• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/3/2024 9:06:18 AM
  • 0
  • 0

Chương 9


Người đàn ông kia là bạn trai cũ của Edward, anh ta vì nảy sinh tình cảm với người khác nên đã nói câu chia tay với cậu. Edward thở ra một hơi, nói với giọng đều đều không rõ sắc thái:

Bình luận

Người đàn ông kia là bạn trai cũ của Edward, anh ta vì nảy sinh tình cảm với người khác nên đã nói câu chia tay với cậu. Edward thở ra một hơi, nói với giọng đều đều không rõ sắc thái:

“Tôi không thích dây dưa linh tinh, nếu anh đến đây chỉ để hỏi tôi câu này thì xin mời anh quay về cho.”

Bình luận

“Tôi không thích dây dưa linh tinh, nếu anh đến đây chỉ để hỏi tôi câu này thì xin mời anh quay về cho.”

Bạn trai cũ của Edward nghe vậy, anh ta vặn vặn hai bàn tay vào nhau, ngập ngừng:

Bình luận

Bạn trai cũ của Edward nghe vậy, anh ta vặn vặn hai bàn tay vào nhau, ngập ngừng:

“Thật ra hôm nay anh đến tìm em là vì muốn nói với em một chuyện…”

Bình luận

“Thật ra hôm nay anh đến tìm em là vì muốn nói với em một chuyện…”

“Anh mau nói đi.” Edward tỏ vẻ mất kiên nhẫn

Bình luận

“Anh mau nói đi.” Edward tỏ vẻ mất kiên nhẫn

“Eddie này, chúng ta quay lại có được không?” Bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Edward, anh ta vội nói thêm, “Anh thực sự rất hối hận, Eddie à. Anh đã chia tay với người đó rồi. Chúng ta quay lại được không? Anh rất nhớ em.”

Bình luận

“Eddie này, chúng ta quay lại có được không?” Bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Edward, anh ta vội nói thêm, “Anh thực sự rất hối hận, Eddie à. Anh đã chia tay với người đó rồi. Chúng ta quay lại được không? Anh rất nhớ em.”

Edward cất giọng trả lời anh ta một cách chua chát:

Bình luận

Edward cất giọng trả lời anh ta một cách chua chát:

“Nhớ tôi ư? Vậy tại sao khi ngoại tình với người khác anh lại không nghĩ đến tôi? Không phải chính anh nói rằng ở bên tôi khiến anh cảm thấy mình yếu kém, rằng tôi quá chói sáng, quá tài giỏi khiến anh tự ti sao? Câu nào cũng là lỗi của tôi, tôi chọn rời đi để anh tự do, bây giờ anh lại đòi hỏi điều gì nữa?”

Bình luận

“Nhớ tôi ư? Vậy tại sao khi ngoại tình với người khác anh lại không nghĩ đến tôi? Không phải chính anh nói rằng ở bên tôi khiến anh cảm thấy mình yếu kém, rằng tôi quá chói sáng, quá tài giỏi khiến anh tự ti sao? Câu nào cũng là lỗi của tôi, tôi chọn rời đi để anh tự do, bây giờ anh lại đòi hỏi điều gì nữa?”

Richard nhìn Edward, hạ giọng như thể dỗ dành cậu:

Bình luận

Richard nhìn Edward, hạ giọng như thể dỗ dành cậu:

“Vậy em có thể xem biểu hiện của anh suốt năm năm chúng ta ở bên nhau mà? Em xem, anh không bao giờ tái phạm một lỗi nào, em không thể tin tưởng anh sao?” Anh ta cố ý nói thêm, “Coi như nể tình anh đã ở bên em lúc đó.."

Bình luận

“Vậy em có thể xem biểu hiện của anh suốt năm năm chúng ta ở bên nhau mà? Em xem, anh không bao giờ tái phạm một lỗi nào, em không thể tin tưởng anh sao?” Anh ta cố ý nói thêm, “Coi như nể tình anh đã ở bên em lúc đó.."

Giống như bị đụng vào vảy ngược, Edward thoáng quên mất phép lịch sự mà ngắt lời anh ta:

Bình luận

Giống như bị đụng vào vảy ngược, Edward thoáng quên mất phép lịch sự mà ngắt lời anh ta:

“Đừng nói cái gì mà lúc đó thế này lúc kia thế khác nữa, từ khi anh chọn phản bội tôi, chúng đã không còn giá trị gì nữa rồi.”

Bình luận

“Đừng nói cái gì mà lúc đó thế này lúc kia thế khác nữa, từ khi anh chọn phản bội tôi, chúng đã không còn giá trị gì nữa rồi.”

Lồng ngực nặng trĩu, Edward rất muốn dựa người vào cửa nhưng rốt cuộc vẫn kiên trì thẳng lưng. Cậu gằn giọng:

Bình luận

Lồng ngực nặng trĩu, Edward rất muốn dựa người vào cửa nhưng rốt cuộc vẫn kiên trì thẳng lưng. Cậu gằn giọng:

“Tôi là kẻ quên ơn ư? Tôi chưa từng báo đáp anh à? Nói thật lòng thì tôi thực sự rất biết ơn anh khi đó đã lựa chọn ở bên tôi, chăm sóc tôi, tôi có thể sống được như bây giờ cũng là nhờ anh không ít, nhưng anh không thể dùng nó làm công cụ để tôi mềm lòng.” Cậu lùi lại cách xa Richard hơn, “Ơn nghĩa là một chuyện, tha thứ hay không lại là chuyện khác nữa. Tôi đã ở bên anh sáu năm liền, cũng coi như uổng phí một khoảng thời gian, giả sử bây giờ quay lại, làm thế nào chắc chắn được là anh không ngoại tình? Ngộ nhỡ sáu năm, bảy năm nữa anh lại đâm vào tim tôi một lần, thế thì không phải tôi lại tốn thêm chừng ấy năm cho anh sao?”

