• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:57:41 AM
  • 0
  • 0

Chương 70


Mùi bạc hà trên người Edward thực sự dễ chịu vô cùng, lại thêm cảm giác mềm mịn mà lớp vải áo ngủ mang lại khi chạm nhẹ trên má khiến Edwin vô thức thả lỏng người. Anh chưa đẩy Edward ra vội mà im lặng để cậu ôm một chút. Chắc hẳn cậu đã cực kỳ sợ hãi, anh nghĩ vậy, bên tai thậm chí còn nghe tiếng tim cậu vẫn đang đập bình bịch như thể muốn xổ ra khỏi lồng ngực vốn đã không rắn chắc gì cho cam. Dù đang ôm chầm lấy anh, Edward dường như vẫn mỏng manh kỳ lạ, hơi ngập ngừng một chút, rồi anh cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cơ thể thậm chí còn lạnh hơn anh một chút này.

Bình luận

Mùi bạc hà trên người Edward thực sự dễ chịu vô cùng, lại thêm cảm giác mềm mịn mà lớp vải áo ngủ mang lại khi chạm nhẹ trên má khiến Edwin vô thức thả lỏng người. Anh chưa đẩy Edward ra vội mà im lặng để cậu ôm một chút. Chắc hẳn cậu đã cực kỳ sợ hãi, anh nghĩ vậy, bên tai thậm chí còn nghe tiếng tim cậu vẫn đang đập bình bịch như thể muốn xổ ra khỏi lồng ngực vốn đã không rắn chắc gì cho cam. Dù đang ôm chầm lấy anh, Edward dường như vẫn mỏng manh kỳ lạ, hơi ngập ngừng một chút, rồi anh cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cơ thể thậm chí còn lạnh hơn anh một chút này.

Bình luận

Edward có thói quen đặt túi bạc hà đã sấy khô trong tủ, điều này anh đã biết từ trước, vậy nên cũng không cảm thấy kì lạ khi từng sợi vải áo của bọn họ đều thấm đẫm mùi hương man mát và hơi đắng nhẹ của thảo mộc đã phơi khô và ướp hương rất lâu. Nhưng cũng cùng một loại mùi hương ấy, vì sao hương bạc hà trên áo Edward mới khiến anh cảm thấy như vừa uống thuốc an thần, Edwin hơi nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, để mặc cho mùi man mát đó bao trùm lấy mọi giác quan.

Bình luận

Edward có thói quen đặt túi bạc hà đã sấy khô trong tủ, điều này anh đã biết từ trước, vậy nên cũng không cảm thấy kì lạ khi từng sợi vải áo của bọn họ đều thấm đẫm mùi hương man mát và hơi đắng nhẹ của thảo mộc đã phơi khô và ướp hương rất lâu. Nhưng cũng cùng một loại mùi hương ấy, vì sao hương bạc hà trên áo Edward mới khiến anh cảm thấy như vừa uống thuốc an thần, Edwin hơi nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, để mặc cho mùi man mát đó bao trùm lấy mọi giác quan.

Bình luận

Phải một lúc sau Edward mới đẩy nhẹ anh ra, nhìn biểu cảm của cậu, Edwin biết là cậu hẳn đang cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Edward vốn không có chủ đích thân mật với anh đến thế, cậu vẫn cố gắng hết mức để duy trì một khoảng cách an toàn giữa hai người bọn họ. Một nụ cười vu vơ thoáng hiện trên môi anh:

Bình luận

Phải một lúc sau Edward mới đẩy nhẹ anh ra, nhìn biểu cảm của cậu, Edwin biết là cậu hẳn đang cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Edward vốn không có chủ đích thân mật với anh đến thế, cậu vẫn cố gắng hết mức để duy trì một khoảng cách an toàn giữa hai người bọn họ. Một nụ cười vu vơ thoáng hiện trên môi anh:

Bình luận

“Không sao cả đâu, tôi thực sự không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.”

Bình luận

“Không sao cả đâu, tôi thực sự không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.”

Bình luận

“Vậy thì được rồi.” Edward khẽ quay đầu đi hướng khác để xua tan vẻ mặt gượng gạo. Đến khi cậu nhìn thẳng vào Edwin, gương mặt đã trở về vẻ bình thản. Cậu chỉ vào chiếc đồng hồ treo ở góc phòng, “Edwin, anh nhìn giúp tôi xem đã mấy giờ rồi?”

Bình luận

“Vậy thì được rồi.” Edward khẽ quay đầu đi hướng khác để xua tan vẻ mặt gượng gạo. Đến khi cậu nhìn thẳng vào Edwin, gương mặt đã trở về vẻ bình thản. Cậu chỉ vào chiếc đồng hồ treo ở góc phòng, “Edwin, anh nhìn giúp tôi xem đã mấy giờ rồi?”

Bình luận

Không cần Edwin trả lời, chiếc đồng hồ kiểu cũ đã vang lên tiếng chuông báo một giờ rưỡi sáng. Dù vậy, anh vẫn quay đầu nhìn lại để xem thời gian, vì anh biết câu hỏi của Edward thực ra chỉ là một câu hỏi tu từ:

Bình luận

Không cần Edwin trả lời, chiếc đồng hồ kiểu cũ đã vang lên tiếng chuông báo một giờ rưỡi sáng. Dù vậy, anh vẫn quay đầu nhìn lại để xem thời gian, vì anh biết câu hỏi của Edward thực ra chỉ là một câu hỏi tu từ:

Bình luận

“Bây giờ là một rưỡi sáng rồi.”

