Sau mấy hôm thức muộn thì Tô Đông An cũng đã hoàn thành xong commission của mọi người. Trong lúc trả comm, cô không khỏi nhớ lại mấy lời Lê Đinh Hương nói ngày hôm ấy.
Bình luận
Sau mấy hôm thức muộn thì Tô Đông An cũng đã hoàn thành xong commission của mọi người. Trong lúc trả comm, cô không khỏi nhớ lại mấy lời Lê Đinh Hương nói ngày hôm ấy.
Lúc đó, cô ấy đã nhìn cô với ánh mắt áy náy mà nói rằng:
Bình luận
Lúc đó, cô ấy đã nhìn cô với ánh mắt áy náy mà nói rằng:
"Vụ đổ nước vào tranh hôm trước, ừm... cũng không hẳn như mọi người nói."
Bình luận
"Vụ đổ nước vào tranh hôm trước, ừm... cũng không hẳn như mọi người nói."
Thấy sắc mặt Tô Đông An vẫn như thường, Lê Đinh Hương yên tâm kể tiếp.
Bình luận
Thấy sắc mặt Tô Đông An vẫn như thường, Lê Đinh Hương yên tâm kể tiếp.
"Hôm ấy tớ đứng ở tủ đồ cá nhân, từ chỗ đó có thể nhìn chếch qua bàn cậu. Đúng là có người huých tay vào Lan nhưng không mạnh như mọi người vẫn tưởng." Lê Đinh Hương ngập ngừng nói tiếp. "Lan chỉ lùi lại một bước rồi đứng vững, nhưng không hiểu sao sau đó một chân cậu ấy bỗng khuỵu xuống rồi cả người ngã vào bàn cậu."
Bình luận
"Hôm ấy tớ đứng ở tủ đồ cá nhân, từ chỗ đó có thể nhìn chếch qua bàn cậu. Đúng là có người huých tay vào Lan nhưng không mạnh như mọi người vẫn tưởng." Lê Đinh Hương ngập ngừng nói tiếp. "Lan chỉ lùi lại một bước rồi đứng vững, nhưng không hiểu sao sau đó một chân cậu ấy bỗng khuỵu xuống rồi cả người ngã vào bàn cậu."
"Có thể lúc lùi lại cậu ấy đứng không vững, hoặc là... Ha ha. Tớ cũng chả biết tớ đang luyên thuyên cái gì nữa. Cậu đừng để ý nha." Lê Đinh Hương gãi đầu, cười khan.
Bình luận
"Có thể lúc lùi lại cậu ấy đứng không vững, hoặc là... Ha ha. Tớ cũng chả biết tớ đang luyên thuyên cái gì nữa. Cậu đừng để ý nha." Lê Đinh Hương gãi đầu, cười khan.
Khi Trần Thanh Long đến gây sự với Tô Đông An, cô ấy chợt thấy khóe môi Nguyễn Huệ Lan nhếch lên đầy đắc ý, dường như rất hài lòng với kết quả này. Nhưng vì biểu cảm đó chỉ diễn ra trong tích tắc nên Lê Đinh Hương hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm. Cô ấy lại không có chứng cứ, nếu nói thẳng thì giống như bơm kích vào mối quan hệ của hai người họ nên sau vài ngày đắn đo, cô ấy quyết định, chỉ gợi ý một chút. Nếu Tô Đông An không hiểu thì xem như cô ấy chưa nói gì đi.
Bình luận
Khi Trần Thanh Long đến gây sự với Tô Đông An, cô ấy chợt thấy khóe môi Nguyễn Huệ Lan nhếch lên đầy đắc ý, dường như rất hài lòng với kết quả này. Nhưng vì biểu cảm đó chỉ diễn ra trong tích tắc nên Lê Đinh Hương hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm. Cô ấy lại không có chứng cứ, nếu nói thẳng thì giống như bơm kích vào mối quan hệ của hai người họ nên sau vài ngày đắn đo, cô ấy quyết định, chỉ gợi ý một chút. Nếu Tô Đông An không hiểu thì xem như cô ấy chưa nói gì đi.