Bình luận

“Tôi là kẻ quên ơn ư? Tôi chưa từng báo đáp anh à? Nói thật lòng thì tôi thực sự rất biết ơn anh khi đó đã lựa chọn ở bên tôi, chăm sóc tôi, tôi có thể sống được như bây giờ cũng là nhờ anh không ít, nhưng anh không thể dùng nó làm công cụ để tôi mềm lòng.” Cậu lùi lại cách xa Richard hơn, “Ơn nghĩa là một chuyện, tha thứ hay không lại là chuyện khác nữa. Tôi đã ở bên anh sáu năm liền, cũng coi như uổng phí một khoảng thời gian, giả sử bây giờ quay lại, làm thế nào chắc chắn được là anh không ngoại tình? Ngộ nhỡ sáu năm, bảy năm nữa anh lại đâm vào tim tôi một lần, thế thì không phải tôi lại tốn thêm chừng ấy năm cho anh sao?”

Edward nhìn người trước mặt, khẽ thở dài. Cậu đâu phải chưa từng nghĩ đến việc bao biện giúp anh ta, kỉ niệm cũ đâu thể nói muốn quên là quên, nhưng muốn bắt đầu một trang mới, có vài thứ vẫn phải dứt khoát vứt bỏ đi thôi:

Bình luận

Edward nhìn người trước mặt, khẽ thở dài. Cậu đâu phải chưa từng nghĩ đến việc bao biện giúp anh ta, kỉ niệm cũ đâu thể nói muốn quên là quên, nhưng muốn bắt đầu một trang mới, có vài thứ vẫn phải dứt khoát vứt bỏ đi thôi:

“Anh hiểu chưa? Tôi rất bao dung, có thể dung túng cho lỗi lầm của anh hết mức, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh phản bội một lần là đâm vào tim tôi một cái dằm, nếu tiếp tục quen nhau, tôi sẽ không thể nghĩ thông mà yên tâm được. Chia tay là cách tốt nhất, chúng ta dù thế nào cũng không thể trở về như ban đầu.” Cậu nhìn về phía Edwin vừa đi, “Huống hồ tôi đang quen người khác rồi.”

Bình luận

“Anh hiểu chưa? Tôi rất bao dung, có thể dung túng cho lỗi lầm của anh hết mức, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh phản bội một lần là đâm vào tim tôi một cái dằm, nếu tiếp tục quen nhau, tôi sẽ không thể nghĩ thông mà yên tâm được. Chia tay là cách tốt nhất, chúng ta dù thế nào cũng không thể trở về như ban đầu.” Cậu nhìn về phía Edwin vừa đi, “Huống hồ tôi đang quen người khác rồi.”

Richard cũng nhìn về hướng đó, mắt ánh lên sự ghen ghét:

Bình luận

Richard cũng nhìn về hướng đó, mắt ánh lên sự ghen ghét:

“Là anh ta sao? Anh ta tốt hơn anh ở điểm nào? Sao em biết anh ta sẽ không phản bội em chứ?”

Bình luận

“Là anh ta sao? Anh ta tốt hơn anh ở điểm nào? Sao em biết anh ta sẽ không phản bội em chứ?”

Edward nở một nụ cười mỉa:

Bình luận

Edward nở một nụ cười mỉa:

“Sao đây? Anh có ý gì? Anh nghĩ nếu anh ấy ngoại tình thì anh thực sự có cơ hội quay lại với tôi à? Đừng cố bám riết không buông nữa, chúng ta đã chấm dứt thì dù có thế nào tôi cũng không quay lại, cùng lắm thì tôi lại tiếp tục chia tay, bắt đầu một mối quan hệ khác. Tóm lại là không đến lượt anh nữa đâu, đừng tiếp tục làm phiền tôi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Bình luận

“Sao đây? Anh có ý gì? Anh nghĩ nếu anh ấy ngoại tình thì anh thực sự có cơ hội quay lại với tôi à? Đừng cố bám riết không buông nữa, chúng ta đã chấm dứt thì dù có thế nào tôi cũng không quay lại, cùng lắm thì tôi lại tiếp tục chia tay, bắt đầu một mối quan hệ khác. Tóm lại là không đến lượt anh nữa đâu, đừng tiếp tục làm phiền tôi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Cậu dứt khoát quay lưng đi, chợt nhớ ra điều gì, lại nói thêm:

Bình luận

Cậu dứt khoát quay lưng đi, chợt nhớ ra điều gì, lại nói thêm:

“Anh cũng đừng gọi tôi là Eddie nữa, chúng ta chẳng là gì của nhau nữa đâu. Nghe anh gọi tên thật của tôi cũng đã đủ khiến tôi bực mình rồi.”