Bình luận

“Bây giờ là một rưỡi sáng rồi.”

Bình luận

“Được lắm, một rưỡi sáng, vậy anh đang làm gì ở cái giờ đáng lẽ phải nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ nhỉ? Hơn nữa tôi nhớ anh bảo là đi uống nước cơ mà, phòng đọc sách có nước ấm ư?” Edward nhìn xuống những tờ giấy vẽ kín những nét chì rồi nhìn lại Edwin đầy ẩn ý

Bình luận

“Được lắm, một rưỡi sáng, vậy anh đang làm gì ở cái giờ đáng lẽ phải nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ nhỉ? Hơn nữa tôi nhớ anh bảo là đi uống nước cơ mà, phòng đọc sách có nước ấm ư?” Edward nhìn xuống những tờ giấy vẽ kín những nét chì rồi nhìn lại Edwin đầy ẩn ý

Bình luận

Chưa để Edwin kịp trả lời, cậu đã nói tiếp:

Bình luận

Chưa để Edwin kịp trả lời, cậu đã nói tiếp:

Bình luận

“Anh không ngủ được nên kiếm cớ xuống đây ngồi à?” Cậu nhặt một tờ giấy vẽ lên, “Và anh cố gắng vẽ lại những gì anh nhớ ra.”

Bình luận

“Anh không ngủ được nên kiếm cớ xuống đây ngồi à?” Cậu nhặt một tờ giấy vẽ lên, “Và anh cố gắng vẽ lại những gì anh nhớ ra.”

Bình luận

Không còn gì để biện hộ, Edwin đành cười trừ như một lời nhận tội.

Bình luận

Không còn gì để biện hộ, Edwin đành cười trừ như một lời nhận tội.

Bình luận

Tờ giấy vẽ trong tay Edward có hình cậu đang nấu món gì đó, nhưng cụ thể là món gì thì cậu cũng không rõ nữa, vì toàn bộ bức tranh chỉ là những nét phác thảo bằng chì. Đặt bức vẽ xuống đùi, cậu nhìn những tờ giấy còn lại đang vương vãi dưới chân. Chúng đều ghi lại mảng ký ức vụn vặt của Edwin, nhưng cũng đều không thành hình mà chỉ dừng lại ở những nét cơ bản. Có lẽ Edwin không thực sự nhớ ra được thứ gì, anh vẫn chỉ đang cố bắt lấy chúng.

Bình luận

Tờ giấy vẽ trong tay Edward có hình cậu đang nấu món gì đó, nhưng cụ thể là món gì thì cậu cũng không rõ nữa, vì toàn bộ bức tranh chỉ là những nét phác thảo bằng chì. Đặt bức vẽ xuống đùi, cậu nhìn những tờ giấy còn lại đang vương vãi dưới chân. Chúng đều ghi lại mảng ký ức vụn vặt của Edwin, nhưng cũng đều không thành hình mà chỉ dừng lại ở những nét cơ bản. Có lẽ Edwin không thực sự nhớ ra được thứ gì, anh vẫn chỉ đang cố bắt lấy chúng.

Bình luận

Cậu đặt tay lên vai Edwin, khẽ vỗ nhẹ:

Bình luận

Cậu đặt tay lên vai Edwin, khẽ vỗ nhẹ:

Bình luận

“Tôi bảo rồi mà, Edwin. Anh không cần quá căng thẳng, không nhớ được thì thôi, đâu cần nhất thiết phải cố chấp bắt ép bản thân làm gì? Nếu những ký ức đó thực sự có thể trở lại, vậy nó chắc chắn sẽ trở lại, anh thả lỏng thôi là được rồi, điều đó khó lắm ư?”

Bình luận

“Tôi bảo rồi mà, Edwin. Anh không cần quá căng thẳng, không nhớ được thì thôi, đâu cần nhất thiết phải cố chấp bắt ép bản thân làm gì? Nếu những ký ức đó thực sự có thể trở lại, vậy nó chắc chắn sẽ trở lại, anh thả lỏng thôi là được rồi, điều đó khó lắm ư?”

Bình luận

“Cũng không hẳn vậy…” Edwin ngập ngừng

Bình luận

“Cũng không hẳn vậy…” Edwin ngập ngừng

Bình luận

“Thực ra còn có nguyên do khác, phải không Edwin?” Bàn tay đặt trên vai Edwin của cậu hơi siết nhẹ, “Có phải là những cảm xúc tiêu cực vẫn còn nên anh mới bị khó chịu không?”

Bình luận

“Thực ra còn có nguyên do khác, phải không Edwin?” Bàn tay đặt trên vai Edwin của cậu hơi siết nhẹ, “Có phải là những cảm xúc tiêu cực vẫn còn nên anh mới bị khó chịu không?”

