Chương 5: Kết thúc, đau đớn, yên bình


Nhật Duy bước thêm vài bước, nhưng rồi cậu chợt nhận ra Khuê đã dừng lại phía sau. Nó đứng bất động như thể cả thế giới xung quanh đã bị xóa nhòa. Đầu cúi gằm, mái tóc rũ xuống che đi khuôn mặt nó, điều ấy khiến Duy cảm thấy hình như đã có chuyện gì xảy ra với Khuê. Cậu quay người chạy lại chỗ nó, lúng túng hỏi rồi chợt nhận ra điều gì đó:

Bình luận

Nhật Duy bước thêm vài bước, nhưng rồi cậu chợt nhận ra Khuê đã dừng lại phía sau. Nó đứng bất động như thể cả thế giới xung quanh đã bị xóa nhòa. Đầu cúi gằm, mái tóc rũ xuống che đi khuôn mặt nó, điều ấy khiến Duy cảm thấy hình như đã có chuyện gì xảy ra với Khuê. Cậu quay người chạy lại chỗ nó, lúng túng hỏi rồi chợt nhận ra điều gì đó:

''Minh Khuê? Mày sao... Mày khóc à?''

Bình luận

''Minh Khuê? Mày sao... Mày khóc à?''

Cậu sững người khi thấy từng giọt nước mắt Khuê rơi xuống. Nó không khóc òa lên, chỉ lặng lẽ cúi đầu, cả người run lên từng cơn cùng với tiếng sụt sịt nghẹn ngào. Duy vén mái tóc nó, muốn biết hiện tại nó đang làm sao. Cậu bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Khuê, Duy chưa bao giờ thấy nó như vậy. Một cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng, nhưng cậu không biết phải làm gì. Chỉ biết đưa tay ra sau, vỗ về lưng nó như thể đang dỗ dành để nó gừng khóc, cậu hỏi:

Bình luận

Cậu sững người khi thấy từng giọt nước mắt Khuê rơi xuống. Nó không khóc òa lên, chỉ lặng lẽ cúi đầu, cả người run lên từng cơn cùng với tiếng sụt sịt nghẹn ngào. Duy vén mái tóc nó, muốn biết hiện tại nó đang làm sao. Cậu bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Khuê, Duy chưa bao giờ thấy nó như vậy. Một cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng, nhưng cậu không biết phải làm gì. Chỉ biết đưa tay ra sau, vỗ về lưng nó như thể đang dỗ dành để nó gừng khóc, cậu hỏi:

''Thôi, nín đi. Có chuyện gì vậy?'' - Giọng nói nhẹ nhàng, pha chút lo lắng, bối rối không tả được.

Bình luận

''Thôi, nín đi. Có chuyện gì vậy?'' - Giọng nói nhẹ nhàng, pha chút lo lắng, bối rối không tả được.

Còn Khuê, nó cũng không biết phải đáp lại cậu như thế nào, cô cũng chẳng biết mình phải làm gì. Đầu óc trống rỗng, trái tim đau nhói, mà lí trí hỗn loạn với hàng vạn câu hỏi cứ gào thét không ngừng.

Bình luận

Còn Khuê, nó cũng không biết phải đáp lại cậu như thế nào, cô cũng chẳng biết mình phải làm gì. Đầu óc trống rỗng, trái tim đau nhói, mà lí trí hỗn loạn với hàng vạn câu hỏi cứ gào thét không ngừng.

Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi cũng chẳng biết có chuyện gì cả. Cậu có hiểu không? Mau giải thích cho tôi đi. Tôi đang khóc ư? Tôi đang khóc vì một kẻ tệ bạc ư?

Bình luận

Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi cũng chẳng biết có chuyện gì cả. Cậu có hiểu không? Mau giải thích cho tôi đi. Tôi đang khóc ư? Tôi đang khóc vì một kẻ tệ bạc ư?