Bình luận

“Anh cũng đừng gọi tôi là Eddie nữa, chúng ta chẳng là gì của nhau nữa đâu. Nghe anh gọi tên thật của tôi cũng đã đủ khiến tôi bực mình rồi.”

Để mặc Richard còn đang nhìn theo không dời, cậu nhanh chóng bước ra khỏi ngõ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Không thể để Edwin chờ được.

Bình luận

Để mặc Richard còn đang nhìn theo không dời, cậu nhanh chóng bước ra khỏi ngõ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Không thể để Edwin chờ được.

Từ khi thấy Edward quay người ra ngoài, Edwin đã vội chạy đi lấy xe để đón cậu. Nhìn thấy Edward đang im lặng đứng chờ mình, anh khẽ thở dài rồi nhanh chóng mở cửa xe. Sắc mặt Edward trông không ổn chút nào nên anh vô thức hạ giọng hỏi:

Bình luận

Từ khi thấy Edward quay người ra ngoài, Edwin đã vội chạy đi lấy xe để đón cậu. Nhìn thấy Edward đang im lặng đứng chờ mình, anh khẽ thở dài rồi nhanh chóng mở cửa xe. Sắc mặt Edward trông không ổn chút nào nên anh vô thức hạ giọng hỏi:

“Anh lấy xe rồi, chúng ta đi nhé?”

Bình luận

“Anh lấy xe rồi, chúng ta đi nhé?”

Edward gật đầu:

Bình luận

Edward gật đầu:

“Vâng, ta đi thôi.”

Bình luận

“Vâng, ta đi thôi.”

Anh vừa mở cửa xe cho Edward vừa ngờ vực nhìn về phía trong ngõ:

Bình luận

Anh vừa mở cửa xe cho Edward vừa ngờ vực nhìn về phía trong ngõ:

“Chắc là không sao rồi nhỉ?”

Bình luận

“Chắc là không sao rồi nhỉ?”

“Không sao đâu, anh ta tự biết đường về mà.” Edward trả lời anh trong khi đang thắt dây an toàn 

Bình luận

“Không sao đâu, anh ta tự biết đường về mà.” Edward trả lời anh trong khi đang thắt dây an toàn 

Nếu một lát nữa anh ta không về, vậy thì gia đình anh ta sẽ tự khắc biết nơi nào để đón, cậu nhớ lại tin nhắn vừa gửi đến mẹ Richard.

Bình luận

Nếu một lát nữa anh ta không về, vậy thì gia đình anh ta sẽ tự khắc biết nơi nào để đón, cậu nhớ lại tin nhắn vừa gửi đến mẹ Richard.

Edwin khởi động xe. Anh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Edward, muốn hỏi han rồi lại thôi, Edward làm sao nói thật về tình trạng của mình được. Cuối cùng, không kìm được, anh vẫn quay sang hỏi:

Bình luận

Edwin khởi động xe. Anh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Edward, muốn hỏi han rồi lại thôi, Edward làm sao nói thật về tình trạng của mình được. Cuối cùng, không kìm được, anh vẫn quay sang hỏi:

“Anh ta có khiến em bị thương không?”

Bình luận

“Anh ta có khiến em bị thương không?”

“Không đâu, cho dù em gãy cả hai tay thì anh ta cũng không làm gì được.” Edward nhún vai, vuốt ve Hippocrates trong lòng.

Bình luận

“Không đâu, cho dù em gãy cả hai tay thì anh ta cũng không làm gì được.” Edward nhún vai, vuốt ve Hippocrates trong lòng.

“Chắc chắn như thế à?” Edwin nhẹ nhàng xoay vô lăng, đánh lái sang con đường khác, "Nhưng mà anh thấy cuộc nói chuyện của em với anh ta khi nãy khiến tâm trạng em rất tệ."

Bình luận

“Chắc chắn như thế à?” Edwin nhẹ nhàng xoay vô lăng, đánh lái sang con đường khác, "Nhưng mà anh thấy cuộc nói chuyện của em với anh ta khi nãy khiến tâm trạng em rất tệ."

“Thì đúng mà. Một kẻ chủ động chia tay mình cách đây một tuần lại đến xin quay lại, mà lỗi lầm của anh ta là ngoại tình, liệu anh có chấp nhận không? Anh ta làm như em bị ngốc ấy.” Edward nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối nên không thể nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng vẻ khó chịu của cậu được phản chiếu qua kính thì rất rõ.

Bình luận

“Thì đúng mà. Một kẻ chủ động chia tay mình cách đây một tuần lại đến xin quay lại, mà lỗi lầm của anh ta là ngoại tình, liệu anh có chấp nhận không? Anh ta làm như em bị ngốc ấy.” Edward nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối nên không thể nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng vẻ khó chịu của cậu được phản chiếu qua kính thì rất rõ.

“Đúng là đáng đánh thật nhỉ.” Edwin mở ngăn tủ xếp trong xe, đưa cho Edward một thanh kẹo cao su, “Em ăn một chiếc nhé? Anh thấy nó có tác dụng trấn an rất tốt.”

Bình luận

“Đúng là đáng đánh thật nhỉ.” Edwin mở ngăn tủ xếp trong xe, đưa cho Edward một thanh kẹo cao su, “Em ăn một chiếc nhé? Anh thấy nó có tác dụng trấn an rất tốt.”

