còn đang tăng ca ở công ty, hiện giờ chỉ còn một mình anh ấy trong văn phòng.

Xung quanh lúc này đèn đã được tắt hết, chỉ còn lại chút ánh sáng từ màn hình máy tính của Himuro.

Bình luận

Xung quanh lúc này đèn đã được tắt hết, chỉ còn lại chút ánh sáng từ màn hình máy tính của Himuro.

Ngồi làm việc một lúc, anh ta ngã lưng ra ghế.

Bình luận

Ngồi làm việc một lúc, anh ta ngã lưng ra ghế.

“Cuối cùng cũng xong rồi, mệt thật đó!”

Bình luận

“Cuối cùng cũng xong rồi, mệt thật đó!”

Nói xong, Himuro đứng bật dậy.

Bình luận

Nói xong, Himuro đứng bật dậy.

“Kiếm cái gì đó uống cho đỡ buồn ngủ rồi về nhà thôi!”

Bình luận

“Kiếm cái gì đó uống cho đỡ buồn ngủ rồi về nhà thôi!”

Ở phía cuối hành lang có một máy bán nước tự động, Himuro đến đó cho đồng xu vào máy để mua một lon cà phê.

Bình luận

Ở phía cuối hành lang có một máy bán nước tự động, Himuro đến đó cho đồng xu vào máy để mua một lon cà phê.

Nhấn nút một hồi vẫn không thấy lon nước rơi ra.

Bình luận

Nhấn nút một hồi vẫn không thấy lon nước rơi ra.

“Gì vậy chứ? Không lẽ nó bị hư à?”

Bình luận

“Gì vậy chứ? Không lẽ nó bị hư à?”

“Đúng là hôm nay xui thật!”

Bình luận

“Đúng là hôm nay xui thật!”

Đang nói, Himuro bất giác nhìn ra cửa sổ ở cạnh đó.

Bình luận

Đang nói, Himuro bất giác nhìn ra cửa sổ ở cạnh đó.

Bên ngoài lúc này trời đã tối đen, chỉ có tháp Tokyo và những tòa nhà lớn đang tỏa sáng rực rỡ.

Bình luận

Bên ngoài lúc này trời đã tối đen, chỉ có tháp Tokyo và những tòa nhà lớn đang tỏa sáng rực rỡ.

Khi đang thưởng thức cảnh đêm, từ hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trên cửa sổ, ngoài hình ảnh của mình, Himuro còn thấy một hình bóng ai đó đang nhìn chằm chằm về phía anh ta.

Bình luận

Khi đang thưởng thức cảnh đêm, từ hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trên cửa sổ, ngoài hình ảnh của mình, Himuro còn thấy một hình bóng ai đó đang nhìn chằm chằm về phía anh ta.

Hoảng hốt, Himuro quay người lại nhìn.

Bình luận

Hoảng hốt, Himuro quay người lại nhìn.

Trước mắt anh ta chỉ là một hành lang tối đen như mực.

Bình luận

Trước mắt anh ta chỉ là một hành lang tối đen như mực.

Himuro vẫn đứng nhìn một lúc như muốn kiểm tra kỹ hơn.

Bình luận

Himuro vẫn đứng nhìn một lúc như muốn kiểm tra kỹ hơn.

“Không lẽ nhìn vào máy tính lâu quá đã khiến mình bị hoa mắt ư?”

Bình luận

“Không lẽ nhìn vào máy tính lâu quá đã khiến mình bị hoa mắt ư?”

“Tốt nhất mình nên về nghỉ ngơi thôi!”

Bình luận

“Tốt nhất mình nên về nghỉ ngơi thôi!”

Himuro quay lại văn phòng thu dọn đồ đạc để đi về.

Bình luận

Himuro quay lại văn phòng thu dọn đồ đạc để đi về.

Bỗng anh ta ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Nó giống như mùi xác động vật đang phân hủy hòa quyện với mùi tanh của máu vậy.