Tô Đông An hiểu ý Lê Đinh Hương muốn nói là gì nên chỉ lắc đầu, đáp: "Tớ hiểu mà. Cảm ơn cậu đã nói với tớ."
Bình luận
Tô Đông An hiểu ý Lê Đinh Hương muốn nói là gì nên chỉ lắc đầu, đáp: "Tớ hiểu mà. Cảm ơn cậu đã nói với tớ."
"Ừm. Tớ cũng muốn xin lỗi cậu, vì lúc đó đã không thể đứng ra nói đỡ vài lời."
Bình luận
"Ừm. Tớ cũng muốn xin lỗi cậu, vì lúc đó đã không thể đứng ra nói đỡ vài lời."
Gia cảnh cô ấy không đủ tốt để đối đầu với Trần Thanh Long, và cô ấy cũng không mạnh mẽ được như Tô Đông An, chẳng sợ ai trong cái trường này cả.
Bình luận
Gia cảnh cô ấy không đủ tốt để đối đầu với Trần Thanh Long, và cô ấy cũng không mạnh mẽ được như Tô Đông An, chẳng sợ ai trong cái trường này cả.
"Cậu không có lỗi. Đó là việc riêng của tớ, không phải trách nhiệm của cậu."
Bình luận
"Cậu không có lỗi. Đó là việc riêng của tớ, không phải trách nhiệm của cậu."
Vậy là... Nguyễn Huệ Lan cố tình?
Bình luận
Vậy là... Nguyễn Huệ Lan cố tình?
Cô ta nương theo hành động của cô bạn huých tay đó mà đổ nước vào tranh của cô. Vừa có thể khiến cô khó chịu mà vừa kiếm được rất nhiều nhân chứng bào chữa cho hành vi của mình? Nếu đúng như Lê Đinh Hương nói thì Nguyễn Huệ Lan đã thành công rực rỡ. Dù hiện tại cô đã biết cô ta cố tình, nhưng cũng không có cách nào để đáp trả cô ta cả.
Bình luận
Cô ta nương theo hành động của cô bạn huých tay đó mà đổ nước vào tranh của cô. Vừa có thể khiến cô khó chịu mà vừa kiếm được rất nhiều nhân chứng bào chữa cho hành vi của mình? Nếu đúng như Lê Đinh Hương nói thì Nguyễn Huệ Lan đã thành công rực rỡ. Dù hiện tại cô đã biết cô ta cố tình, nhưng cũng không có cách nào để đáp trả cô ta cả.
"An!"
Bình luận
"An!"
"An ơi!"
Bình luận
"An ơi!"
Tô Đông An đang mải suy nghĩ thì nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình. Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn cô bạn nhận tranh cuối cùng vẫn còn đang đứng đó. Đôi mắt được giấu dưới lớp kính cận ấy khiến cô không nhìn ra được cảm xúc của người trước mặt. Chỉ thấy cô bạn đó cúi đầu, bặm môi trông có vẻ khá căng thẳng. Thấy vậy, Tô Đông An nhẹ giọng lên tiếng:
Bình luận
Tô Đông An đang mải suy nghĩ thì nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình. Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn cô bạn nhận tranh cuối cùng vẫn còn đang đứng đó. Đôi mắt được giấu dưới lớp kính cận ấy khiến cô không nhìn ra được cảm xúc của người trước mặt. Chỉ thấy cô bạn đó cúi đầu, bặm môi trông có vẻ khá căng thẳng. Thấy vậy, Tô Đông An nhẹ giọng lên tiếng:
"Có phải tranh vẽ chưa đúng ý cậu không?"
Bình luận
"Có phải tranh vẽ chưa đúng ý cậu không?"
Cô bạn đó vội lắc đầu: "Không, không. Đẹp lắm!"
Bình luận
Cô bạn đó vội lắc đầu: "Không, không. Đẹp lắm!"