Edward nhận lấy, xé vỏ kẹo, cho viên kẹo vào miệng. Mùi bạc hà ngọt ngọt mát mát khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Bình luận

Edward nhận lấy, xé vỏ kẹo, cho viên kẹo vào miệng. Mùi bạc hà ngọt ngọt mát mát khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Xe Edwin bắt đầu tiến vào khu biệt thự, ở đây hầu như mấy ngôi nhà trông na ná nhau về đường lối kiến trúc, chỉ khác cách bài trí bên ngoài. Edwin lái đến cổng một căn biệt thự bé bé xinh xinh, anh xuống xe trước, mở cửa cho Edward và Hippocrates xuống và nói với cậu:

Bình luận

Xe Edwin bắt đầu tiến vào khu biệt thự, ở đây hầu như mấy ngôi nhà trông na ná nhau về đường lối kiến trúc, chỉ khác cách bài trí bên ngoài. Edwin lái đến cổng một căn biệt thự bé bé xinh xinh, anh xuống xe trước, mở cửa cho Edward và Hippocrates xuống và nói với cậu:

“Chờ chút nhé, anh gửi xe.”

Bình luận

“Chờ chút nhé, anh gửi xe.”

“Vâng.”

Bình luận

“Vâng.”

Edwin đánh xe đi, Edward ôm Hippocrates nhìn thoáng qua căn nhà của anh. Nhà Edwin thuộc kiểu kiến trúc nửa hiện đại nửa cổ điển, nét vẽ Folk Victoria vẫn còn ẩn hiện đâu đó hoà vào tổng thể hiện đại khiến căn nhà mang phong cách độc đáo hơn hẳn.

Bình luận

Edwin đánh xe đi, Edward ôm Hippocrates nhìn thoáng qua căn nhà của anh. Nhà Edwin thuộc kiểu kiến trúc nửa hiện đại nửa cổ điển, nét vẽ Folk Victoria vẫn còn ẩn hiện đâu đó hoà vào tổng thể hiện đại khiến căn nhà mang phong cách độc đáo hơn hẳn.

Cậu đột nhiên quay phắt lại túm lấy bàn tay vừa vỗ vai mình, hoá ra là Edwin. Anh giơ ngón cái với Edward, tỏ ý tán thưởng sự cảnh giác của cậu, sau đó mở cổng. Cổng nhà Edwin có hai cách mở khoá: vân tay và mật khẩu. Edwin ấn ngón trỏ lên máy quét, cánh cổng phát ra tiếng "lạch cạch" nho nhỏ. Anh đẩy cổng vào.

Bình luận

Cậu đột nhiên quay phắt lại túm lấy bàn tay vừa vỗ vai mình, hoá ra là Edwin. Anh giơ ngón cái với Edward, tỏ ý tán thưởng sự cảnh giác của cậu, sau đó mở cổng. Cổng nhà Edwin có hai cách mở khoá: vân tay và mật khẩu. Edwin ấn ngón trỏ lên máy quét, cánh cổng phát ra tiếng "lạch cạch" nho nhỏ. Anh đẩy cổng vào.

Edward đi theo sau anh. Lần này cậu có dịp nhìn kỹ tổng thể ngôi nhà hơn nữa. Từ cổng vào nhà có một con đường nhỏ, hai bên là thảm cỏ và một ít cây cảnh. Edwin đã mở cửa chính, cầm va li của Edward vào nhà và gọi cậu:

Bình luận

Edward đi theo sau anh. Lần này cậu có dịp nhìn kỹ tổng thể ngôi nhà hơn nữa. Từ cổng vào nhà có một con đường nhỏ, hai bên là thảm cỏ và một ít cây cảnh. Edwin đã mở cửa chính, cầm va li của Edward vào nhà và gọi cậu:

“Em vào nhà đi.”

Bình luận

“Em vào nhà đi.”

“Vâng.”

Bình luận

“Vâng.”

Đặt chân vào nhà Edwin, Edward tháo giày, bắt Hippocrates lau chân vào thảm. Cậu bước lên nền nhà. Nền nhà Edwin cũng được ốp gỗ giống như nhà cậu. Nhưng màu sắc nội thất và bài trí khác hoàn toàn. Edwin chỉ ưa hoàn hảo chứ không mắc ám ảnh cưỡng chế, vì vậy trông căn phòng vẫn giống phòng của người bình thường hơn một chút.

Bình luận

Đặt chân vào nhà Edwin, Edward tháo giày, bắt Hippocrates lau chân vào thảm. Cậu bước lên nền nhà. Nền nhà Edwin cũng được ốp gỗ giống như nhà cậu. Nhưng màu sắc nội thất và bài trí khác hoàn toàn. Edwin chỉ ưa hoàn hảo chứ không mắc ám ảnh cưỡng chế, vì vậy trông căn phòng vẫn giống phòng của người bình thường hơn một chút.

Tiếng Edwin gọi cậu vang lên:

Bình luận

Tiếng Edwin gọi cậu vang lên:

“Này búp bê nhỏ, phòng em ở đây nhé.”

Bình luận

“Này búp bê nhỏ, phòng em ở đây nhé.”

