Bình luận
Tần Du ngồi xổm trong một góc phòng tập, sắc mặt u ám, vẻ mệt mỏi hiện rõ qua lớp quầng thâm màu xanh đen, từng giọt mồ hôi trên trán lớn bằng hạt đậu thi nhau trượt dài xuống cổ, thấm qua lớp vải mỏng manh, rồi biến mất dưới lớp quần áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Châu Di cũng ngồi phịch xuống bên cạnh, giơ tay đoạt lấy chai nước đá, than ngắn thở dài: “Mệt chết mất! Anh Du, anh Doãn Hiên, sao hai người có thể nhảy tốt dù lịch trình kín đến như vậy? Thật là không chừa đường sống cho người khác mà! Xem em và Tu Kiệt sắp chết đến nơi rồi đây này.”
Bình luận
Ngô Tu Kiệt rũ đầu tóc ướt sũng, bĩu môi: “Làm gì có, chỉ có cậu lười biếng thôi, đừng có lôi tớ vào. Anh Doãn Hiên, đừng nghe nó nói. Em không có mệt nhanh vậy đâu, chỉ có mấy đứa hay trốn tập mới không chịu nổi, mấy cái này lúc nào mình chả thế.”
Bình luận
Bình luận
Châu Di vội vàng phủ nhận: “Em không có, em không có. Tu Kiệt nó đâm lén em đấy, chứ em nào dám nữa…”
Bình luận
Một khoảng im lặng ngắn ngủi lan tràn giữa bốn người, trong không gian tĩnh lặng, tiếng nuốt ực đầy chột dạ trong vô thức của Châu Di vang lên rõ ràng mạch lạc, trôi tuột vào trong tai, mọi ký ức về câu chuyện xưa cũ chậm rãi dâng lên trong trí nhớ.
Bình luận
Nhớ năm ấy SUNR1SE vừa ra mắt thành công, Châu Di nhất thời không chịu nổi lịch trình dày đặc nên đã trốn quản lý và Triệu Mạc lén chạy ra quán bar, suýt chút nữa đã bị phóng viên tung tin độc quyền. Triệu Mạc phải mất một phen trà nước và lôi lôi kéo kéo, mới có thể đảm bảo được tin tức nóng hổi này không bị tuồn ra ngoài, kẻo một nhóm nhạc chưa nổi danh được bao lâu đã phải lụi tàn vì sự vùi dập của giới giải trí.
Bình luận
Ở thời điểm đó, SUNR1SE chưa ai có tháng lương đầu tiên, đối mặt với hàng loạt các nguy cơ khủng bố sắp ập đến như tan rã, vỡ nợ, chấm dứt sự nghiệp thần tượng, người thường bình tĩnh và lý trí nhất nhóm — Triệu Doãn Hiên, cũng không nhịn được mà run rẩy một phen.
Bình luận
Sau sự việc đó, Châu Di bị công ty chủ quản cấm túc một thời gian, đồng thời SUNR1SE cũng được cử đi tư vấn tâm lý và cả đào tạo chuyên sâu với các tình huống thường xảy ra đối với nghệ sĩ, mới có thể giải trừ được bóng ma tâm lý trong lòng các thành viên.
Bình luận
Vì chuyện này mà Châu Di áy náy vô cùng, về sau chỉ cần Ngô Tu Kiệt vô thức nhắc đến, cái đầu nhỏ của Châu Di sẽ luôn cúi gằm, nếu không nhờ Tần Du can thiệp để giải vây, e rằng Châu Di sẽ mãi là con rùa rụt cổ.
Bình luận
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa.” Triệu Doãn Hiên né tránh, “Tu Kiệt, vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn, đừng dùng sức quá, bác sĩ nói vẫn cần phải theo dõi thêm.”