"Vậy... hay là màu sắc không hợp gu cậu?"
Bình luận
"Vậy... hay là màu sắc không hợp gu cậu?"
Thiếu nữ ấy lại tiếp tục lắc đầu.
Bình luận
Thiếu nữ ấy lại tiếp tục lắc đầu.
Tô Đông An chần chừ một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy... cậu cần tớ giúp gì sao?"
Bình luận
Tô Đông An chần chừ một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy... cậu cần tớ giúp gì sao?"
Lúc này thì cái đầu ấy gật lia lịa như con lắc, đôi môi nhợt nhạt mấp máy từ gì đó mà Tô Đông An chẳng tài nào hiểu nổi. Mặt cô ấy đỏ bừng, cuối cùng thì lời trong lòng cũng thốt ra được thành tiếng:
Bình luận
Lúc này thì cái đầu ấy gật lia lịa như con lắc, đôi môi nhợt nhạt mấp máy từ gì đó mà Tô Đông An chẳng tài nào hiểu nổi. Mặt cô ấy đỏ bừng, cuối cùng thì lời trong lòng cũng thốt ra được thành tiếng:
"Cậu có thể giúp tớ tỏ tình được không?"
Bình luận
"Cậu có thể giúp tớ tỏ tình được không?"
Tô Đông An ngẩn người.
Bình luận
Tô Đông An ngẩn người.
Cô nghĩ, việc cô nói Nguyễn Huệ Lan trong buổi tựu trường, đáng ra chuyện này phải đến tai tất cả học sinh trong lớp rồi chứ nhỉ? Với cái miệng của Phan Thanh Mai, không loan tin khắp trường đã là may rồi.
Bình luận
Cô nghĩ, việc cô nói Nguyễn Huệ Lan trong buổi tựu trường, đáng ra chuyện này phải đến tai tất cả học sinh trong lớp rồi chứ nhỉ? Với cái miệng của Phan Thanh Mai, không loan tin khắp trường đã là may rồi.
"Xin lỗi. Nguyên tắc của tớ là không tỏ tình giúp ai cả."
Bình luận
"Xin lỗi. Nguyên tắc của tớ là không tỏ tình giúp ai cả."
"Không... không phải." Cô bạn đó nghẹn nửa ngày mới nói ra được mục đích thật sự của mình. "Tớ chỉ muốn cậu đứng bên cạnh tớ, tiếp thêm cho tớ sức mạnh để tỏ tình thôi."
Bình luận
"Không... không phải." Cô bạn đó nghẹn nửa ngày mới nói ra được mục đích thật sự của mình. "Tớ chỉ muốn cậu đứng bên cạnh tớ, tiếp thêm cho tớ sức mạnh để tỏ tình thôi."
Còn có cả kiểu nhờ đứng bên cạnh để tỏ tình à? Cô ấy không ngại sao? Hay do cô lạc hậu, chưa theo kịp phong trào mới của giới trẻ?
Bình luận
Còn có cả kiểu nhờ đứng bên cạnh để tỏ tình à? Cô ấy không ngại sao? Hay do cô lạc hậu, chưa theo kịp phong trào mới của giới trẻ?
Tô Đông An xoa cằm, nhìn cô bạn ấy hỏi: "Tại sao cậu lại nhờ tớ mà không phải người khác?"
Bình luận
Tô Đông An xoa cằm, nhìn cô bạn ấy hỏi: "Tại sao cậu lại nhờ tớ mà không phải người khác?"
Vốn chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ cô lại nhận được câu trả lời không thể nào thành thật hơn.
Bình luận
Vốn chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ cô lại nhận được câu trả lời không thể nào thành thật hơn.
"Vì trông cậu vừa lạnh lùng lại lý trí. Nếu tớ cuống quá thì chỉ cần nhìn cậu là cảm xúc sẽ tụt xuống. Và tớ có thể nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh để tỏ tình." Nói xong, cô bạn đó nhắm tịt hai mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô.