Edward gật đầu, đi theo. Phòng ngủ cho khách ở tầng một, có cửa sổ nhìn ra vườn và đặc biệt rất yên tĩnh. Edwin đặt va li xuống gần giường và nói với cậu:

Bình luận

Edward gật đầu, đi theo. Phòng ngủ cho khách ở tầng một, có cửa sổ nhìn ra vườn và đặc biệt rất yên tĩnh. Edwin đặt va li xuống gần giường và nói với cậu:

“Bếp và phòng đọc sách ở dưới tầng, tầng trên là phòng ngủ của anh và phòng tập thể dục. Cứ tự nhiên nhé.”

Bình luận

“Bếp và phòng đọc sách ở dưới tầng, tầng trên là phòng ngủ của anh và phòng tập thể dục. Cứ tự nhiên nhé.”

“Vâng.” Edward vừa mở va li lấy quần áo ngủ, vừa đáp lời Edwin 

Bình luận

“Vâng.” Edward vừa mở va li lấy quần áo ngủ, vừa đáp lời Edwin 

Khi Edwin sắp bước ra khỏi phòng, cậu hỏi với theo:

Bình luận

Khi Edwin sắp bước ra khỏi phòng, cậu hỏi với theo:

“Mà này, Edwin, cái danh xưng búp bê nhỏ là từ đâu ra vậy?”

Bình luận

“Mà này, Edwin, cái danh xưng búp bê nhỏ là từ đâu ra vậy?”

“Đó là tên tài khoản của em mà?

Bình luận

“Đó là tên tài khoản của em mà?

“Phải rồi nhỉ.” Edward gật gù.

Bình luận

“Phải rồi nhỉ.” Edward gật gù.

Cậu nhanh chóng thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, tất nhiên là quần đùi áo thun vì với tình trạng hiện tại, cậu không cài khuy áo được. Sau đó nằm lên giường đọc sách trên điện thoại 

Bình luận

Cậu nhanh chóng thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, tất nhiên là quần đùi áo thun vì với tình trạng hiện tại, cậu không cài khuy áo được. Sau đó nằm lên giường đọc sách trên điện thoại 

Mười giờ đêm, Edward tắt điện thoại, để trên tủ đầu giường. Cậu vừa bật đèn ngủ thì Edwin gõ cửa.

Bình luận

Mười giờ đêm, Edward tắt điện thoại, để trên tủ đầu giường. Cậu vừa bật đèn ngủ thì Edwin gõ cửa.

Edwin ló đầu vào, cười hì hì:

Bình luận

Edwin ló đầu vào, cười hì hì:

“Không có gì đâu, anh chỉ là chúc em ngủ ngon thôi.”

Bình luận

“Không có gì đâu, anh chỉ là chúc em ngủ ngon thôi.”

Edward kéo chăn lên, cũng cười theo:

Bình luận

Edward kéo chăn lên, cũng cười theo:

“Cảm ơn, anh cũng vậy nhé.”

Bình luận

“Cảm ơn, anh cũng vậy nhé.”

Bình luận

.

Bình luận

.

Bình luận

.

Năm giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức để trên tủ đầu giường của Edwin réo inh ỏi. Anh ngồi dậy khỏi giường, vươn tay tắt chuông, bước vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Trong lúc đang bóp tuýp kem đánh răng lên bàn chải, Edwin chợt nhớ đến một nhân vật cũng đang tồn tại song song với mình trong căn nhà này – Edward.

Bình luận

Năm giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức để trên tủ đầu giường của Edwin réo inh ỏi. Anh ngồi dậy khỏi giường, vươn tay tắt chuông, bước vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Trong lúc đang bóp tuýp kem đánh răng lên bàn chải, Edwin chợt nhớ đến một nhân vật cũng đang tồn tại song song với mình trong căn nhà này – Edward.

"Không biết em ấy bóp kem đánh răng mà chỉ dùng một tay như thế nào nhỉ?" Một ý nghĩ bật ra trong đầu Edwin. Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác, sau đó bước xuống cầu thang dẫn đến tầng dưới.

Bình luận

"Không biết em ấy bóp kem đánh răng mà chỉ dùng một tay như thế nào nhỉ?" Một ý nghĩ bật ra trong đầu Edwin. Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác, sau đó bước xuống cầu thang dẫn đến tầng dưới.

Trong căn phòng ngủ cho khách, Edward cũng vừa tỉnh giấc, cậu lò dò bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Nhưng đến khi bóp kem đánh răng, cậu mới nhận thấy một vấn đề nan giải bày ra trước mắt: Chỉ có một tay thì làm sao bóp kem đánh răng lên bàn chải mà không nhoe nhoét hết ra bây giờ?

Bình luận

Trong căn phòng ngủ cho khách, Edward cũng vừa tỉnh giấc, cậu lò dò bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Nhưng đến khi bóp kem đánh răng, cậu mới nhận thấy một vấn đề nan giải bày ra trước mắt: Chỉ có một tay thì làm sao bóp kem đánh răng lên bàn chải mà không nhoe nhoét hết ra bây giờ?

Edwin gõ cửa đúng lúc Edward đang vật lộn với chiếc bàn chải. Vừa nghe tiếng gõ cửa, cậu đặt bàn chải xuống kệ gương, hô một tiếng về phía cửa:

Bình luận

Edwin gõ cửa đúng lúc Edward đang vật lộn với chiếc bàn chải. Vừa nghe tiếng gõ cửa, cậu đặt bàn chải xuống kệ gương, hô một tiếng về phía cửa:

“Anh cứ vào đi.”