Bình luận
“Em biết rồi.” Ngô Tu Kiệt gật đầu, “Chỉ là bên phía đạo cụ vừa mới chuyển lời rằng phần của em sẽ có chỉnh sửa một chút nên em mới tập thêm để nhanh chóng quen với vũ đạo mới. Còn anh Du thì sao, cuối tuần này anh bay sang London để dự tuần lễ thời trang hả? Đợt trước em mới được giới thiệu mấy món bổ cho sức khoẻ lắm, có cần em chia lại cho anh một ít không? Anh có vẻ xuống sức quá!”
Bình luận
Bình luận
Có thể nói, bọn họ vừa lo lắng, vừa vui mừng khi thấy Tần Du trở nên bận rộn như vậy, bởi phần lớn các fan biết tới và theo chân SUNR1SE đều là vì Tần Du.
Bình luận
Bình luận
Tần Du lắc đầu, ngửa cổ uống cạn chai nước, nhìn Châu Di một lúc lâu, không nhịn được cũng nhắc nhở: “Tiểu Châu, giữ chút sức đi, sau liveshow này là album solo của em rồi còn gì, đừng chơi bời lung tung nữa.”
Bình luận
Bình luận
Triệu Doãn Hiên không nói gì nữa, nhưng cũng liếc nhìn Châu Di đầy ẩn ý, hiển nhiên cũng không hoàn toàn yên tâm về cậu.
Bình luận
“Tần Du, có thời gian không, ra đây với anh một chút nhé!” Triệu Doãn Hiên đá ánh mắt về phía ban công ngoài cửa, sắc mặt anh có phần ảm đạm, tay chạm vào vật cộm lên trong túi quần, giữ chặt.
Bình luận
Đợi đến khi Tần Du theo sau ra ngoài ban công và đóng cửa lại, Triệu Doãn Hiên mới lôi vật trong túi ra, là một bao thuốc lá cũ có phần hơi nhăn nhúm. Anh chậm chạp lôi một điếu ra ngậm trong miệng, cạch một tiếng, đốm lửa màu đỏ nhảy múa chập chờn trên tay anh, cuối cùng hoá thành một đốm sáng nhỏ nhoi màu cam dịu.
Bình luận
Bình luận
Triệu Doãn Hiên nhếch miệng cười nhẹ, có chút khổ sở, quay lưng lại tựa vào ban công: “Ừ, cảm ơn em, anh chỉ hút một điếu này thôi.”
Bình luận
Bình luận
Triệu Doãn Hiên rít một hơi dài, phả ra một làn khói trắng. Anh nhìn lên không trung, im lặng rất lâu, đến mức Tần Du tưởng chừng anh không nghe thấy câu hỏi của cậu nên định hỏi lại lần nữa, Triệu Doãn Hiên mới cất giọng nói khàn khàn: “Nếu mong muốn được đứng ở vị trí cao hơn thì có phải là một mơ ước viển vông không?”
Bình luận
Tần Du tạm thời không trả lời, cậu chống một tay lên ban công, tay còn lại lôi mấy viên kẹo gói bằng giấy từ trong túi quần, nhẹ nhàng bóc một cái, cho viên kẹo vào trong miệng một cách gọn gàng, sau đó hơi hé môi, để tiếng nhai kẹo của cậu lấp đầy không gian yên tĩnh trong đêm tối.
Bình luận
2 giờ sáng, khung giờ khiến người ta dễ cảm thấy bản thân mình yếu đuối và cùng cực, trước đây cậu cũng từng như thế.
Bình luận
Cậu chưa vội trả lời câu hỏi của Triệu Doãn Hiên, chỉ im lặng đứng bên cạnh anh, một người hút thuốc, một người nhai kẹo, nghe qua thì có vẻ kỳ lạ, nhưng khung cảnh lại trông hòa hợp đến không tưởng.