Bình luận
"Vì trông cậu vừa lạnh lùng lại lý trí. Nếu tớ cuống quá thì chỉ cần nhìn cậu là cảm xúc sẽ tụt xuống. Và tớ có thể nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh để tỏ tình." Nói xong, cô bạn đó nhắm tịt hai mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô.
Tô Đông An: "..."
Bình luận
Tô Đông An: "..."
Hừm! Bình thường, nam chính trong truyện mà lạnh lùng thì hay được các nữ sinh yêu thích lắm mà nhỉ? Như Bùi Nguyên Vũ chẳng hạn. Sao đến lượt cô lại thành cái tình huống dở khóc dở cười này? Do cô chưa đủ lạnh lùng sao?
Bình luận
Hừm! Bình thường, nam chính trong truyện mà lạnh lùng thì hay được các nữ sinh yêu thích lắm mà nhỉ? Như Bùi Nguyên Vũ chẳng hạn. Sao đến lượt cô lại thành cái tình huống dở khóc dở cười này? Do cô chưa đủ lạnh lùng sao?
"Cậu... hẹn người ta lúc nào?"
Bình luận
"Cậu... hẹn người ta lúc nào?"
Hai mắt cô nàng tỏa sáng, cô ấy chống tay xuống bàn, rướn người về phía Tô Đông An: "Tí nữa. Tớ hẹn cậu ấy ở vườn cây phía sau tòa nhà."
Bình luận
Hai mắt cô nàng tỏa sáng, cô ấy chống tay xuống bàn, rướn người về phía Tô Đông An: "Tí nữa. Tớ hẹn cậu ấy ở vườn cây phía sau tòa nhà."
"Vậy là, dù không có tớ thì cậu vẫn tỏ tình phải không?"
Bình luận
"Vậy là, dù không có tớ thì cậu vẫn tỏ tình phải không?"
"Ừm." Cô ấy gật mạnh đầu kèm theo động tác ấy là đôi mắt u buồn mang theo quyết tâm. "Tớ muốn có đáp án cho đoạn tình đơn phương này. Tất nhiên, có cậu đi cùng vẫn tốt hơn nhiều. Tớ có thể nói ra hết những gì mà mình muốn nói với người đó."
Bình luận
"Ừm." Cô ấy gật mạnh đầu kèm theo động tác ấy là đôi mắt u buồn mang theo quyết tâm. "Tớ muốn có đáp án cho đoạn tình đơn phương này. Tất nhiên, có cậu đi cùng vẫn tốt hơn nhiều. Tớ có thể nói ra hết những gì mà mình muốn nói với người đó."
Tô Đông An đứng dậy: "Đi thôi."
Bình luận
Tô Đông An đứng dậy: "Đi thôi."
Dù sao cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, nếu cô ấy đã quyết tâm thì cô cũng không ngại giúp một tay.
Bình luận
Dù sao cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, nếu cô ấy đã quyết tâm thì cô cũng không ngại giúp một tay.
Khi hai người bước đến đầu vườn, Tô Đông An đã thấp thoáng thấy bóng dáng người con trai đó. Chỉ là, bóng lưng này có vẻ quen quen. Nhìn cái dáng tựa lưng vào gốc cây, một chân gõ xuống đất theo nhịp, thỉnh thoảng lại nâng cổ tay lên xem giờ. Giống như chờ ở đó đã lâu, bóng lưng ấy bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh rồi từ từ, xoay người về phía bọn họ.
Bình luận
Khi hai người bước đến đầu vườn, Tô Đông An đã thấp thoáng thấy bóng dáng người con trai đó. Chỉ là, bóng lưng này có vẻ quen quen. Nhìn cái dáng tựa lưng vào gốc cây, một chân gõ xuống đất theo nhịp, thỉnh thoảng lại nâng cổ tay lên xem giờ. Giống như chờ ở đó đã lâu, bóng lưng ấy bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh rồi từ từ, xoay người về phía bọn họ.