Bình luận

“Anh cứ vào đi.”

Edwin đẩy cánh cửa, bước vào phòng, trông thấy Edward đang chật vật bóp kem đánh răng, anh mỉm cười:

Bình luận

Edwin đẩy cánh cửa, bước vào phòng, trông thấy Edward đang chật vật bóp kem đánh răng, anh mỉm cười:

“Để đó cho anh.”

Bình luận

“Để đó cho anh.”

Một giây sau, Edwin đã đưa cho cậu một chiếc bàn chải được bóp kem, Edward gật đầu cảm ơn, sau đó cầm cốc nước súc miệng lên.

Bình luận

Một giây sau, Edwin đã đưa cho cậu một chiếc bàn chải được bóp kem, Edward gật đầu cảm ơn, sau đó cầm cốc nước súc miệng lên.

Khi đã đánh răng xong thì phải rửa mặt, đó là lẽ đương nhiên. Nhưng với con người chỉ còn một tay cử động được như Edward, việc thực hiện "lẽ đương nhiên" này trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Bình luận

Khi đã đánh răng xong thì phải rửa mặt, đó là lẽ đương nhiên. Nhưng với con người chỉ còn một tay cử động được như Edward, việc thực hiện "lẽ đương nhiên" này trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Nhìn thấy cậu với tấm khăn lau mặt xuống, xả nước và định úp nguyên chiếc khăn sũng nước lên mặt, Edwin lại "xuất hiện kịp thời", anh cầm tấm khăn, vắt mạnh. Chiếc khăn sũng nước trở nên khô ráo, ít nhất thì không còn nhỏ nước tong tỏng. Edward đưa tay nhận lại chiếc khăn, lịch sự đẩy Edwin ra:

Bình luận

Nhìn thấy cậu với tấm khăn lau mặt xuống, xả nước và định úp nguyên chiếc khăn sũng nước lên mặt, Edwin lại "xuất hiện kịp thời", anh cầm tấm khăn, vắt mạnh. Chiếc khăn sũng nước trở nên khô ráo, ít nhất thì không còn nhỏ nước tong tỏng. Edward đưa tay nhận lại chiếc khăn, lịch sự đẩy Edwin ra:

“Cảm ơn anh nhé, thế này được rồi.”

Bình luận

“Cảm ơn anh nhé, thế này được rồi.”

Vật lộn một lúc mới đánh răng xong, Edwin xoay người lên tầng tập thể dục. Nhà anh có một căn phòng nhỏ nhỏ xinh xinh vốn làm nhà kho, sau được anh trưng dụng thành phòng tập thể hình và cất dụng cụ.

Bình luận

Vật lộn một lúc mới đánh răng xong, Edwin xoay người lên tầng tập thể dục. Nhà anh có một căn phòng nhỏ nhỏ xinh xinh vốn làm nhà kho, sau được anh trưng dụng thành phòng tập thể hình và cất dụng cụ.

Vì cánh tay gãy nên Edward không thể tập võ như mọi ngày, cậu chỉ đành tập thể dục nhẹ, dù sao ít nhiều gì thì ngày nào cậu cũng phải vận động một chút. Edward chạy theo Edwin, hỏi anh:

Bình luận

Vì cánh tay gãy nên Edward không thể tập võ như mọi ngày, cậu chỉ đành tập thể dục nhẹ, dù sao ít nhiều gì thì ngày nào cậu cũng phải vận động một chút. Edward chạy theo Edwin, hỏi anh:

“Edwin này, nhà anh có chỗ nào có thể tập thể dục không?”

Bình luận

“Edwin này, nhà anh có chỗ nào có thể tập thể dục không?”

“À, có chứ, ngay tầng trên đấy.”

Bình luận

“À, có chứ, ngay tầng trên đấy.”

Hai người bước lên tầng, Edwin đẩy nhẹ cánh cửa của một căn phòng trong cùng. Cửa mở ra, Edward nhìn thấy những dụng cụ đơn giản như máy chạy bộ, mấy thanh tạ được bày trí gọn gàng. Edwin đã thay quần áo thể dục từ trước, anh khởi động một chút, sau đó bắt đầu tập luyện.

Bình luận

Hai người bước lên tầng, Edwin đẩy nhẹ cánh cửa của một căn phòng trong cùng. Cửa mở ra, Edward nhìn thấy những dụng cụ đơn giản như máy chạy bộ, mấy thanh tạ được bày trí gọn gàng. Edwin đã thay quần áo thể dục từ trước, anh khởi động một chút, sau đó bắt đầu tập luyện.

Vì không dùng được tay phải nên Edward chỉ còn cách chạy bộ và tập mấy bài tập đơn giản. Khoảng nửa tiếng sau, cậu lau mồ hôi, sau đó ngồi nghỉ trên chiếc ghế gần cửa sổ một lúc. Edwin cũng vừa tập xong, anh lấy chiếc khăn bông bên cạnh lau sạch những giọt mồ hôi chảy đầy mặt. Mồ hôi thấm vào áo phông của Edwin, khiến chiếc áo trở thành áo bó sát, lộ rõ những múi cơ của anh. Edward liếc qua cơ bụng của Edwin, hai má đỏ ửng, nóng bừng, cũng may cậu vừa tập thể dục nên đã đỏ mặt sẵn rồi, nếu không cậu cũng không biết nên giải thích với Edwin như thế nào.

