Canh Tý (23 giờ đêm - 1 giờ sáng), tôi nằm trên giường, mắt lúc nào cũng chực chờ khó ngủ, mắt tôi nhìn lên trần nhà. Bên ngoài mưa chảy róc rách ngoài hiên, không khí cũng trở nên ẩm thấp hơn bao giờ, tôi đắp chăn cho đỡ lạnh nhưng cũng không khấm khá là bao. Tiếng mưa cứ chảy mãi như bất tận kết hợp với tiếng ếch nhái kêu ‘ộp ộp' ở ngoài, tôi lại là một đứa khó ngủ vì khi ở thời hiện đại tôi thường xuyên thức đêm để làm deadline do ông sếp trời đánh giao cho.
Bình luận
Bình luận
Cố chợp mắt để có thể ngủ nhưng không được, hôm nay là ngày thứ 2 tôi ở thời đại này rồi, thật sự tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tủi thân như bây giờ, mặc dù tôi vẫn ở Hà Nội nhưng là nó của hơn 900 năm trước, tưởng chừng như xa hơn vạn dặm nhưng lại xa hơn cả trăm năm nữa.
Bình luận
Bình luận
Tôi nhớ nhà quá…bình thường nếu có ba mẹ thì tôi sẽ làm nũng họ như con nít vậy, hay những lần phá phách với cô em gái tôi cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa của mình. Giờ chả có ai bên cạnh lại làm tôi hơi tuổi thân, ở đây thì tôi có quen ai đâu. Nước mắt tôi không biết từ bao giờ đã rơi xuống gò má tạo thành hai giọt lệ dài ướt đậm mi mắt.
Bình luận
Bình luận
Nắm chặt lấy mảnh chăn để có thể bình tĩnh nhưng không thể, tôi không làm được, bản thân tôi quá yếu đuối, quá trẻ con để có thể sống sót ở đây.
Bình luận
Bình luận
Dù mọi người đối xử với tôi tốt đến đâu nhưng những nội tâm của tôi luôn dè dặt tất cả, bởi vì có thể lúc nào đó, người thân cận của bản thân ở đây sẽ là con dao đâm chặt vào tim tôi. Chỉ có gia đình, những người tôi thật sự tin tưởng thì tôi có thể mở lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trong mơ, tôi thấy bản thân đứng giữa ao sen. Tay cầm một mặt dây chuyền bằng gỗ khắc một đôi chim Uyên Ương(1) vô cùng tinh xảo, đẹp quá nên tôi cứ mải ngắm nghía lấy món đồ đó. Mà tôi biết từ khi nào bản thân đã bắt đầu di chuyển ra khỏi ao sen, lúc này có một cái gì đó ươn ướt nắm lấy chân tôi, bàn tay ấy lạnh buốt, bao quanh lấy bàn tay ấy chất nhờn vô cùng kinh tởm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nó bấu chặt lấy da chân tôi tưởng chừng như đứng lâu thêm một xíu nữa thì da tôi và thịt hai cái tách ra, tay nó bấu chặt máu tôi chảy xuống hòa với đất cát. Tôi nhấc chân lên bằng hết sức rồi đạp cho nó một cái. Chất nhờn của nó thật kinh khủng. Nhưng không thể đứng mãi ở đó được nên tôi đã chạy đi, chạy được một xíu thì tôi nghe tiếng khóc của ai đó. Quay lại thì thấy nó nằm ở đó, khóc vô cùng thảm thiết.
Bình luận
Bình luận
“Cô có thương cho con tôi thì xin hãy xuống Ái Châu mà cứu nó, nó sắp chết rồi!...” - Từ một vật thể không bình thường, dị dạng giờ lại trở thành một người phụ nữ độ hơn ba mươi tuổi.
Bình luận
Bình luận
“Bọn phản tặc nó giết tôi rồi, nhưng còn con tôi..Xin cô hãy cứu nó!” - Người phụ nữ khóc thảm hơn, nước mắt rơi lả tả. Chưa kịp hỏi thì đã bị thứ gì đó kéo xuống ao sen.
Bình luận
Bình luận
Từ ao sen, nước trong veo, đóa bạch liên còn đang nổi trên mặt nước thì đã bị nhuốm màu bởi màu đỏ rực như máu người. Mùi tanh tưởi trong hồ càng lúc càng hăng hơn, rồi xung quanh tôi từ màu đen huyền tĩnh lặng bỗng chốc trở thành bãi tha ma đầy xác người nằm la liệt ở đó. Có kẻ thì mất đầu, người thì mất tứ chi.