Không phải trùng hợp vậy chứ?! Tô Đông An nghiêng đầu, máy móc hỏi cô bạn đang đứng bên cạnh:
Bình luận
Không phải trùng hợp vậy chứ?! Tô Đông An nghiêng đầu, máy móc hỏi cô bạn đang đứng bên cạnh:
"Này! Người cậu định tỏ tình, là người kia thật ư?"
Bình luận
"Này! Người cậu định tỏ tình, là người kia thật ư?"
Cô bạn đó vội lau mắt kính, nhòm lại lần nữa rồi trả lời trong hoang mang: "Tớ... tớ cũng không rõ nữa. Xa quá nên tớ nhìn không rõ. Tại... chưa đi cắt lại kính."
Bình luận
Cô bạn đó vội lau mắt kính, nhòm lại lần nữa rồi trả lời trong hoang mang: "Tớ... tớ cũng không rõ nữa. Xa quá nên tớ nhìn không rõ. Tại... chưa đi cắt lại kính."
Tô Đông An chỉ tay về phía người con trai đó, hỏi lại cô ấy một lần nữa: "Người trước mặt chúng ta ấy, là Lãng. Người cậu định tỏ tình, là Lưu Thiên Lãng ấy hả?"
Bình luận
Tô Đông An chỉ tay về phía người con trai đó, hỏi lại cô ấy một lần nữa: "Người trước mặt chúng ta ấy, là Lãng. Người cậu định tỏ tình, là Lưu Thiên Lãng ấy hả?"
Thiếu nữ ấy nghe vậy vội xua tay khẳng định:
Bình luận
Thiếu nữ ấy nghe vậy vội xua tay khẳng định:
"Không phải. Không phải đâu. Tớ không mặt dày vậy đâu. Tớ biết Lãng thích cậu mà, người tớ muốn tỏ tình là bạn Nhất cơ!"
Bình luận
"Không phải. Không phải đâu. Tớ không mặt dày vậy đâu. Tớ biết Lãng thích cậu mà, người tớ muốn tỏ tình là bạn Nhất cơ!"
À, Hóa ra người cô ấy muốn tỏ tình là Phạm Minh Nhất. Nhưng sao người đến lại là Lưu Thiên Lãng? Từ từ đã, vế đầu cô ấy nói là gì ấy nhỉ?
Bình luận
À, Hóa ra người cô ấy muốn tỏ tình là Phạm Minh Nhất. Nhưng sao người đến lại là Lưu Thiên Lãng? Từ từ đã, vế đầu cô ấy nói là gì ấy nhỉ?
Lúc này Tô Đông An mới phản ứng lại mà bác bỏ lời nói của cô ấy: "Không phải như cậu nghĩ đâu. Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Bình luận
Lúc này Tô Đông An mới phản ứng lại mà bác bỏ lời nói của cô ấy: "Không phải như cậu nghĩ đâu. Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Nhưng dường như cô bạn đó đang chìm đắm trong đau thương khi biết crush của mình không đến nên chẳng để ý Tô Đông An đang nói gì. Cả người cô ấy héo rũ, không chút sức sống mà thều thào với cô rằng:
Bình luận
Nhưng dường như cô bạn đó đang chìm đắm trong đau thương khi biết crush của mình không đến nên chẳng để ý Tô Đông An đang nói gì. Cả người cô ấy héo rũ, không chút sức sống mà thều thào với cô rằng:
"Có lẽ cậu ấy cảm thấy phiền phức nên không đến rồi. Xin lỗi, làm cậu phí công đi một chuyến. Thôi, chúng ta về lớp thôi."
Bình luận
"Có lẽ cậu ấy cảm thấy phiền phức nên không đến rồi. Xin lỗi, làm cậu phí công đi một chuyến. Thôi, chúng ta về lớp thôi."
Tô Đông An chặn cô ấy lại, khuyên: "Nhất không phải là người như thế. Có lẽ cậu ấy có việc bận nên nhờ Lãng đến thay. Đã đến rồi sao không trực tiếp qua đấy xem Lãng định nói gì?"