Bình luận

Vì không dùng được tay phải nên Edward chỉ còn cách chạy bộ và tập mấy bài tập đơn giản. Khoảng nửa tiếng sau, cậu lau mồ hôi, sau đó ngồi nghỉ trên chiếc ghế gần cửa sổ một lúc. Edwin cũng vừa tập xong, anh lấy chiếc khăn bông bên cạnh lau sạch những giọt mồ hôi chảy đầy mặt. Mồ hôi thấm vào áo phông của Edwin, khiến chiếc áo trở thành áo bó sát, lộ rõ những múi cơ của anh. Edward liếc qua cơ bụng của Edwin, hai má đỏ ửng, nóng bừng, cũng may cậu vừa tập thể dục nên đã đỏ mặt sẵn rồi, nếu không cậu cũng không biết nên giải thích với Edwin như thế nào.

Edwin ngồi bên cạnh Edward nghỉ ngơi một chút và xoa bóp cơ. Anh đã chú ý đến sắc đỏ bất thường trên mặt Edward, chỉ là không muốn vạch trần. Khi nãy, anh nhìn thấy Edward liếc qua cơ bụng của mình sau đó vội quay mặt đi chỗ khác. Biểu cảm vừa hài hước vừa dễ thương khiến khoé miệng anh cong lên.

Bình luận

Edwin ngồi bên cạnh Edward nghỉ ngơi một chút và xoa bóp cơ. Anh đã chú ý đến sắc đỏ bất thường trên mặt Edward, chỉ là không muốn vạch trần. Khi nãy, anh nhìn thấy Edward liếc qua cơ bụng của mình sau đó vội quay mặt đi chỗ khác. Biểu cảm vừa hài hước vừa dễ thương khiến khoé miệng anh cong lên.

Chuông đồng hồ điểm sáu giờ sáng, Edward và Edwin cùng đứng lên, bước xuống tầng dưới. Khi Edward bước đến trước phòng khách, Hippocrates đã thức dậy, nó thấy Edward liền chạy tới cọ cọ vào chân cậu.

Bình luận

Chuông đồng hồ điểm sáu giờ sáng, Edward và Edwin cùng đứng lên, bước xuống tầng dưới. Khi Edward bước đến trước phòng khách, Hippocrates đã thức dậy, nó thấy Edward liền chạy tới cọ cọ vào chân cậu.

“Chào buổi sáng, Hippie!” Edward ngồi xổm xuống vuốt ve đầu Hippocrates.

Bình luận

“Chào buổi sáng, Hippie!” Edward ngồi xổm xuống vuốt ve đầu Hippocrates.

“Mieo.” Hippocrates thoải mái để Edward vuốt lông.

Bình luận

“Mieo.” Hippocrates thoải mái để Edward vuốt lông.

“Được rồi, ba còn phải đi tắm nữa, con ra ngoài trước đi.” Vuốt xong vài lần, cậu nhẹ nhàng đưa tay đẩy nó đi chơi.

Bình luận

“Được rồi, ba còn phải đi tắm nữa, con ra ngoài trước đi.” Vuốt xong vài lần, cậu nhẹ nhàng đưa tay đẩy nó đi chơi.

Edward lấy một bộ quần áo và bước vào phòng tắm. Cậu bật nước, xả qua người một chút sau đó lấy sữa tắm. Cũng may bông tắm dễ đổ sữa tắm hơn bàn chải nhiều nên Edward không chật vật như khi nãy. Khoảng mười phút sau, cậu đã tắm rửa xong. Và bây giờ, một vấn đề nan giải nữa lại bay đến đập "bốp" vào mặt Edward: Làm sao mặc áo sơ mi mà chỉ dùng một tay bây giờ?

Bình luận

Edward lấy một bộ quần áo và bước vào phòng tắm. Cậu bật nước, xả qua người một chút sau đó lấy sữa tắm. Cũng may bông tắm dễ đổ sữa tắm hơn bàn chải nhiều nên Edward không chật vật như khi nãy. Khoảng mười phút sau, cậu đã tắm rửa xong. Và bây giờ, một vấn đề nan giải nữa lại bay đến đập "bốp" vào mặt Edward: Làm sao mặc áo sơ mi mà chỉ dùng một tay bây giờ?

Cậu đành mở tủ, lấy một chiếc áo phông ra mặc tạm. "Chắc hôm nay sẽ là ngày đầu tiên trong đời mình mặc áo phông đến chỗ làm mất." Edward ngao ngán nghĩ.

Bình luận

Cậu đành mở tủ, lấy một chiếc áo phông ra mặc tạm. "Chắc hôm nay sẽ là ngày đầu tiên trong đời mình mặc áo phông đến chỗ làm mất." Edward ngao ngán nghĩ.

Khi Edward mở được tủ và lấy ra một chiếc áo phông thích hợp thì Edwin cũng cùng lúc gõ cửa phòng Edward. Được sự cho phép từ cậu, anh đẩy cửa vào, ôn tồn hỏi thăm:

Bình luận

Khi Edward mở được tủ và lấy ra một chiếc áo phông thích hợp thì Edwin cũng cùng lúc gõ cửa phòng Edward. Được sự cho phép từ cậu, anh đẩy cửa vào, ôn tồn hỏi thăm:

“Có cần anh giúp gì không?”