Bình luận

Cậu nói, gần như cầu xin:

Bình luận

Cậu nói, gần như cầu xin:

Bình luận

“Anh dù gì cũng phải nói cho tôi biết chứ, đâu thể cứ mãi chịu đựng một mình thế này được?” Cậu nhìn Hippocrates khi nãy còn hoảng hốt, giờ đã thoải mái nằm duỗi người hóng hớt, khẽ thở dài, “Đây không phải lần đầu nhỉ? Quả nhiên là tôi không thể tiếp tục ngủ say không biết gì nữa.”

Bình luận

“Anh dù gì cũng phải nói cho tôi biết chứ, đâu thể cứ mãi chịu đựng một mình thế này được?” Cậu nhìn Hippocrates khi nãy còn hoảng hốt, giờ đã thoải mái nằm duỗi người hóng hớt, khẽ thở dài, “Đây không phải lần đầu nhỉ? Quả nhiên là tôi không thể tiếp tục ngủ say không biết gì nữa.”

Bình luận

Edwin nhìn đi hướng khác, anh cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

Bình luận

Edwin nhìn đi hướng khác, anh cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

Bình luận

“Anh có từng tự hỏi rằng nếu tôi không tỉnh dậy đi lấy thuốc giảm đau kịp thời thì anh sẽ ra sao không hả Edwin? Anh đâu có đủ tỉnh táo để tự đi lấy thuốc? Lúc này rồi mà anh vẫn cứ không biết lượng sức mình như vậy hả?” Giọng Edward có chút gay gắt, nhưng rồi lại dịu xuống, “Rốt cuộc thì anh cũng không thể lúc nào cũng tự mình chịu đựng mọi thứ được, bây giờ anh không đủ sức, làm như vậy rốt cuộc có tác dụng gì?”

Bình luận

“Anh có từng tự hỏi rằng nếu tôi không tỉnh dậy đi lấy thuốc giảm đau kịp thời thì anh sẽ ra sao không hả Edwin? Anh đâu có đủ tỉnh táo để tự đi lấy thuốc? Lúc này rồi mà anh vẫn cứ không biết lượng sức mình như vậy hả?” Giọng Edward có chút gay gắt, nhưng rồi lại dịu xuống, “Rốt cuộc thì anh cũng không thể lúc nào cũng tự mình chịu đựng mọi thứ được, bây giờ anh không đủ sức, làm như vậy rốt cuộc có tác dụng gì?”

Bình luận

Edward ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng hết sức để không nổi cáu thêm. Cậu nhìn Edwin trước mặt, trong lòng chỉ còn lại cảm giác đau xót và bất lực:

Bình luận

Edward ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng hết sức để không nổi cáu thêm. Cậu nhìn Edwin trước mặt, trong lòng chỉ còn lại cảm giác đau xót và bất lực:

Bình luận

“Anh không muốn đánh thức tôi dậy chỉ để nghe anh nói chuyện, nhưng cuối cùng không phải tôi cũng tỉnh rồi sao, còn phải chạy đi chạy lại tìm anh, rồi lấy thuốc cho anh. Rõ ràng hành động của anh đều là muốn tôi không lo lắng, nhưng anh thấy hiện tại trông tôi có giống như yên tâm không hả? So với việc anh nói cho tôi, thì việc anh cứ im lìm thế này càng làm tôi lo gấp vạn lần. Anh thực sự không nhận ra điều đó à?”

Bình luận

“Anh không muốn đánh thức tôi dậy chỉ để nghe anh nói chuyện, nhưng cuối cùng không phải tôi cũng tỉnh rồi sao, còn phải chạy đi chạy lại tìm anh, rồi lấy thuốc cho anh. Rõ ràng hành động của anh đều là muốn tôi không lo lắng, nhưng anh thấy hiện tại trông tôi có giống như yên tâm không hả? So với việc anh nói cho tôi, thì việc anh cứ im lìm thế này càng làm tôi lo gấp vạn lần. Anh thực sự không nhận ra điều đó à?”

Bình luận

Phòng đọc sách vẫn im ắng, nhưng hình như vẻ bình thản trên mặt Edwin lại phát ra tiếng vỡ rất nhẹ.

Bình luận

Phòng đọc sách vẫn im ắng, nhưng hình như vẻ bình thản trên mặt Edwin lại phát ra tiếng vỡ rất nhẹ.

Bình luận

“Anh biết mà, phải không Edwin? Nhưng vì sao anh vẫn cố chấp như vậy? Thực ra anh không phải không nhận ra rằng mọi người đều có thể sống tốt mà không cần đến sự bảo vệ của anh, thậm chí kể cả khi biết anh mất trí nhớ, cả tôi, bác Edgar hay cô Kate đều sẽ sẵn sàng giúp anh nhớ lại, cũng sẽ vui vẻ cùng anh sống tiếp mà không cảm thấy u ám hay mất mát vì những chỗ khuyết thiếu trong ký ức. Mọi người đều có thể chấp nhận sự mệt mỏi của anh, duy chỉ có anh không chịu, là vì sao thế?”

Bình luận

“Anh biết mà, phải không Edwin? Nhưng vì sao anh vẫn cố chấp như vậy? Thực ra anh không phải không nhận ra rằng mọi người đều có thể sống tốt mà không cần đến sự bảo vệ của anh, thậm chí kể cả khi biết anh mất trí nhớ, cả tôi, bác Edgar hay cô Kate đều sẽ sẵn sàng giúp anh nhớ lại, cũng sẽ vui vẻ cùng anh sống tiếp mà không cảm thấy u ám hay mất mát vì những chỗ khuyết thiếu trong ký ức. Mọi người đều có thể chấp nhận sự mệt mỏi của anh, duy chỉ có anh không chịu, là vì sao thế?”