Bình luận
Tô Đông An chặn cô ấy lại, khuyên: "Nhất không phải là người như thế. Có lẽ cậu ấy có việc bận nên nhờ Lãng đến thay. Đã đến rồi sao không trực tiếp qua đấy xem Lãng định nói gì?"
Nói là làm, Tô Đông An kéo nữ sinh đó đến thẳng chỗ Lưu Thiên Lãng đang đứng chờ. Thấy cô, cậu hơi ngạc nhiên rồi quay sang nhìn người bên cạnh cô, cười nói:
Bình luận
Nói là làm, Tô Đông An kéo nữ sinh đó đến thẳng chỗ Lưu Thiên Lãng đang đứng chờ. Thấy cô, cậu hơi ngạc nhiên rồi quay sang nhìn người bên cạnh cô, cười nói:
"Nhất nhờ tôi đến chuyển lời tới cậu. Hôm nay cậu ấy có việc bận nên không thể đến. Nếu mai cậu không bận, thì đến đây vào tầm này để gặp cậu ấy."
Bình luận
"Nhất nhờ tôi đến chuyển lời tới cậu. Hôm nay cậu ấy có việc bận nên không thể đến. Nếu mai cậu không bận, thì đến đây vào tầm này để gặp cậu ấy."
"Cảm... cảm ơn cậu. Tớ đi trước."
Bình luận
"Cảm... cảm ơn cậu. Tớ đi trước."
Nhớ lại mấy lời linh tinh mà bản thân vừa nói với Tô Đông An, mặt cô nàng đỏ bừng. Cô ấy vội che mặt, lí nhí đáp lại một câu rồi chạy đi, bỏ lại hai người trong bầu không khí ngượng ngùng.
Bình luận
Nhớ lại mấy lời linh tinh mà bản thân vừa nói với Tô Đông An, mặt cô nàng đỏ bừng. Cô ấy vội che mặt, lí nhí đáp lại một câu rồi chạy đi, bỏ lại hai người trong bầu không khí ngượng ngùng.
Tô Đông An không nghĩ cô ấy cứ thế bỏ mình ở lại mà chạy đi như thế nên chỉ biết đứng đó, ngượng ngùng xoa mũi. Người ta hẹn nhau ra đây để tỏ tình mà cuối cùng người đứng ở đây lại là cô và Lưu Thiên Lãng.
Bình luận
Tô Đông An không nghĩ cô ấy cứ thế bỏ mình ở lại mà chạy đi như thế nên chỉ biết đứng đó, ngượng ngùng xoa mũi. Người ta hẹn nhau ra đây để tỏ tình mà cuối cùng người đứng ở đây lại là cô và Lưu Thiên Lãng.
Tô Đông An nhìn Lưu Thiên Lãng, Lưu Thiên Lãng nhìn cô mỉm cười, cô cũng máy móc cười theo. Giữa tiếng lá cây xào xạc trong gió, cô chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu.
Bình luận
Tô Đông An nhìn Lưu Thiên Lãng, Lưu Thiên Lãng nhìn cô mỉm cười, cô cũng máy móc cười theo. Giữa tiếng lá cây xào xạc trong gió, cô chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu.
"Sao cậu lại ở đây vậy An?"
Bình luận
"Sao cậu lại ở đây vậy An?"
Tone giọng cậu nhẹ đi mấy phần khiến tai Tô Đông An ngứa ngáy không thôi. Phải công nhận một điều rằng, giọng của Lưu Thiên Lãng rất hay!
Bình luận
Tone giọng cậu nhẹ đi mấy phần khiến tai Tô Đông An ngứa ngáy không thôi. Phải công nhận một điều rằng, giọng của Lưu Thiên Lãng rất hay!
"Ờm. Cậu ấy nhờ tớ đứng cạnh để có động lực tỏ tình."
Bình luận
"Ờm. Cậu ấy nhờ tớ đứng cạnh để có động lực tỏ tình."