Bình luận

Bỗng anh ta ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Nó giống như mùi xác động vật đang phân hủy hòa quyện với mùi tanh của máu vậy.

“Mùi gì vậy chứ?”

Bình luận

“Mùi gì vậy chứ?”

“Hình như là từ ngoài cửa truyền vào...”

Bình luận

“Hình như là từ ngoài cửa truyền vào...”

Chưa nói hết câu, mặt của Himuro bỗng tái xanh đi, mắt mở to, hoảng hốt tột độ.

Bình luận

Chưa nói hết câu, mặt của Himuro bỗng tái xanh đi, mắt mở to, hoảng hốt tột độ.

Anh ta đang lùi về sau một cách chậm rãi, tay phải che miệng lại như không muốn phát ra tiếng động.

Bình luận

Anh ta đang lùi về sau một cách chậm rãi, tay phải che miệng lại như không muốn phát ra tiếng động.

Trước cửa văn phòng xuất hiện một người không rõ nam hay nữ, tóc dài tới gót chân, tay chân gầy gò gần như chỉ còn da và xương, khuôn mặt hốc hác và đặc biệt là đôi mắt không có nhãn cầu, mở to.

Bình luận

Trước cửa văn phòng xuất hiện một người không rõ nam hay nữ, tóc dài tới gót chân, tay chân gầy gò gần như chỉ còn da và xương, khuôn mặt hốc hác và đặc biệt là đôi mắt không có nhãn cầu, mở to.

Nó đang nghiêng đầu qua bên phải một cách quái dị, miệng cười kinh dị kéo dài đến mang tai. Có vẻ nó đang nhìn về phía Himuro.

Bình luận

Nó đang nghiêng đầu qua bên phải một cách quái dị, miệng cười kinh dị kéo dài đến mang tai. Có vẻ nó đang nhìn về phía Himuro.

Anh ta rất muốn chạy trốn nhưng nó đang đứng chắn trước cửa ra vào rồi. Nhưng bây giờ Himuro muốn chạy cũng chạy không được nữa vì chân anh ta đã mất cảm giác, giống như đã bị hóa đá vậy.

Bình luận

Anh ta rất muốn chạy trốn nhưng nó đang đứng chắn trước cửa ra vào rồi. Nhưng bây giờ Himuro muốn chạy cũng chạy không được nữa vì chân anh ta đã mất cảm giác, giống như đã bị hóa đá vậy.

Khi Himuro vẫn đang sợ hãi tột độ, thì thứ quái dị đó cất giọng lên và nói:

Bình luận

Khi Himuro vẫn đang sợ hãi tột độ, thì thứ quái dị đó cất giọng lên và nói:

“Người... có thấy... mắt... của ta... ở đâu... không...?”

Bình luận

“Người... có thấy... mắt... của ta... ở đâu... không...?”

Đó là một giọng trầm rất khó nghe, yếu như giọng của một người sắp chết.

Bình luận

Đó là một giọng trầm rất khó nghe, yếu như giọng của một người sắp chết.

“T... tôi... không biết!”

Bình luận

“T... tôi... không biết!”

“Tôi... không thấy... đôi mắt nào cả!”

Bình luận

“Tôi... không thấy... đôi mắt nào cả!”

Himuro bất giác trả lời với giọng run rẩy.

Bình luận

Himuro bất giác trả lời với giọng run rẩy.

“Vậy... đôi mắt đó... của người... thì sao?”

Bình luận

“Vậy... đôi mắt đó... của người... thì sao?”

“Nó trông... có vẻ... đẹp đó?”

Bình luận

“Nó trông... có vẻ... đẹp đó?”

Nghe xong câu nói đó, Himuro trở nên hoảng sợ hơn bao giờ hết, anh ta đổ mồ hôi đầm đìa khắp người, nhịp thở trở nên hỗn loạn.