Bình luận

Edward cúi đầu, để bọn họ càng gần nhau hơn, cũng chính vì vậy mà cậu thấy được nét bối rối trên mặt anh.

Bình luận

Edward cúi đầu, để bọn họ càng gần nhau hơn, cũng chính vì vậy mà cậu thấy được nét bối rối trên mặt anh.

Bình luận

“Đừng nói với tôi cái gì mà không muốn mọi người lo lắng, hay muốn mọi người sống tiếp mà không bị xáo trộn. Mọi người đều sẽ có liên hệ với anh, anh gặp chuyện, chẳng lẽ chúng tôi ngồi yên được sao? Nếu đủ khả năng để giấu giếm cả đời, không để lộ ra một mảy may thì có thể lắm, nhưng anh có làm được đâu, và cũng không ai mong muốn anh làm vậy cả, Edwin à.”

Bình luận

“Đừng nói với tôi cái gì mà không muốn mọi người lo lắng, hay muốn mọi người sống tiếp mà không bị xáo trộn. Mọi người đều sẽ có liên hệ với anh, anh gặp chuyện, chẳng lẽ chúng tôi ngồi yên được sao? Nếu đủ khả năng để giấu giếm cả đời, không để lộ ra một mảy may thì có thể lắm, nhưng anh có làm được đâu, và cũng không ai mong muốn anh làm vậy cả, Edwin à.”

Bình luận

Những ngón tay đặt trên vai Edwin hơi siết nhẹ lại, và mặc dù đầu ngón tay hơi lạnh, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp đến kỳ lạ.

Bình luận

Những ngón tay đặt trên vai Edwin hơi siết nhẹ lại, và mặc dù đầu ngón tay hơi lạnh, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp đến kỳ lạ.

Bình luận

“Nói nghe hơi phũ phàng, nhưng mọi người đều không cần được anh bảo vệ bằng cách thức như thế này, anh có phải quá kiêu ngạo rồi không? Không ai đẩy lên vai anh trách nhiệm đó, vậy vì sao anh nhất quyết gánh nó lên làm gì? Gánh lên rồi, còn đặt cho nó một cái mỹ danh là không muốn mọi người lo lắng, nhưng rốt cuộc thì có ai yên tâm được không?”

Bình luận

“Nói nghe hơi phũ phàng, nhưng mọi người đều không cần được anh bảo vệ bằng cách thức như thế này, anh có phải quá kiêu ngạo rồi không? Không ai đẩy lên vai anh trách nhiệm đó, vậy vì sao anh nhất quyết gánh nó lên làm gì? Gánh lên rồi, còn đặt cho nó một cái mỹ danh là không muốn mọi người lo lắng, nhưng rốt cuộc thì có ai yên tâm được không?”

Bình luận

Edward nhìn anh, thở dài, nói ra điều mà cậu vẫn luôn không nỡ nói:

Bình luận

Edward nhìn anh, thở dài, nói ra điều mà cậu vẫn luôn không nỡ nói:

Bình luận

“Rốt cuộc trách nhiệm mà anh cố chấp gánh lên vai thực ra vốn chẳng là vì ai cả, Edwin à, đều là do anh tự cho rằng mọi người cần anh luôn luôn vững chãi mà thôi. Anh vẫn luôn tự cho mình là đúng, rồi cứ thế gán nó lên mọi người. Anh không nỡ buông tay, anh nghĩ là anh đang vì mọi người mà gắng sức, thực ra đó đều là suy nghĩ cá nhân của anh.”

Bình luận

“Rốt cuộc trách nhiệm mà anh cố chấp gánh lên vai thực ra vốn chẳng là vì ai cả, Edwin à, đều là do anh tự cho rằng mọi người cần anh luôn luôn vững chãi mà thôi. Anh vẫn luôn tự cho mình là đúng, rồi cứ thế gán nó lên mọi người. Anh không nỡ buông tay, anh nghĩ là anh đang vì mọi người mà gắng sức, thực ra đó đều là suy nghĩ cá nhân của anh.”

Bình luận

Cậu đặt tay còn lại lên vai Edwin như thể một lần nữa ôm lấy anh:

Bình luận

Cậu đặt tay còn lại lên vai Edwin như thể một lần nữa ôm lấy anh:

Bình luận

“Edwin, mọi chuyện mà anh nghĩ là vì mọi người mới làm, thực ra là vì chính cảm giác trách nhiệm và sự độc lập quá mức của anh thôi thúc anh làm, cũng chính là nó cùng với cái tính kiêu ngạo tự cho mình là đúng của anh khiến anh không thể chấp nhận rằng bản thân anh cũng có lúc mệt mỏi.” Cậu buột miệng gọi Edwin bằng cái tên thân mật mà bình thường vẫn hay gọi, “Cưng à, đừng tự đẩy mình ra khỏi mọi người, cũng đừng tự cho mình là đúng nữa. Nhất là đừng có tự lừa mình dối người, rõ ràng trong lòng cảm thấy không muốn nhưng vẫn cố chấp làm. Để làm gì, hả Edwin?”

