Dương Lâm đứng ở khuôn viên, ngẩng mặt ngắm bầu trời đêm. Chỉ qua hôm nay nữa là đến ngày trăng tròn, hắn cứ đứng như vậy miên man nghĩ ngợi.
Bình luận
Bình luận
Từ phủ quả thật rộng lớn. Sau khi rời khỏi rừng Thanh Trúc, đây hẳn là căn nhà hoành tráng nhất mà Dương Lâm từng được thấy qua. Từ Nhược Thuyên sai gia nhân chuẩn bị phòng riêng cho hắn, bảo hắn không cần khách sáo, cứ tá túc lại Từ gia.
Bình luận
Bình luận
Dương Lâm đối với chuyện này chỉ đành thuận theo. Ban đầu hắn cùng Cái bang quyết định chung đường. Hiện giờ Cái bang bị bắt ép về nhà, hắn không có cách nào khác nên cùng nàng ta trở về. Đến nay cũng đã hơn ba ngày, hắn có nói với Từ Nhược Thuyên sáng mai sẽ rời khỏi, dù gì cũng chẳng thể ở lại mãi được.
Bình luận
Bình luận
Lão gia và phu nhân Từ gia đều đã lên kinh thành, mọi việc trong phủ giao lại cho Từ Nhược Thuyên. Phía sau phủ có một căn phòng lớn, luôn có người canh gác. Hắn đoán là chỗ để làm vải, dù gì Từ gia cũng làm vải hơn năm đời, phương thức gia truyền không thể để lọt ra ngoài được.
Bình luận
Bình luận
Đã hơn canh ba, vừa lúc hắn định trở về phòng thì gặp Từ Hiểu Nhi từ đâu đi tới, dáng vẻ lén lút. Nàng ta đã thay y phục khác, váy lụa nền nã, nhưng cách hành xử như cái bang xem ra đã ăn sâu vào máu.
Bình luận
Bình luận
“Đồ tể, ta nghe hạ nhân bảo ngày mai ngươi phải đi rồi?” Từ Hiểu Nhi hỏi hắn, mặt thoáng nét tức giận. “Ngươi chưa gì đã nuốt lời rồi?”
Bình luận
Bình luận
Dương Lâm gật đầu thay cho lời đáp. Hắn đương nhiên vẫn muốn giữ lời cùng tiến cùng lùi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta dù gì cũng là tiểu thư gia đình danh giá, còn mang bệnh trong người, cha mẹ với anh trai lo lắng mang nàng ta về nhà cũng phải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Ngươi đang mắc bệnh còn gì, ta sẽ thay ngươi tìm thuốc. Hơn nữa...” Dương Lâm đắn đo một lúc, hắn nhớ lại lời Từ Nhược Thuyên hỏi lúc hắn vừa tới Từ phủ. “Hơn nữa, ngươi dù gì cũng đã có hôn sự, đi khắp nơi cùng nam nhân khác sẽ bị điều tiếng, ta là đang nghĩ cho ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Lúc hắn cùng huynh muội họ Từ vừa tới phủ, Từ Hiểu Nhi bị nha hoàn trong phủ mang đi tắm gội, hắn được Từ Nhược Thuyên chỉ đến căn phòng phía tây. Từ Nhược Thuyên nhìn hắn, mạo muội hỏi mối quan hệ của hắn với muội muội y là như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Hắn với Từ Hiểu Nhi cùng lắm là bèo nước gặp nhau, làm gì được xem là mối quan hệ thân thiết được. Dương Lâm nhanh chóng phủ nhận nghi ngờ của y, để chắc chắn hơn còn giấu luôn cả việc hắn ngay từ đầu đã phát hiện ra nàng ta là nữ nhi. Sau đó hắn biết được Từ Hiểu Nhi đã được định đoạt hôn sự, chẳng bao lâu nữa sẽ lên kiệu hoa. Nhưng tính khí nàng ta ương bướng, từ bé đã được cha mẹ cưng chiều, vài ba hôm lại cải trang trốn khỏi nhà đi gây sự khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
“Thuyên ca ta nói với ngươi sao?” Từ Hiểu Nhi ngồi lên thành bờ hồ, chân đung đưa trên mặt nước. “Vì đã có hôn sự, nên ta càng phải bỏ đi mới được.”
Bình luận
Bình luận
Nghe lời này Dương Lâm càng thêm ngây ngốc ra. Nữ nhân trong thiên hạ không phải đều giống Từ Hiểu Nhi chứ.
Bình luận
Bình luận
“Ngươi nghĩ xem, bản thân ta mắc phải một căn bệnh quái đản, cứ sau đêm trăng tròn mỗi tháng đều biến thành hình dáng khác. Làm sao ta có thể gả vào nhà ai được, đây còn không phải là dọa người hay sao?”