Bình luận

Nghe xong câu nói đó, Himuro trở nên hoảng sợ hơn bao giờ hết, anh ta đổ mồ hôi đầm đìa khắp người, nhịp thở trở nên hỗn loạn.

“Thôi xong rồi, mình... sẽ chết sao? Có ai không... làm ơn cứu tôi với!”

Bình luận

“Thôi xong rồi, mình... sẽ chết sao? Có ai không... làm ơn cứu tôi với!”

Himuro không thể thốt ra lời, nhìn anh ta lúc này chẳng khác gì một người câm đang kêu cứu.

Bình luận

Himuro không thể thốt ra lời, nhìn anh ta lúc này chẳng khác gì một người câm đang kêu cứu.

Đột nhiên, thứ quái dị đó lao thẳng đến Himuro với tốc độ cực nhanh khiến anh ta không kịp phản ứng lại.

Bình luận

Đột nhiên, thứ quái dị đó lao thẳng đến Himuro với tốc độ cực nhanh khiến anh ta không kịp phản ứng lại.

Chợt có ai đó từ bên hông lao đến, đẩy ngã anh ta ra khỏi đường đi của thứ quái dị kia.

Bình luận

Chợt có ai đó từ bên hông lao đến, đẩy ngã anh ta ra khỏi đường đi của thứ quái dị kia.

Cú đẩy làm lưng của Himuro va vào tường và ngồi bệt xuống sàn.

Bình luận

Cú đẩy làm lưng của Himuro va vào tường và ngồi bệt xuống sàn.

Người vừa cứu Himuro đang đứng chắn trước mặt anh ta để ngăn không cho thứ quái dị kia tiếp cận.

Bình luận

Người vừa cứu Himuro đang đứng chắn trước mặt anh ta để ngăn không cho thứ quái dị kia tiếp cận.

Do nhìn từ phía sau nên Himuro không biết người đó là ai.

Bình luận

Do nhìn từ phía sau nên Himuro không biết người đó là ai.

“Ban ngày thì trốn chui trốn nhủi ở tầng hầm, tối đến lại thò mặt ra để gắng công những người về trễ, đúng là hèn hạ thật đó!”

Bình luận

“Ban ngày thì trốn chui trốn nhủi ở tầng hầm, tối đến lại thò mặt ra để gắng công những người về trễ, đúng là hèn hạ thật đó!”

Cậu thiếu niên kia đang nói với giọng điềm tĩnh.

Bình luận

Cậu thiếu niên kia đang nói với giọng điềm tĩnh.

Nhìn thấy cậu ta, thứ quái dị kia khó chịu ra mặt.

Bình luận

Nhìn thấy cậu ta, thứ quái dị kia khó chịu ra mặt.

Cậu ta lấy ra từ bên hông trái một thanh kiếm katana dài tầm 1m1, vừa nói cậu ta vừa dùng tay phải rút kiếm ra.

Bình luận

Cậu ta lấy ra từ bên hông trái một thanh kiếm katana dài tầm 1m1, vừa nói cậu ta vừa dùng tay phải rút kiếm ra.

Tiếng kiếm rút ra tạo nên một âm thanh khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.

Bình luận

Tiếng kiếm rút ra tạo nên một âm thanh khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.

Dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng lam nhạt ánh lên từ lưỡi kiếm.

Bình luận

Dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng lam nhạt ánh lên từ lưỡi kiếm.

Khi nhìn thấy thanh kiếm, thứ quái dị kia bắt đầu sợ hãi.

Bình luận

Khi nhìn thấy thanh kiếm, thứ quái dị kia bắt đầu sợ hãi.

“Ngươi chọn đi đầu thai, hay muốn tan biến thành cát bụi đây?”

Bình luận

“Ngươi chọn đi đầu thai, hay muốn tan biến thành cát bụi đây?”

Cậu thiếu niên kia vẫn nói với giọng điệu thản nhiên.