Bình luận

“Edwin, mọi chuyện mà anh nghĩ là vì mọi người mới làm, thực ra là vì chính cảm giác trách nhiệm và sự độc lập quá mức của anh thôi thúc anh làm, cũng chính là nó cùng với cái tính kiêu ngạo tự cho mình là đúng của anh khiến anh không thể chấp nhận rằng bản thân anh cũng có lúc mệt mỏi.” Cậu buột miệng gọi Edwin bằng cái tên thân mật mà bình thường vẫn hay gọi, “Cưng à, đừng tự đẩy mình ra khỏi mọi người, cũng đừng tự cho mình là đúng nữa. Nhất là đừng có tự lừa mình dối người, rõ ràng trong lòng cảm thấy không muốn nhưng vẫn cố chấp làm. Để làm gì, hả Edwin?”

Bình luận

Để làm gì?

Bình luận

Để làm gì?

Bình luận

Edwin thoáng ngẩn ra, như thể lúc đang viết văn hăng say thì bất chợt nhận ra đã không hiểu hết độ sâu của đề. Để che đi cảm giác bối rối đang lăn lộn lung tung tạo thành một mớ bùi nhùi to đùng, anh quay đi, tránh không nhìn thẳng vào mắt Edward nữa. Lòng hồ sâu thẳm của anh giờ trở thành một tấm gương, một tấm gương soi rõ đến tận tâm can anh, điều khiến anh cảm thấy có chút chờn chợn. Dù vậy, anh cũng không thể phủ nhận rằng Edward nói không sai, và quả thật là anh nên dành thời gian thay đổi cách thức đối mặt với cuộc sống.

Bình luận

Edwin thoáng ngẩn ra, như thể lúc đang viết văn hăng say thì bất chợt nhận ra đã không hiểu hết độ sâu của đề. Để che đi cảm giác bối rối đang lăn lộn lung tung tạo thành một mớ bùi nhùi to đùng, anh quay đi, tránh không nhìn thẳng vào mắt Edward nữa. Lòng hồ sâu thẳm của anh giờ trở thành một tấm gương, một tấm gương soi rõ đến tận tâm can anh, điều khiến anh cảm thấy có chút chờn chợn. Dù vậy, anh cũng không thể phủ nhận rằng Edward nói không sai, và quả thật là anh nên dành thời gian thay đổi cách thức đối mặt với cuộc sống.

Bình luận

Tuy trong lòng đã loạn cào cào, vẻ bình thản ngoài mặt của Edwin cũng không suy suyển mấy, chỉ có vài vết nứt thật nhỏ khiến Edward biết rằng anh thực sự không được bình tĩnh như thế. Cậu khẽ thở dài, dù thế nào, khiến Edwin có ý định suy nghĩ lại đã là một tiến bộ lớn lắm rồi. Thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, phải mất thêm chút thời gian kiên trì thì anh mới có thể thay đổi triệt để. Nếu Edwin ngay lập tức tỏ ra tiếp thu và sửa đổi, cậu nghĩ, lúc ấy mới là đáng ngờ.

Bình luận

Tuy trong lòng đã loạn cào cào, vẻ bình thản ngoài mặt của Edwin cũng không suy suyển mấy, chỉ có vài vết nứt thật nhỏ khiến Edward biết rằng anh thực sự không được bình tĩnh như thế. Cậu khẽ thở dài, dù thế nào, khiến Edwin có ý định suy nghĩ lại đã là một tiến bộ lớn lắm rồi. Thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, phải mất thêm chút thời gian kiên trì thì anh mới có thể thay đổi triệt để. Nếu Edwin ngay lập tức tỏ ra tiếp thu và sửa đổi, cậu nghĩ, lúc ấy mới là đáng ngờ.

Bình luận

Đêm đã khuya nhưng Edward không có ý định kéo Edwin lên nhà ngủ. Cậu đứng dậy, vừa lục ngăn tủ lấy ra tấm gì đó giống như một chiếc túi lớn, vừa nói với anh:

Bình luận

Đêm đã khuya nhưng Edward không có ý định kéo Edwin lên nhà ngủ. Cậu đứng dậy, vừa lục ngăn tủ lấy ra tấm gì đó giống như một chiếc túi lớn, vừa nói với anh:

Bình luận

“Đáng lẽ bình thường tôi sẽ để anh một mình cho có không gian riêng, nhưng với tình hình hiện tại thì còn lâu nhé. Tôi biết anh đang cần xả hết chỗ loằng ngoằng trong bụng ra, yên tâm đi, hiện giờ chưa nói với tôi cũng được, anh cứ chọn cách nào thoải mái ấy, có đập phá hay gào rống gì tôi cũng không để bụng đâu.”

Bình luận

“Đáng lẽ bình thường tôi sẽ để anh một mình cho có không gian riêng, nhưng với tình hình hiện tại thì còn lâu nhé. Tôi biết anh đang cần xả hết chỗ loằng ngoằng trong bụng ra, yên tâm đi, hiện giờ chưa nói với tôi cũng được, anh cứ chọn cách nào thoải mái ấy, có đập phá hay gào rống gì tôi cũng không để bụng đâu.”