Bình luận
Bình luận
Đó là còn chưa kể tới, đối phương lại là gia đình quyền thế, có chức vụ trong triều đình. Từ gia lớn thì có lớn thật, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ là thương gia trong vùng thôi. Vụ này mà đổ bể ra, người gánh lấy tội trạng còn không phải cha với anh nàng ta sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Việc này đã được định đoạt từ khi ta chưa chào đời, hai gia đình đời trước có chút quen biết. Còn việc cha ta nhất quyết tán thành hôn sự này…” Từ Hiểu Nhi dừng lại, nàng ta đang cân nhắc thử có nên nói ra hay không. “Chuyện này phải kể đến việc song hoán vào năm ta mười tuổi.”
Bình luận
Bình luận
Từ Hiểu Nhi mắc phải căn bệnh này vào năm năm tuổi, lần đầu nàng ta chỉ song hoán trong vài khắc, dọa đám gia nhân hoảng hồn đến thất kinh. Sau này, thời gian biến đổi ngày càng dài ra, từ vài khắc lên đến hai ba canh giờ, cho đến năm nàng ta lên mười tuổi thì đã kéo dài đến năm ngày.
Bình luận
Bình luận
Vào đêm trăng tròn của tháng ba năm đó, Từ Hiểu Nhi biến thành hình dáng một cô gái trẻ, trạc tuổi, nhìn bề ngoài thì chẳng thấy có gì bất thường cả. Nhưng chưa đầy một canh giờ sau nàng ta lăn ra bất tỉnh. Đại phu bảo kẻ đó mắc phải bệnh nan y khó chữa. Trong vòng năm ngày, Từ lão gia tìm đủ thầy thuốc đến thăm khám, không cần chữa khỏi, chỉ mong có thể sống sót qua năm ngày. Cũng may là sau năm ngày, nàng ta song hoán trở lại diện mệnh của mình. Sau lần đó, Từ lão gia luôn lo sợ sẽ có ngày con gái ông thật sự không qua khỏi. Hiện giờ thời gian song hoán đã kéo dài đến mười ngày, Từ lão gia lại càng lo lắng hơn.
Bình luận
Bình luận
“Cha mong ta có thể nếm trải mọi thứ ở cuộc đời này. Mong ta có thể giống như những nữ nhi khác, tới tuổi thì thành thân, có một gia đình nhỏ, sống yên bình đến già.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Nhưng ta lại không thể nghĩ như vậy được. Ngươi nói thử xem, có nhà nào lại chấp nhận lấy một đứa con dâu mắc phải căn bệnh quái đản này chứ? Ta chẳng tiếc lấy mạng mình, nhưng không thể vì ta mà liên lụy sang cha và Thuyên ca được.”
Bình luận
Bình luận
Từ Hiểu Nhi hẹn hắn mười ngày nữa gặp lại ở tửu lầu Linh Hương. Dương Lâm không đồng ý. Hắn cảm thấy mang theo vị nhị tiểu thư này rất phiền phức, tai họa có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, vẫn nên một mình tìm hiểu Song hoán tử thì hơn.
Bình luận
Bình luận
“Dương Lâm, nếu ngươi không tới, ta sẽ bảo ngươi với ta có quan hệ tình cảm, là ngươi hủy hoại sự trong sạch của Từ Hiểu Nhi ta.” Nói xong nàng ta nhanh chóng chạy về tư phòng của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dương Lâm theo lời hẹn, sau mười ngày ở tửu lầu này đợi Từ Hiểu Nhi. Hắn không thay đổi ý định của mình, nhưng tạm thời vẫn phải phối hợp với nàng ta. Vạn Hương Lan hôm nay vẫn gảy đàn nơi lầu cao, thần sắc so với tháng trước đã tốt hơn rất nhiều. Thực khách ở tửu lầu đông nghịt, hắn chen mãi mới tới được một chiếc bàn nhỏ trong góc khuất, gọi một bình trà nóng cùng dĩa bánh bao. Dương Lâm chưa vội dùng, hắn còn bận lắng nghe tiếng đàn của Vạn Hương Lan. Nàng ta dù được mệnh danh là mỹ nhân bậc nhất kinh thành, so với Từ Hiểu Nhi đúng là có phần sắc sảo hơn, nhưng hắn lại không thích kiểu người với gương mặt thế này, không thể nhìn thấu tâm tư được.
Bình luận
Bình luận
“Tên đồ tể trăng hoa.” Từ Hiểu Nhi đến từ khi nào, nàng ta kéo ghế ngồi đối diện hắn. “Ngươi trước đó không lâu còn dán mắt lên người ca ca ta, nay lại chuyển sang Vạn Hương Lan rồi.”