Bình luận
Bình luận
Dự án nhóm nhạc SUNR1SE này đã được chính công ty ấp ủ từ lâu, đã thay đổi qua mấy đời thực tập sinh, Triệu Doãn Hiên là người có thâm niên đào tạo lâu nhất, cũng là người kiên trì bám trụ vào dự án này nhất. Anh đã là thực tập sinh từ khi học năm cuối lớp 9, và cũng giống Tần Du ở một điểm, Triệu Doãn Hiên dường như không có duyên với con đường học vấn. Năm anh thi vào cấp 3, cơ sở vật chất của địa điểm thi vô tình gặp vấn đề, chiếc quạt trần rơi thẳng từ trên trần xuống vị trí anh ngồi, chuyện đó ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm lý của anh, khiến anh phát huy không được tốt. Ngày anh thi đại học, mẹ anh tiễn anh đến trường thi, trong lúc băng sang đường thì bị một chiếc xe mất phanh tông trúng. Bà vì đẩy anh mà hứng trọn cơn va chạm, tử vong tại chỗ, vì vậy, năm đó không có thí sinh trúng tuyển nào có tên Triệu Doãn Hiên, chỉ có một chàng trai trẻ lựa chọn tương lai của bản thân vào con đường duy nhất còn lại trước mắt trong phòng tang lễ trơ trọi.
Bình luận
Khác với Tần Du, khi cậu có cho mình một mục tiêu sống để theo đuổi, cũng như có người đã vô tình giúp đỡ cậu vượt qua những thời điểm khó khăn nhất, Triệu Doãn Hiên chỉ có một thân một mình, người thân duy nhất đã rời khỏi anh vào ngày anh đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, nên anh chỉ còn cách bám víu vào hy vọng cuối cùng còn sót lại. Ánh mắt Triệu Doãn Hiên từng vô số lần sáng lên khi nghe ngóng được tin tức mới về dự án, và rồi lại tối đi khi nhận ra mình không phải là người được chọn, nhưng dù vậy, anh lại là người duy nhất không từ bỏ.
Bình luận
Nếu Tần Du mất tận 5 năm ròng rã, thì với Triệu Doãn Hiên, anh mất tận 7 năm. Quãng thời gian này đủ để một con người làm lại cuộc sống, lựa chọn lại lần nữa, nhưng Triệu Doãn Hiên vẫn ở đấy, bất cứ khi nào Tần Du thấy nản lòng, ngoài những tấm ảnh đầy tỏa sáng của Nam Ly, người cậu nhìn thấy chỉ có Triệu Doãn Hiên.
Bình luận
Là trưởng nhóm, là người lớn tuổi nhất, và cũng là người có thâm niên đào tạo lâu nhất, Triệu Doãn Hiên dễ dàng trở thành tầm ngắm của những ánh mắt soi mói, cũng vì vậy mà gánh nặng trên vai anh càng lúc càng áp lực, bóp nghẹt anh đến mức không thở nổi. Anh không chỉ phải đấu tranh với sự tự ti của chính bản thân mình, khi tận mắt nhìn thấy tài năng nổi bật của những đứa em mà anh cực kỳ quý mến trong khi mình thì lại chỉ giậm chân tại chỗ, mà còn phải giữ vững hình tượng và sắm vai một người anh mẫu mực, một trưởng nhóm kiên cường, người có thể đưa tên tuổi SUNR1SE đi xa hơn, thực hiện giấc mơ quốc tế hoá.
Bình luận
Triệu Doãn Hiên liếc nhìn viên kẹo thứ ba được Tần Du bóc vỏ, khẽ cười: “Em thực sự thích ăn kẹo đấy nhỉ?”
Bình luận
Anh dùng mũi chân dập tắt điếu thuốc, không khí mát lạnh khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn đôi chút. Triệu Doãn Hiên chợt nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Tần Du, khi ấy vẫn là một cậu nhóc để đầu đinh, chân đi giày không buộc dây, vạt áo tùy ý xoã tung bên ngoài quần, nghênh ngang nhai kẹo, cũng không quan tâm đến ánh mắt mọi người trong phòng tập, cứ thế chổng ngược thân hình rồi xoay tròn mấy vòng, làm mấy cú B-Boy đẹp mắt.
Bình luận
Hôm ấy là ngày thi đánh giá hàng tháng, Triệu Mạc lại dẫn thêm người mới đến, không cần nghĩ cũng biết ý hắn là gì.