Bình luận

Cậu tìm cái máy bơm hơi thủ công, nút đầu ống vào một cái lỗ trên chiếc túi trong tay:

Bình luận

Cậu tìm cái máy bơm hơi thủ công, nút đầu ống vào một cái lỗ trên chiếc túi trong tay:

Bình luận

“Tôi nằm ngay đây nhé, cần gì thì gọi tôi.”

Bình luận

“Tôi nằm ngay đây nhé, cần gì thì gọi tôi.”

Bình luận

Edwin nhìn chiếc ghế lười khổng lồ đang dần thành hình, lại nhìn sang chiếc ghế y hệt nhưng nhỏ hơn ở bên cạnh:

Bình luận

Edwin nhìn chiếc ghế lười khổng lồ đang dần thành hình, lại nhìn sang chiếc ghế y hệt nhưng nhỏ hơn ở bên cạnh:

Bình luận

“Sao lại có hai cái ghế lười thế?”

Bình luận

“Sao lại có hai cái ghế lười thế?”

Bình luận

“Cái to này để bọn mình nằm chung, cái nhỏ nhỏ kia là của tôi. Khi nào không có nhu cầu chen chúc thì tôi rút không khí rồi cất cái ghế này đi thôi.” Edward chọn một chỗ phù hợp trong góc rồi để chiếc ghế vào, thoải mái nằm xuống.

Bình luận

“Cái to này để bọn mình nằm chung, cái nhỏ nhỏ kia là của tôi. Khi nào không có nhu cầu chen chúc thì tôi rút không khí rồi cất cái ghế này đi thôi.” Edward chọn một chỗ phù hợp trong góc rồi để chiếc ghế vào, thoải mái nằm xuống.

Bình luận

Edwin cũng ngồi xuống cái ghế lười nhỏ hơn. Chiếc ghế này rõ ràng được thiết kế bền hơn nhiều, bên trong lớp bọc nhồi đầy bông mút:

Bình luận

Edwin cũng ngồi xuống cái ghế lười nhỏ hơn. Chiếc ghế này rõ ràng được thiết kế bền hơn nhiều, bên trong lớp bọc nhồi đầy bông mút:

Bình luận

“Ý tôi là nhất định phải mua hai chiếc chỉ để cho tình huống này thôi à?”

Bình luận

“Ý tôi là nhất định phải mua hai chiếc chỉ để cho tình huống này thôi à?”

Bình luận

“Cũng không hẳn, lúc đó tôi đặt cái ghế kia trên sàn thương mại điện tử.” Edward chỉ cái ghế mà anh đang nằm, “Nhưng mà vừa hay có chương trình mua một tặng một, thế là có thêm cái này. Ban đầu tôi định đem cho vì cũng không cần lắm, nhưng sau đó thì giữ lại, tần suất anh chen chúc một cái ghế với tôi hơi bị nhiều đấy.”

Bình luận

“Cũng không hẳn, lúc đó tôi đặt cái ghế kia trên sàn thương mại điện tử.” Edward chỉ cái ghế mà anh đang nằm, “Nhưng mà vừa hay có chương trình mua một tặng một, thế là có thêm cái này. Ban đầu tôi định đem cho vì cũng không cần lắm, nhưng sau đó thì giữ lại, tần suất anh chen chúc một cái ghế với tôi hơi bị nhiều đấy.”

Bình luận

Edwin vuốt ve lớp vải bọc ghế mềm mịn:

Bình luận

Edwin vuốt ve lớp vải bọc ghế mềm mịn:

Bình luận

“Thế mà từ khi tôi về nhà đến giờ không hề biết gì cả. Cái nhà này rốt cuộc còn có những thứ kỳ khôi gì thế?”

Bình luận

“Thế mà từ khi tôi về nhà đến giờ không hề biết gì cả. Cái nhà này rốt cuộc còn có những thứ kỳ khôi gì thế?”

Bình luận

“Không ít đâu.” Edward ngoài người trên ghế, dáng vẻ thoải mái kết hợp với chiếc áo ngủ dài rộng màu xám sáng khiến cậu trông không khác Hippocrates là bao, “Nhưng sao anh không làm gì đó cho đỡ buồn đi? Tôi thực sự không để ý đâu mà.”

Bình luận

“Không ít đâu.” Edward ngoài người trên ghế, dáng vẻ thoải mái kết hợp với chiếc áo ngủ dài rộng màu xám sáng khiến cậu trông không khác Hippocrates là bao, “Nhưng sao anh không làm gì đó cho đỡ buồn đi? Tôi thực sự không để ý đâu mà.”

Bình luận

Nói rồi, cậu còn vẫy vẫy Hippocrates chạy lại chỗ mình. Hippocrates là một nhóc mèo khá quấn chủ, nên nó vui vẻ nhảy phóc lên nằm bên cạnh Edward.

Bình luận

Nói rồi, cậu còn vẫy vẫy Hippocrates chạy lại chỗ mình. Hippocrates là một nhóc mèo khá quấn chủ, nên nó vui vẻ nhảy phóc lên nằm bên cạnh Edward.

Bình luận

Được lắm, bây giờ thì thành một rổ mèo. Edwin nghĩ.