Bình luận
Bình luận
Từ Hiểu Nhi đặt lên bàn một cây quạt, thuận tay với lấy cái bánh bao bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Cây quạt lần này không rách nát nữa, bộ dạng của nàng ta trông đã ra dáng con người hơn.
Bình luận
Bình luận
“Ngươi tự nói mình đấy sao?” Hắn ám chỉ việc nàng ta để ý đến chuyện của Vạn Hương Lan. “Sao rồi, mười ngày trước ngươi hoán diện thành bộ dạng thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Dương Lâm nghĩ việc Từ Hiểu Nhi cố tình hẹn hắn sau mười ngày là vì nàng ta muốn qua thời gian song hoán. Hắn đối với việc một người đột nhiên biến thành bộ dạng khác quả thật có chút hiếu kỳ.
Bình luận
Bình luận
“Một đại thúc. Sức khỏe bình thường, không có vấn đề gì.” Từ Hiểu Nhi đáp qua loa cho qua chuyện này, vì nàng ta đặc biệt quan tâm đến chuyện khác. “Vạn Hương Lan hôm nay cũng không ca múa sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Từ Hiểu Nhi biết Dương Lâm lại nghe không hiểu lời nàng vừa nói. Cũng phải, nàng vẫn chưa nói rõ với hắn. Thật ra nàng đã có manh mối về căn bệnh Song hoán tử.
Bình luận
Bình luận
“Lần trước chẳng phải bảo với ngươi ta cải trang thành bộ dạng cái bang là muốn tìm người bị song hoán thành hay sao? Thật ra, trước đó ta đã tìm được rồi.”
Bình luận
Bình luận
Tiếng đàn trong tửu lầu vừa dứt, người người đồng loạt đứng dậy vỗ tay, mong chờ chủ tử Linh Hương tiếp tục. Vạn Hương Lan đáp ứng nguyện vọng của bọn họ, gảy thêm một khúc khác. Hôm nay xung quanh nơi nàng ta ngồi còn có các vũ công múa phụ họa theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khoảng bốn năm trước, sau đêm trăng tròn nàng ta song hoán thành người có diện mạo y hệt Vạn Hương Lan.
Bình luận
Bình luận
Trước đó, Vạn Hương Lan với huynh muội Từ gia cũng coi là có chút quen biết. Cha nàng ta lúc sinh thời có mở một tiệm vải nhỏ ở huyện Liên Hoa, thường hay đến lấy vải của Từ gia, thành thử ra bọn họ mới gặp gỡ nhau. Nàng ta đem lòng tương tư Đại thiếu gia của Từ gia, nhưng Từ Nhược Thuyên chỉ coi nàng giống muội muội của y, từ chối tấm chân tình này. Vạn Hương Lan lại cho rằng y xem thường xuất thân của nàng nên mới đem lòng ghi hận. Sau này, cha nàng ta bệnh nặng qua đời, nàng ta cũng rời khỏi huyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dù gì đây cũng là quê nhà của nàng ta, chuyện này vẫn chưa thể nói chắc được. Thời điểm Từ Hiểu Nhi song hoán thành bộ dạng của Vạn Hương Lan, nàng ta đã rời huyện Liên Hoa rồi, hành tung không rõ. Dương Lâm không hỏi nhưng hắn vẫn có thể đoán được, vì sự hiểu lầm giữa Từ Nhược Thuyên và Vạn Hương Lan nên Từ Hiểu Nhi cũng không thể nói rõ về Song hoán tử với nàng ta được.
Bình luận
Bình luận
“Ta mà biết được lúc đó nàng ta đã là Vạn mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành thì đã tức tốc đến đó xem nàng ta tròn méo ra sao rồi.”
Bình luận
Bình luận
Từ gia chỉ vừa mở tiệm vải ở kinh thành khoảng ba năm nay, sau khi Vạn Hương Lan trở lại huyện. Vậy nên không ai biết được bộ dạng bị song hoán của Từ Hiểu Nhi lúc đó có thực sự là của Vạn Hương Lan hay không? Nếu như phải, diện mạo và mệnh thọ của Vạn Hương Lan trở thành của Từ Hiểu Nhi, vậy thì Vạn Hương Lan thế nào? Căn bệnh Song hoán tử này vẫn còn nhiều điều mơ hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dương Lâm không lạ gì vị tiểu thư cái bang này nữa. Nàng ta bám trụ ở tửu lầu Linh Hương này há chẳng phải đã có manh mối liên quan đến Vạn Hương Lan hay sao?