Bình luận

Cậu thiếu niên kia vẫn nói với giọng điệu thản nhiên.

Không đáp lại, thứ quái dị kia đang cố chạy thoát thân.

Bình luận

Không đáp lại, thứ quái dị kia đang cố chạy thoát thân.

Nó chạy bằng cả hai tay và hai chân, trông kinh dị vô cùng.

Bình luận

Nó chạy bằng cả hai tay và hai chân, trông kinh dị vô cùng.

Khi Himuro nhìn lại đã không thấy người thiếu niên kia đâu cả.

Bình luận

Khi Himuro nhìn lại đã không thấy người thiếu niên kia đâu cả.

“Đâu rồi...? Người khi nãy?”

Bình luận

“Đâu rồi...? Người khi nãy?”

Trong chớp mắt, cậu đã ở kế bên thứ quái dị kia.

Bình luận

Trong chớp mắt, cậu đã ở kế bên thứ quái dị kia.

“Xem ra ngươi muốn tan biến thành cát bụi rồi!”

Bình luận

“Xem ra ngươi muốn tan biến thành cát bụi rồi!”

Không đợi nó kịp phản ứng, cậu ta đã vung kiếm từ trên xuống, chém bay đầu của nó.

Bình luận

Không đợi nó kịp phản ứng, cậu ta đã vung kiếm từ trên xuống, chém bay đầu của nó.

Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu biến thành khói và tan biến vào hư vô.

Bình luận

Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu biến thành khói và tan biến vào hư vô.

“Anh có sao không?”

Bình luận

“Anh có sao không?”

Cậu thiếu niên quay lại hỏi thăm Himuro.

Bình luận

Cậu thiếu niên quay lại hỏi thăm Himuro.

Himuro cũng nhanh chóng đáp lại:

Bình luận

Himuro cũng nhanh chóng đáp lại:

“Cảm ơn cậu. Tôi không sao, chỉ là hơi hoảng sợ chút thôi!”

Bình luận

“Cảm ơn cậu. Tôi không sao, chỉ là hơi hoảng sợ chút thôi!”

“Mà cậu là...?”

Bình luận

“Mà cậu là...?”

“Hả...? Ông anh không nhận ra tôi à?”

Bình luận

“Hả...? Ông anh không nhận ra tôi à?”

Cậu thiếu niên hỏi lại Himuro với giọng ngạc nhiên.

Bình luận

Cậu thiếu niên hỏi lại Himuro với giọng ngạc nhiên.

“Hồi sáng tôi mới cho anh lời khuyên đấy, không nhớ à?”

Bình luận

“Hồi sáng tôi mới cho anh lời khuyên đấy, không nhớ à?”

“Là cậu sao? Ryoku san!” Himuro bất ngờ.

Bình luận

“Là cậu sao? Ryoku san!” Himuro bất ngờ.

“Lẻn vào đây mệt lắm đấy, sau khi ngắt hết điện tôi phải chạy thang bộ từ đất lên tận đây đó.”

Bình luận

“Lẻn vào đây mệt lắm đấy, sau khi ngắt hết điện tôi phải chạy thang bộ từ đất lên tận đây đó.”

Himuro cắt ngang, hỏi Ryoku:

Bình luận

Himuro cắt ngang, hỏi Ryoku:

“Nè! Chuyện này là sao vậy? Cậu giải thích giúp tôi được không?”

Bình luận

“Nè! Chuyện này là sao vậy? Cậu giải thích giúp tôi được không?”

“Cũng được thôi, nhưng bây giờ tôi hơi đói rồi!”

Bình luận

“Cũng được thôi, nhưng bây giờ tôi hơi đói rồi!”

“Vậy chúng ta đi ăn rồi cậu kể tôi nghe được chứ?”

Bình luận

“Vậy chúng ta đi ăn rồi cậu kể tôi nghe được chứ?”

“Để tôi bao cậu một bữa vì đã cứu tôi!”