Bình luận

Được lắm, bây giờ thì thành một rổ mèo. Edwin nghĩ.

Bình luận

Anh cầm lấy xấp giấy vẽ còn đầy những nét phác thảo lên, lại với tay tìm hộp bút chì yêu thích, có ý vẽ nốt chúng cho xong. Edward nhìn anh có vẻ ngạc nhiên:

Bình luận

Anh cầm lấy xấp giấy vẽ còn đầy những nét phác thảo lên, lại với tay tìm hộp bút chì yêu thích, có ý vẽ nốt chúng cho xong. Edward nhìn anh có vẻ ngạc nhiên:

Bình luận

“Anh còn vẽ nốt làm gì?”

Bình luận

“Anh còn vẽ nốt làm gì?”

Bình luận

“Như cậu nói đấy, giải tỏa cảm xúc. Không phải bệnh nhân rối loạn lo âu nào cũng thích đập phá đâu.” Edwin đưa bút viền lại nét vẽ - Mà búp bê nhỏ này..

Bình luận

“Như cậu nói đấy, giải tỏa cảm xúc. Không phải bệnh nhân rối loạn lo âu nào cũng thích đập phá đâu.” Edwin đưa bút viền lại nét vẽ - Mà búp bê nhỏ này..

Bình luận

“Đừng gọi búp bê nhỏ có được không?” Edward hơi rùng mình

Bình luận

“Đừng gọi búp bê nhỏ có được không?” Edward hơi rùng mình

Bình luận

“Sao thế? Cậu không thích à?” Edwin ngừng bút lại, chống cằm nhìn cậu đầy dịu dàng, “Cậu sợ rằng tôi đang giả vờ hả?”

Bình luận

“Sao thế? Cậu không thích à?” Edwin ngừng bút lại, chống cằm nhìn cậu đầy dịu dàng, “Cậu sợ rằng tôi đang giả vờ hả?”

Bình luận

Chỉ riêng ánh mắt Edward đã nói cho anh biết câu trả lời.

Bình luận

Chỉ riêng ánh mắt Edward đã nói cho anh biết câu trả lời.

Bình luận

Edwin tựa ra sau để toàn thân lún hẳn vào đệm vải mềm mại, anh xoay xoay chiếc bút chì trong tay, trên môi lại là nụ cười pha chút tình ý:

Bình luận

Edwin tựa ra sau để toàn thân lún hẳn vào đệm vải mềm mại, anh xoay xoay chiếc bút chì trong tay, trên môi lại là nụ cười pha chút tình ý:

Bình luận

“Thực sự thì tôi không có khó chịu như cậu nghĩ đâu, cũng không có gì miễn cưỡng ở đây cả. Tôi không nhớ được hết và ký ức quá vụn vặt không có nghĩa là tôi chẳng biết gì nhé.” Anh nghiêng đầu nhìn về phía Edward, ý cười đã lan đến đuôi mắt, hoặc nên nói là nó vẫn luôn ở đó, Búp bê nhỏ của tôi, bé ma cà rồng nhỏ của tôi à, đối với tôi cậu không phải là người xa lạ gì cả. Tôi vẫn biết và vẫn có vài ký ức về chuyện hẹn hò của chúng ta, chỉ là không đầy đủ nên trông mới có vẻ xa lạ thôi.”

Bình luận

“Thực sự thì tôi không có khó chịu như cậu nghĩ đâu, cũng không có gì miễn cưỡng ở đây cả. Tôi không nhớ được hết và ký ức quá vụn vặt không có nghĩa là tôi chẳng biết gì nhé.” Anh nghiêng đầu nhìn về phía Edward, ý cười đã lan đến đuôi mắt, hoặc nên nói là nó vẫn luôn ở đó, Búp bê nhỏ của tôi, bé ma cà rồng nhỏ của tôi à, đối với tôi cậu không phải là người xa lạ gì cả. Tôi vẫn biết và vẫn có vài ký ức về chuyện hẹn hò của chúng ta, chỉ là không đầy đủ nên trông mới có vẻ xa lạ thôi.”

Bình luận

Ánh mắt anh đong đầy sự chân thành:

Bình luận

Ánh mắt anh đong đầy sự chân thành:

Bình luận

“Về chuyện này thì thật xin lỗi nhé.”

Bình luận

“Về chuyện này thì thật xin lỗi nhé.”

Bình luận

Edward không đáp, cậu chỉ lẳng lặng dời ánh mắt đi chỗ khác, trên môi là một nụ cười nhạt khiến Edwin không chắc lắm về việc rốt cuộc cậu đang cảm thấy thế nào. Anh nhìn theo Edward thêm một lúc rồi mới cúi xuống vẽ nốt những bức tranh trong tay. 

Bình luận

Edward không đáp, cậu chỉ lẳng lặng dời ánh mắt đi chỗ khác, trên môi là một nụ cười nhạt khiến Edwin không chắc lắm về việc rốt cuộc cậu đang cảm thấy thế nào. Anh nhìn theo Edward thêm một lúc rồi mới cúi xuống vẽ nốt những bức tranh trong tay. 