Lưu Thiên Lãng bật cười: "Vậy mà cậu cũng nhận lời? Thú vị ghê!"
Bình luận
Lưu Thiên Lãng bật cười: "Vậy mà cậu cũng nhận lời? Thú vị ghê!"
Cô gãi má, hơi xấu hổ đáp: "Chẹp. Dù sao thì cũng may mắn khi không có ai chứng kiến cảnh tượng này."
Bình luận
Cô gãi má, hơi xấu hổ đáp: "Chẹp. Dù sao thì cũng may mắn khi không có ai chứng kiến cảnh tượng này."
Vừa dứt lời, Tô Đông An bỗng nghe thấy văng vẳng đâu đây có tiếng màn trập máy ảnh. Đây chẳng phải là dấu hiệu của việc bị chụp trộm hay sao? Cô giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh để tìm thủ phạm nhưng không bắt gặp ai trông khả nghi cả. Thấy biểu hiện lạ lùng của cô, Lưu Thiên Lãng liền hỏi:
Bình luận
Vừa dứt lời, Tô Đông An bỗng nghe thấy văng vẳng đâu đây có tiếng màn trập máy ảnh. Đây chẳng phải là dấu hiệu của việc bị chụp trộm hay sao? Cô giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh để tìm thủ phạm nhưng không bắt gặp ai trông khả nghi cả. Thấy biểu hiện lạ lùng của cô, Lưu Thiên Lãng liền hỏi:
"Sao vậy?"
Bình luận
"Sao vậy?"
Cô lắc đầu: "Không, không có gì. Chắc do tớ nghe nhầm thôi. Mà cậu ăn trưa chưa? Nhất bận việc gì mà không đến thế?"
Bình luận
Cô lắc đầu: "Không, không có gì. Chắc do tớ nghe nhầm thôi. Mà cậu ăn trưa chưa? Nhất bận việc gì mà không đến thế?"
Lưu Thiên Lãng đút hai tay vào túi quần: "Tớ ăn rồi. Nay mẹ cậu ấy lên thăm nên cậu ấy xin nghỉ buổi chiều."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng đút hai tay vào túi quần: "Tớ ăn rồi. Nay mẹ cậu ấy lên thăm nên cậu ấy xin nghỉ buổi chiều."
"Ò. Vậy hả? Chúng ta mau về lớp thôi, không kẻo mọi người nhìn thấy lại hiểu lầm mất."
Bình luận
"Ò. Vậy hả? Chúng ta mau về lớp thôi, không kẻo mọi người nhìn thấy lại hiểu lầm mất."
Chỗ này có thể được coi là thánh địa tỏ tình của trường nên cô không muốn ai đó đi ngang qua đây lại hiểu lầm về mối quan hệ của hai người. Dù sao thì Lưu Thiên Lãng vốn không thích cô, bị hiểu lầm như vậy cũng không tốt cho cậu.
Bình luận
Chỗ này có thể được coi là thánh địa tỏ tình của trường nên cô không muốn ai đó đi ngang qua đây lại hiểu lầm về mối quan hệ của hai người. Dù sao thì Lưu Thiên Lãng vốn không thích cô, bị hiểu lầm như vậy cũng không tốt cho cậu.
Lưu Thiên Lãng buồn buồn "ừm" một tiếng, hỏi tiếp:
Bình luận
Lưu Thiên Lãng buồn buồn "ừm" một tiếng, hỏi tiếp:
"Tối nay cậu học vẽ phải không?"
Bình luận
"Tối nay cậu học vẽ phải không?"
"Ừm. Nay cậu cũng có lịch học hả?"
Bình luận
"Ừm. Nay cậu cũng có lịch học hả?"
"Ừ. Cùng đi đi."
Bình luận
"Ừ. Cùng đi đi."
Tô Đông An vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Thiên Lãng để đập tan bầu không khí ngượng ngùng mà không hề hay biết rằng, phía xa xa, có hai người đã dõi theo bọn họ từ lâu.