Bình luận

“Để tôi bao cậu một bữa vì đã cứu tôi!”

“À không, tôi cứu là để trả nợ vụ hồi sáng mà. Với lại thấy người khác gặp nạn thì phải cứu, đó là đạo lý xưa nay rồi mà!”

Bình luận

“À không, tôi cứu là để trả nợ vụ hồi sáng mà. Với lại thấy người khác gặp nạn thì phải cứu, đó là đạo lý xưa nay rồi mà!”

“Thôi không sao, cứ để tôi bao, cứ xem như anh em đi ăn một bữa đi!”

Bình luận

“Thôi không sao, cứ để tôi bao, cứ xem như anh em đi ăn một bữa đi!”

“Nếu anh đã nói vậy thì cũng không còn cách nào khác!”

Bình luận

“Nếu anh đã nói vậy thì cũng không còn cách nào khác!”

“Được rồi, đợi tôi thu xếp đồ đạc rồi ta đi!”

Bình luận

“Được rồi, đợi tôi thu xếp đồ đạc rồi ta đi!”

“Được thôi.”

Bình luận

“Được thôi.”

Sau khi Himuro thu dọn đồ xong thì hai người họ cùng đi đến một quán thịt nướng.

Bình luận

Sau khi Himuro thu dọn đồ xong thì hai người họ cùng đi đến một quán thịt nướng.

Bình luận

Ryoku Musashima là một người đưa hồn, đó là những người có khả năng nhìn thấy và chiến đấu với các linh hồn. Việc của họ là giúp các linh hồn lang thang, nếu biết hối cải thì có thể đi đầu thai. Còn đối với một số linh hồn đặc biệt đã hóa thành ác linh do hấp thụ quá nhiều linh khí của con người, thì họ sẽ thẳng tay tiêu diệt.

Bình luận

Ryoku Musashima là một người đưa hồn, đó là những người có khả năng nhìn thấy và chiến đấu với các linh hồn. Việc của họ là giúp các linh hồn lang thang, nếu biết hối cải thì có thể đi đầu thai. Còn đối với một số linh hồn đặc biệt đã hóa thành ác linh do hấp thụ quá nhiều linh khí của con người, thì họ sẽ thẳng tay tiêu diệt.

Linh hồn hút linh khí để tồn tại, và nếu hấp thụ quá nhiều thì nó sẽ kết tụ lại thành Sát Niệm. Sát Niệm càng lớn thì linh hồn đó càng mạnh.

Bình luận

Linh hồn hút linh khí để tồn tại, và nếu hấp thụ quá nhiều thì nó sẽ kết tụ lại thành Sát Niệm. Sát Niệm càng lớn thì linh hồn đó càng mạnh.

“Thứ vừa tấn công anh là một hồn ma á!”

Bình luận

“Thứ vừa tấn công anh là một hồn ma á!”

“Hồn ma ư?”

Bình luận

“Hồn ma ư?”

Bọn chúng có tất cả là 4 bậc:

Bình luận

Bọn chúng có tất cả là 4 bậc:

1. Yêu Tinh. Bọn này khá yếu, thường sống nơi hoang vu, vắng vẻ và thường không gây hại đến con người, trừ khi chúng bị đe dọa. Có thể xem là vô hại.

Bình luận

1. Yêu Tinh. Bọn này khá yếu, thường sống nơi hoang vu, vắng vẻ và thường không gây hại đến con người, trừ khi chúng bị đe dọa. Có thể xem là vô hại.

2. Ma. Đây là các linh hồn sau khi chết của con người. Một số sẽ đi đầu thai, một số thì trở thành linh hồn lang thang do một số nguyên nhân nào đó. Những linh hồn lang thang này sẽ tìm kiếm linh khí để tồn tại. Khi hấp thụ quá nhiều linh khí, chúng sẽ tạo thành Sát Niệm. Khi Sát Niệm đủ lớn, chúng sẽ phát triển lên bậc tiếp theo.