Bình luận

Sự im lặng bao trùm căn phòng đọc sách rộng lớn, bên tai Edwin chỉ còn tiếng ngòi chì lướt trên trang giấy soàn soạt. Đã có những bức tranh được hoàn thiện, nhưng số bản phác thảo còn lại vẫn không ít. Quả nhiên là có cố nữa thì cũng không thể bắt bản thân mình nhớ ra thêm được, Edwin khe khẽ thở dài. Anh ngừng bút ngẩng đầu nhìn Edward đang thiu thiu ngủ, bàn tay vẫn đặt trên mình Hippocrates, có vẻ cậu đã ngủ quên khi đang vuốt ve nó. Ngẩn người một lúc, anh nhanh chóng quay người lấy thêm một tờ giấy vẽ mới, ngòi bút vạch những nét vẽ có phần hơi vội như sợ bóng dáng trong trí nhớ mờ đi.

Bình luận

Sự im lặng bao trùm căn phòng đọc sách rộng lớn, bên tai Edwin chỉ còn tiếng ngòi chì lướt trên trang giấy soàn soạt. Đã có những bức tranh được hoàn thiện, nhưng số bản phác thảo còn lại vẫn không ít. Quả nhiên là có cố nữa thì cũng không thể bắt bản thân mình nhớ ra thêm được, Edwin khe khẽ thở dài. Anh ngừng bút ngẩng đầu nhìn Edward đang thiu thiu ngủ, bàn tay vẫn đặt trên mình Hippocrates, có vẻ cậu đã ngủ quên khi đang vuốt ve nó. Ngẩn người một lúc, anh nhanh chóng quay người lấy thêm một tờ giấy vẽ mới, ngòi bút vạch những nét vẽ có phần hơi vội như sợ bóng dáng trong trí nhớ mờ đi.

Bình luận

Trên mặt giấy vẽ ram ráp, dần hiện lên hình ảnh Edward mắt nhắm nghiền, yên bình khó tả.

Bình luận

Trên mặt giấy vẽ ram ráp, dần hiện lên hình ảnh Edward mắt nhắm nghiền, yên bình khó tả.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

Thêm một ngày nữa trôi đi trong êm đẹp, Edward vừa đẩy cửa vào nhà, vừa tự cảm thán trong lòng rằng cậu bắt đầu trông giống một công chức nhà nước đi chín về năm rồi. Chỉ qua một hai tuần nhưng những khoảng thời gian cật lực cả đêm lẫn ngày như thể đã chìm vào dĩ vãng, cậu khoan khoái hít một hơi thật đầy không khí ấm áp dễ chịu trong nhà. Đến khi mở tủ giày, cậu nhận ra tất cả giày dép của Edwin đều đã ở đây, vậy có nghĩa là Edwin đang ở nhà.

Bình luận

Thêm một ngày nữa trôi đi trong êm đẹp, Edward vừa đẩy cửa vào nhà, vừa tự cảm thán trong lòng rằng cậu bắt đầu trông giống một công chức nhà nước đi chín về năm rồi. Chỉ qua một hai tuần nhưng những khoảng thời gian cật lực cả đêm lẫn ngày như thể đã chìm vào dĩ vãng, cậu khoan khoái hít một hơi thật đầy không khí ấm áp dễ chịu trong nhà. Đến khi mở tủ giày, cậu nhận ra tất cả giày dép của Edwin đều đã ở đây, vậy có nghĩa là Edwin đang ở nhà.

Bình luận

Trong bếp còn sáng đèn, thậm chí còn có hai nồi thức ăn đang đậy nắp, hơi nước bốc lên đọng thành những hạt nước li ti. Dù vậy, Edwin lại không có trong đó. Edward nhún vai, vậy thì chắc là trong phòng ngủ rồi. Cậu bước chân thật nhẹ lên cầu thang, cửa phòng ngủ không khoá nên chỉ cần đẩy nhẹ thôi là có thể vào.

Bình luận

Trong bếp còn sáng đèn, thậm chí còn có hai nồi thức ăn đang đậy nắp, hơi nước bốc lên đọng thành những hạt nước li ti. Dù vậy, Edwin lại không có trong đó. Edward nhún vai, vậy thì chắc là trong phòng ngủ rồi. Cậu bước chân thật nhẹ lên cầu thang, cửa phòng ngủ không khoá nên chỉ cần đẩy nhẹ thôi là có thể vào.

Bình luận

Phòng ngủ cũng trống huơ trống hoác, chỉ có phòng tắm là vang lên tiếng gì đó, cửa phòng tắm còn mở, nên Edward tò mò thả chậm bước chân đến gần. Đập vào mắt cậu là Edwin đang tách lưỡi dao khỏi dao cạo râu, trong bồn tắm còn đổ đầy nước ấm.

Bình luận

Phòng ngủ cũng trống huơ trống hoác, chỉ có phòng tắm là vang lên tiếng gì đó, cửa phòng tắm còn mở, nên Edward tò mò thả chậm bước chân đến gần. Đập vào mắt cậu là Edwin đang tách lưỡi dao khỏi dao cạo râu, trong bồn tắm còn đổ đầy nước ấm.

Bình luận

Dòng máu còn đang chảy rần rật trong người cậu thoáng chốc đông cứng lại.

Bình luận

Dòng máu còn đang chảy rần rật trong người cậu thoáng chốc đông cứng lại.


Truyện tương tự

Bình luận