Bình luận

“Có cần anh giúp gì không?”

Đắn đo một chút, Edward vẫn nói:

Bình luận

Đắn đo một chút, Edward vẫn nói:

“Anh...ừm....có thể giúp em cài khuy áo sơ mi không? Em không cài bằng một tay được.”

Bình luận

“Anh...ừm....có thể giúp em cài khuy áo sơ mi không? Em không cài bằng một tay được.”

“Được chứ.”

Bình luận

“Được chứ.”

Edwin tiến đến gần Edward, giúp cậu tròng cái áo lên người, sau đó cài từng khuy một.

Bình luận

Edwin tiến đến gần Edward, giúp cậu tròng cái áo lên người, sau đó cài từng khuy một.

“Em có muốn cài khuy cổ không?”

Bình luận

“Em có muốn cài khuy cổ không?”

Anh cứ cài hết đi.” Edward nhún vai đáp

Bình luận

Anh cứ cài hết đi.” Edward nhún vai đáp

“Xong ngay đây.” Trong lúc cài chiếc khuy áo ở trên cùng, Edwin có liếc qua xương quai xanh và cần cổ trắng nõn của Edward.

Bình luận

“Xong ngay đây.” Trong lúc cài chiếc khuy áo ở trên cùng, Edwin có liếc qua xương quai xanh và cần cổ trắng nõn của Edward.

Một lúc sau, hai người cũng xong, Edward còn nhân tiện nhờ anh thắt giúp cà vạt. Vừa gom hết quần áo bẩn vào giỏ giặt, cậu vừa nói:

Bình luận

Một lúc sau, hai người cũng xong, Edward còn nhân tiện nhờ anh thắt giúp cà vạt. Vừa gom hết quần áo bẩn vào giỏ giặt, cậu vừa nói:

“Cảm ơn anh, nếu không hôm nay em phải mặc áo thun đi làm mất.”

Bình luận

“Cảm ơn anh, nếu không hôm nay em phải mặc áo thun đi làm mất.”

Edwin đang cài khuy măng – sét, gật đầu đáp lời cậu:

Bình luận

Edwin đang cài khuy măng – sét, gật đầu đáp lời cậu:

“Không có gì đâu. Cái này là anh tự muốn giúp em mà.”

Bình luận

“Không có gì đâu. Cái này là anh tự muốn giúp em mà.”

Edward cúi đầu cố che giấu hai tai hơi ửng đỏ.

Bình luận

Edward cúi đầu cố che giấu hai tai hơi ửng đỏ.

Edwin bước vào bếp, mở tủ lạnh, hỏi Edward ở phía sau anh đang rót một cốc nước:

Bình luận

Edwin bước vào bếp, mở tủ lạnh, hỏi Edward ở phía sau anh đang rót một cốc nước:

“Em ăn gì? Có bánh mì, salad, xúc xích, và cả ngũ cốc dinh dưỡng này.

Bình luận

“Em ăn gì? Có bánh mì, salad, xúc xích, và cả ngũ cốc dinh dưỡng này.

“Em ăn ngũ cốc thôi. Tay chân thế này làm sao ăn được mấy món kia.” Edward trả lời ngay mà không cần ngẫm nghĩ

Bình luận

“Em ăn ngũ cốc thôi. Tay chân thế này làm sao ăn được mấy món kia.” Edward trả lời ngay mà không cần ngẫm nghĩ

Edwin lấy ngũ cốc đổ ra bát, thêm ít sữa và một cái thìa, đưa cho cậu. Anh cũng làm một bát ngũ cốc cho mình. Hippocrates được một đĩa bánh quy. Chẹp chẹp, tuy rằng không phải món nó thích nhất nhưng hương vị không tệ chút nào.

Bình luận

Edwin lấy ngũ cốc đổ ra bát, thêm ít sữa và một cái thìa, đưa cho cậu. Anh cũng làm một bát ngũ cốc cho mình. Hippocrates được một đĩa bánh quy. Chẹp chẹp, tuy rằng không phải món nó thích nhất nhưng hương vị không tệ chút nào.

Edward múc một thìa ngũ cốc vào miệng, ngũ cốc giòn giòn ngọt ngọt, kết hợp với hương vị sữa khiến cậu cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Edwin im lặng nhìn cậu ăn rồi cũng thưởng thức bữa sáng của mình. Hương vị tự dưng ngon hơn hẳn nên khoé môi của anh vẫn luôn cong lên cả buổi mà không có dấu hiệu bị mỏi.

Bình luận

Edward múc một thìa ngũ cốc vào miệng, ngũ cốc giòn giòn ngọt ngọt, kết hợp với hương vị sữa khiến cậu cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Edwin im lặng nhìn cậu ăn rồi cũng thưởng thức bữa sáng của mình. Hương vị tự dưng ngon hơn hẳn nên khoé môi của anh vẫn luôn cong lên cả buổi mà không có dấu hiệu bị mỏi.

Thật ra anh biết rõ ngũ cốc không phải nguyên nhân, hoặc nhiều nhất chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi.

Bình luận

Thật ra anh biết rõ ngũ cốc không phải nguyên nhân, hoặc nhiều nhất chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi.


Truyện tương tự

Bình luận