Bình luận

2. Ma. Đây là các linh hồn sau khi chết của con người. Một số sẽ đi đầu thai, một số thì trở thành linh hồn lang thang do một số nguyên nhân nào đó. Những linh hồn lang thang này sẽ tìm kiếm linh khí để tồn tại. Khi hấp thụ quá nhiều linh khí, chúng sẽ tạo thành Sát Niệm. Khi Sát Niệm đủ lớn, chúng sẽ phát triển lên bậc tiếp theo.

3. Quỷ. Đây là dạng cao cấp hơn Ma. Do Sát Niệm quá lớn, nên sức mạnh của chúng là không thể đoán được. Chúng kháng gần như tất cả các loại bùa chú. Để tiêu diệt chúng chỉ có 2 cách: dùng ánh sáng mặt trời hoặc dùng lửa đốt.

Bình luận

3. Quỷ. Đây là dạng cao cấp hơn Ma. Do Sát Niệm quá lớn, nên sức mạnh của chúng là không thể đoán được. Chúng kháng gần như tất cả các loại bùa chú. Để tiêu diệt chúng chỉ có 2 cách: dùng ánh sáng mặt trời hoặc dùng lửa đốt.

4. Quái Vật. Đây là những sinh vật được sinh ra từ tự nhiên, nên sức mạnh của chúng có thể gọi là vô đối. Chúng thường ngụ ở những nơi con người không thể đặt chân đến, nên nước sông không phạm nước giếng.

Bình luận

4. Quái Vật. Đây là những sinh vật được sinh ra từ tự nhiên, nên sức mạnh của chúng có thể gọi là vô đối. Chúng thường ngụ ở những nơi con người không thể đặt chân đến, nên nước sông không phạm nước giếng.

Vừa ăn, Ryoku vừa giải thích tỉ mỉ cho Himuro.

Bình luận

Vừa ăn, Ryoku vừa giải thích tỉ mỉ cho Himuro.

Himuro cũng tranh thủ kể về tình trạng của Nishida, xem Ryoku có cách giúp anh ấy không.

Bình luận

Himuro cũng tranh thủ kể về tình trạng của Nishida, xem Ryoku có cách giúp anh ấy không.

“Nếu như lời anh kể thì linh khí anh ta đã bị hút sạch rồi, và có thể lúc đó là do linh hồn kia dẫn sát anh ta về.”

Bình luận

“Nếu như lời anh kể thì linh khí anh ta đã bị hút sạch rồi, và có thể lúc đó là do linh hồn kia dẫn sát anh ta về.”

“Với trường hợp này thì tôi không cứu được, xin lỗi anh!”

Bình luận

“Với trường hợp này thì tôi không cứu được, xin lỗi anh!”

“Không, không! Đây cũng không phải lỗi của cậu mà!”

Bình luận

“Không, không! Đây cũng không phải lỗi của cậu mà!”

Himuro đan hai tay lại vào nhau, cúi mặt xuống thất vọng.

Bình luận

Himuro đan hai tay lại vào nhau, cúi mặt xuống thất vọng.

“Nhưng nếu anh ta đủ may mắn còn sót lại dù chỉ là một ít linh khí và đủ ý chí muốn sống thì sẽ vượt qua được thôi.”

Bình luận

“Nhưng nếu anh ta đủ may mắn còn sót lại dù chỉ là một ít linh khí và đủ ý chí muốn sống thì sẽ vượt qua được thôi.”

“Nhưng những trường hợp như thế rất hiếm xảy ra, trước giờ tôi chưa tận mắt thấy nên cũng không chắc!”

Bình luận

“Nhưng những trường hợp như thế rất hiếm xảy ra, trước giờ tôi chưa tận mắt thấy nên cũng không chắc!”

“Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho anh ấy thôi.”

Bình luận

“Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho anh ấy thôi.”