Bình luận
Triệu Doãn Hiên trộm ra một góc cầu thang hút một điếu thuốc. Cứ mỗi khi gặp căng thẳng, anh lại vô thức tìm đến thuốc lá. Anh gạt bật lửa kêu tách tách, thử mấy lần không được, đột nhiên cạch một tiếng, trước mắt bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa nhỏ, điếu thuốc của anh chậm rãi được châm sáng.
Bình luận
Anh ngạc nhiên khi thấy người châm lửa cho mình lại là thiếu niên lạ mặt mới gặp lần đầu ngày hôm nay.
Bình luận
Cậu vẫn nhai kẹo rôm rốp, tốt bụng nhắc anh một câu: “Thực tập sinh không được hút thuốc đâu, nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi khỏi công ty đấy. Anh muốn ăn kẹo không?”
Bình luận
Bình luận
Triệu Doãn Hiên dở khóc dở cười, đáng lý cậu phải trộm đi mách với Triệu Mạc, để hắn loại anh khỏi dự án này, như vậy thì chẳng phải cậu sẽ có lợi thế hơn sao, sao lại có thể ngốc nghếch đến mức đi khuyên đối thủ của mình như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Triệu Doãn Hiên không hiểu Tần Du có thể dựa vào đâu để tự tin mà đi an ủi anh như vậy. Dần dần, anh phát hiện thiếu niên ít nói này tuy có hơi khó gần, nhưng lại luôn làm những thứ khiến người ta bất ngờ, trong túi của cậu chưa bao giờ thiếu kẹo.
Bình luận
Cậu không bao giờ hút thuốc, không bao giờ uống rượu bia hay say xỉn, cậu chỉ ăn kẹo, ăn nhiều đến mức Triệu Doãn Hiên lo lắng không biết cậu có bị tiểu đường không.
Bình luận
Vậy mà khi anh có lòng nhắc Tần Du, cậu lại chuyển sang ăn kẹo me, kẹo chanh, tất cả những loại kẹo có vị chua.
Bình luận
Lúc này, khi Triệu Doãn Hiên nhất thời chìm trong hồi ức, Tần Du đưa kẹo sang, lên tiếng: “Anh ăn không? Nay em có vị dưa hấu này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Triệu Doãn Hiên chần chừ hai giây, sau khi chịu không nổi liền phun kẹo ra, nhăn mày nhăn mặt: “Em mua của hãng nào thế, nói ra đi để có thấy thì anh né.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tần Du bất ngờ trả lời câu hỏi ban đầu: “Em cảm thấy em không có tư cách để đánh giá rằng anh có tham vọng hay mơ tưởng hão huyền hay không, nhưng con người thì luôn nên tiến về phía trước. Là đồng đội và cũng là bạn của anh, dù anh có dự định gì, em vẫn luôn ủng hộ anh. Anh không cần phải cảm thấy áp lực, anh còn có tụi em, có một vài chuyện, nếu cùng gánh vác sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Bình luận
“Bất ngờ đấy, Tần Du.” Triệu Doãn Hiên bật cười: “Lần sau đừng đánh úp kiểu đấy, anh già rồi, theo không kịp đâu.”
Bình luận
Tần Du lại đưa thêm một viên kẹo sang, rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, Triệu Doãn Hiên nhìn thật kỹ, sau khi xác định không phải vị dưa hấu hay của nhãn hiệu trước đó mới yên tâm bỏ vào miệng.
Bình luận
Bình luận
Triệu Doãn Hiên hít một hơi sâu, chợt nhớ đến điều gì, mới hỏi: “Ủa mà Tần Du, không phải ban đầu em nói sẽ đi tuần lễ thời trang ở Milan hả, sao lại đổi sang London rồi?”
Bình luận
Tần Du nghe thế thì nghiến răng kèn kẹt, còn không phải do Triệu Mạc không nhìn kỹ, làm hại cậu cố gắng vượt mức bình thường, đến cuối cùng mới nhận ra không trùng lịch trình với Nam Ly.