Bình luận
Tô Đông An vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Thiên Lãng để đập tan bầu không khí ngượng ngùng mà không hề hay biết rằng, phía xa xa, có hai người đã dõi theo bọn họ từ lâu.
Hai mắt Nguyễn Huệ Lan rưng rưng, cô ta cắn môi, muốn khóc nhưng không dám khóc. Phan Thanh Mai thấy vậy không khỏi xót xa thay cho cô bạn mình.
Bình luận
Hai mắt Nguyễn Huệ Lan rưng rưng, cô ta cắn môi, muốn khóc nhưng không dám khóc. Phan Thanh Mai thấy vậy không khỏi xót xa thay cho cô bạn mình.
Cô ta tức giận, đạp vào thân cây gần đấy, chửi thề: "Mẹ kiếp! Vậy mà nói không tỏ tình giúp ai. Không chỉ đơn giản đưa thư mà còn dẫn hẳn người đến trước mặt bạn Lãng để tỏ tình. Khá khen cho con nhỏ đó!"
Bình luận
Cô ta tức giận, đạp vào thân cây gần đấy, chửi thề: "Mẹ kiếp! Vậy mà nói không tỏ tình giúp ai. Không chỉ đơn giản đưa thư mà còn dẫn hẳn người đến trước mặt bạn Lãng để tỏ tình. Khá khen cho con nhỏ đó!"
Nghe đến đây, Nguyễn Huệ Lan nghẹn ngào lên tiếng: "Có lẽ, cậu ấy không thích tớ..."
Bình luận
Nghe đến đây, Nguyễn Huệ Lan nghẹn ngào lên tiếng: "Có lẽ, cậu ấy không thích tớ..."
Phan Thanh Mai gào lên: "Không thích gì! Có mà lo lắng bà cướp bạn Lãng nên mới tỏ ra như thế. Bà cứ chờ đấy! Tôi sẽ cho con nhỏ đó biết tay."
Bình luận
Phan Thanh Mai gào lên: "Không thích gì! Có mà lo lắng bà cướp bạn Lãng nên mới tỏ ra như thế. Bà cứ chờ đấy! Tôi sẽ cho con nhỏ đó biết tay."
Nguyễn Huệ Lan kéo áo cô ta, nhỏ giọng khuyên nhủ:
Bình luận
Nguyễn Huệ Lan kéo áo cô ta, nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Cậu đừng làm gì cả. An còn đánh được cả Long cơ mà, cậu không phải là đối thủ của cậu ấy đâu. Với cả, mấy đồ An dùng đều là đồ đắt tiền, cậu có làm gì thì người thiệt vẫn chính là cậu thôi. Vả lại, Lãng cũng đã từ chối tớ rồi, mọi chuyện kết thúc tại đây, nhé?"
Bình luận
"Cậu đừng làm gì cả. An còn đánh được cả Long cơ mà, cậu không phải là đối thủ của cậu ấy đâu. Với cả, mấy đồ An dùng đều là đồ đắt tiền, cậu có làm gì thì người thiệt vẫn chính là cậu thôi. Vả lại, Lãng cũng đã từ chối tớ rồi, mọi chuyện kết thúc tại đây, nhé?"
Phan Thanh Mai nghe vậy không phục đáp: "Đồ đắt tiền? Chắc vòi quà bạn Lãng đây mà. Con nhỏ nghèo kiết xác ấy thì lấy đâu ra đồ đắt tiền mà dùng cơ chứ! Bề ngoài nguy hiểm, bên trong rỗng tuếch. Hừ, bà yên tâm. Tôi tự biết phải làm gì."
Bình luận
Phan Thanh Mai nghe vậy không phục đáp: "Đồ đắt tiền? Chắc vòi quà bạn Lãng đây mà. Con nhỏ nghèo kiết xác ấy thì lấy đâu ra đồ đắt tiền mà dùng cơ chứ! Bề ngoài nguy hiểm, bên trong rỗng tuếch. Hừ, bà yên tâm. Tôi tự biết phải làm gì."