Bình luận
Bình luận
Khung cảnh có thể nói là kinh dị đến đáng sợ, có mấy người thì bò lết lại dưới chân tôi. Họ cầu xin tôi giúp họ, điểm chung của họ đều bị phản tặc giết. Người dân ở đây điều bị chết tức tưởi cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi mở chừng mắt thở 'hộc hộc', mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rớt xuống trán tôi. Vẫn đang là đêm nên còn trăng, nhưng đã bớt mưa, lạnh quá, chưa bao giờ mà tôi lại thấy lạnh như vậy. Hay bản thân tôi nên đi ra ngoài phòng để bớt căng thẳng nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Mở cửa phòng ra, ngoài trời còn lạnh hơn trong phòng nữa. Tôi vội vàng quay lại lấy thêm cái áo Đối Khâm để khoác bên ngoài. Tôi bước rón rén ra ngoài để tránh làm ồn để mọi người thức giấc. Đi đến gần gian phòng của Dương Thành tôi vẫn thấy phòng anh sáng đèn, y miệt mài đọc rồi viết cái gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Để lịch sự hơn nên tôi dùng tay gõ nhẹ ba tiếng vào cửa, tạo ra tiếng ‘cốc cốc' nho nhỏ nhưng đủ để người bên trong nghe được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tôi bước vào, tà váy của Giao Lĩnh vướng vào chân làm tôi té sấp mặt. Quê chưa, không có cái gì đau hơn là bị quê cả và trong trường hợp này cũng không phải ngoại lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngồi dậy tôi lắc đầu tỏ vẻ mình ổn nhưng sâu bên trong là biển rộng đầy nước. Tôi đi lại ngồi xuống đối diện với y. Dương Thành lấy tay che đi những tứ kia, chữ mất chữ không dưới lớp vải của y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dương Thành nhìn tôi với ánh mắt đề phòng, nhưng y vẫn bỏ tay ra rồi cất chúng lại rồi đem đi dẹp nó đi. Ngồi xuống nói chuyện với tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Tôi chỉ là không ngủ được nên đi dạo, vô tình gặp anh nên vô nói chuyện với anh thôi" - Tôi thành thật trả lời y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Ngày mai anh có đi Ái… gì đó không?, vì hồi nãy tôi có thấy mấy gia nô trong phủ chuẩn bị gì đó, nên nghĩ anh định đi đâu đó” - Ánh mắt tôi trông chờ vào câu trả lời của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tất nhiên là tôi vui mừng vì tôi có thể giúp những người trong giấc mơ của mình, dẫu biết nó khá mê tính dị đoan vì làm sao người chết rồi lại báo mộng cho người họ không biết tên không biết mặt. Nhưng họ đã cầu xin đến thế không lẽ tôi lại từ chối, lỡ chọc giận họ có khi tôi bị ám đến hết đời cũng không chừng.
Bình luận
Bình luận
Thấy tôi im lặng không nói gì, làm Dương Thành có hơi thấy không thoải mái. Tôi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường rồi nói xin lỗi vì làm phí thời của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Nhưng nơi đó có người thân tôi, tôi muốn về thăm họ!” - Tôi bịa ra một câu chuyện để có thể được đi theo.
Bình luận
Bình luận
“Không thể! Nơi đó bây giờ rất nguy hiểm làm sao có thể cho cô về, không phải tôi không cho nhưng Ái Châu bây giờ là nơi đổ máu!”
Bình luận
Bình luận
Nếu anh không cho phép tôi cũng có thể tự làm cho mình đi được. Thứ gì càng không cho được thì tôi sẽ khiến nó phải cho được. Nhớ lại lúc tôi giả nam nhân để trốn ra khỏi thành tôi liền nghĩ đến cách đó để có thể đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Làm như tôi tin anh sẽ đi vào canh Mão (5 giờ sáng - 7 giờ sáng) ấy. Người dân gặp nạn nên chắc chắn sẽ đi nhanh chứ không xuất phát trễ như thế này được, vậy chắc y sẽ đi vào canh Dần (3 giờ sáng - 5 giờ sáng). May mà lúc trước tôi có từng học thuộc qua mấy cái canh giờ này, không ngờ cũng có một ngày dùng được. Nội tâm tôi thầm cảm ơn cái tính tò mò thích học nhiều của mình.
Bình luận
Bình luận
Lúc đi ngang về phòng tôi có tiện lấy mấy bộ của gia nhân treo ngoài rạp. Xin lỗi nhé, có gì về tôi trả lại áo mới cho.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
(1): Kích thước chiều dài của nó là 41–49 cm và sải cánh dài 65–75 cm.Con trống (còn gọi là uyên) có bộ lông sặc sỡ khó nhầm lẫn. Nó có mỏ đỏ, vệt lông hình lưỡi liềm lớn màu trắng phía trên mắt và mặt đỏ cùng "ria". Ngực màu tía với hai sọc trắng theo chiều dọc, hai hông hung hung đỏ, với hai cụm lông giống như hai lá buồm màu da cam ở lưng. Con mái (còn gọi là ương) trông tương tự như con mái của vịt Carolina, với vành khuyên màu trắng quanh mắt và sọc chạy ngược về phía sau từ mắt, nhưng nhạt dần, nó có sọc nhỏ màu trắng bên hông và đầu mỏ nhạt màu.