“Phải! Cậu nói đúng, chúng ta chỉ còn cách cầu nguyện thôi.”

Bình luận

“Phải! Cậu nói đúng, chúng ta chỉ còn cách cầu nguyện thôi.”

Sau khi trò chuyện xong, hai người bắt tay chào tạm biệt nhau.

Bình luận

Sau khi trò chuyện xong, hai người bắt tay chào tạm biệt nhau.

“Hẹn gặp lại cậu sau!”

Bình luận

“Hẹn gặp lại cậu sau!”

“Ờ! Chỉ mong là lúc đó anh không bị ma hay quỷ dí mà thôi!”

Bình luận

“Ờ! Chỉ mong là lúc đó anh không bị ma hay quỷ dí mà thôi!”

“Haha... Cũng mong là vậy!”

Bình luận

“Haha... Cũng mong là vậy!”

Sau lời tạm biệt đó, hai người họ rời đi. Hẹn ngày không xa gặp lại.

Bình luận

Sau lời tạm biệt đó, hai người họ rời đi. Hẹn ngày không xa gặp lại.

Bình luận

Một tuần sau, tại công ty nơi Himuro đang làm việc, Nishida đã đi làm trở lại. Mọi người đều vui mừng khi anh ấy quay lại.

Bình luận

Một tuần sau, tại công ty nơi Himuro đang làm việc, Nishida đã đi làm trở lại. Mọi người đều vui mừng khi anh ấy quay lại.

Himuro thầm vui trong lòng:

Bình luận

Himuro thầm vui trong lòng:

“Có lẽ đấy là trường hợp hiếm hoi mà cậu nói nhỉ, Ryoku san!”

Bình luận

“Có lẽ đấy là trường hợp hiếm hoi mà cậu nói nhỉ, Ryoku san!”

Lúc này, tại một góc trong thành phố, Ryoku đang ngồi trên một cái ghế dài và ôm bụng than thở:

Bình luận

Lúc này, tại một góc trong thành phố, Ryoku đang ngồi trên một cái ghế dài và ôm bụng than thở:

“Đói quá! Ba ngày nay mình chưa ăn gì hết, bây giờ bụng mình đang trống ầm ĩ rồi!”

Bình luận

“Đói quá! Ba ngày nay mình chưa ăn gì hết, bây giờ bụng mình đang trống ầm ĩ rồi!”

“Hay là tìm Himuro-san ăn nhờ tiếp... Không được, như vậy chả khác gì lợi dụng cả!”

Bình luận

“Hay là tìm Himuro-san ăn nhờ tiếp... Không được, như vậy chả khác gì lợi dụng cả!”

Khi Ryoku vẫn đang than thở thì có một nữ sinh đi ngang qua chỗ cậu đang ngồi.

Bình luận

Khi Ryoku vẫn đang than thở thì có một nữ sinh đi ngang qua chỗ cậu đang ngồi.

Bỗng Ryoku im lặng, giống như cậu ta đã hết đói. Vẻ mặt cậu ngạc nhiên như vừa nhận ra điều gì đó.

Bình luận

Bỗng Ryoku im lặng, giống như cậu ta đã hết đói. Vẻ mặt cậu ngạc nhiên như vừa nhận ra điều gì đó.

Cậu nhìn theo hướng nữ sinh vừa đi ngang qua, nhìn thì có vẻ giống một tên biến thái đang nhìn lén nữ sinh.

Bình luận

Cậu nhìn theo hướng nữ sinh vừa đi ngang qua, nhìn thì có vẻ giống một tên biến thái đang nhìn lén nữ sinh.

Nhưng vẻ mặt của Ryoku vô cùng nghiêm túc:

Bình luận

Nhưng vẻ mặt của Ryoku vô cùng nghiêm túc:

“Là Âm Khí sao?”

Bình luận

“Là Âm Khí sao?”


Truyện tương tự

Bình luận