Minh Khuê đứng bất động giữa con phố, mặc cho cơn gió đêm lạnh buốt lướt qua, đôi vai nhỏ run lên từng đợt nhẹ nhàng mà đau đớn. Nhật Duy nhìn nó, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Ánh mắt cậu chợt liếc về phía cặp đôi kia, rồi cậu lại nhìn Khuê. Như thể có một năng lực kì lạ, chỉ trong một khoảnh khắc mà dường như cậu đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Duy nhíu mày, cậu xiết chặt túi đồ trên tay nhưng tay kia nhẹ nhàng trùm mũ áo lên đầu Khuê. Hành động của cậu như một cách bảo vệ nó, bảo vệ Khuê khỏi những điều xung quanh hoặc đơn giản chỉ là muốn che đi gương mặt bé nhỏ đang ướt đẫm nước mắt ấy. Không chút do dự, cậu nắm lấy tay nó rồi kéo nó đi qua cặp đôi. Bàn tay Duy to lớn, ấm áp bao trọn lấy bàn tay bé nhỏ đang lạnh buốt, run rẩy của Khuê. Không một lời an ủi sáo rỗng, không một câu hỏi thừa thãi. Chỉ có một cái nắm tay.

Bình luận

Minh Khuê đứng bất động giữa con phố, mặc cho cơn gió đêm lạnh buốt lướt qua, đôi vai nhỏ run lên từng đợt nhẹ nhàng mà đau đớn. Nhật Duy nhìn nó, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Ánh mắt cậu chợt liếc về phía cặp đôi kia, rồi cậu lại nhìn Khuê. Như thể có một năng lực kì lạ, chỉ trong một khoảnh khắc mà dường như cậu đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Duy nhíu mày, cậu xiết chặt túi đồ trên tay nhưng tay kia nhẹ nhàng trùm mũ áo lên đầu Khuê. Hành động của cậu như một cách bảo vệ nó, bảo vệ Khuê khỏi những điều xung quanh hoặc đơn giản chỉ là muốn che đi gương mặt bé nhỏ đang ướt đẫm nước mắt ấy. Không chút do dự, cậu nắm lấy tay nó rồi kéo nó đi qua cặp đôi. Bàn tay Duy to lớn, ấm áp bao trọn lấy bàn tay bé nhỏ đang lạnh buốt, run rẩy của Khuê. Không một lời an ủi sáo rỗng, không một câu hỏi thừa thãi. Chỉ có một cái nắm tay.

Khuê thoáng sững sờ, nó vốn dĩ có thể giật ra, có thể từ chối nhưng nó không làm thế. Đôi chân ấy cứ thế bước theo cậu, chẳng quan tâm đến xung quanh. Bàn tay ấy, hơi ấm ấy, giữa tất cả những tổn thương và bão tố trong lòng, lại mang đến cho nó một cảm giác nhẹ nhõm, an toàn đến lạ. Nhưng dù vậy, những suy nghĩ vẫn ập đến như một cơn sóng dữ, nhấn chìm Khuê trong vô vàn cảm xúc hỗn loạn.

Bình luận

Khuê thoáng sững sờ, nó vốn dĩ có thể giật ra, có thể từ chối nhưng nó không làm thế. Đôi chân ấy cứ thế bước theo cậu, chẳng quan tâm đến xung quanh. Bàn tay ấy, hơi ấm ấy, giữa tất cả những tổn thương và bão tố trong lòng, lại mang đến cho nó một cảm giác nhẹ nhõm, an toàn đến lạ. Nhưng dù vậy, những suy nghĩ vẫn ập đến như một cơn sóng dữ, nhấn chìm Khuê trong vô vàn cảm xúc hỗn loạn.

Tại sao? Tại sao anh ấy làm làm thế với mình? Là mình sai, là mình không tốt hay do anh đã hết yêu em? Hoặc anh chưa từng yêu em. Haizz, Khuê à, mày cũng ngu thật đấy. Nếu mày biết, thì đã không đến mức này.

Bình luận

Tại sao? Tại sao anh ấy làm làm thế với mình? Là mình sai, là mình không tốt hay do anh đã hết yêu em? Hoặc anh chưa từng yêu em. Haizz, Khuê à, mày cũng ngu thật đấy. Nếu mày biết, thì đã không đến mức này.

[...]

Bình luận

[...]

''Ô, hai đứa về rồi à?'' - Anh Vũ lên tiếng

Bình luận

''Ô, hai đứa về rồi à?'' - Anh Vũ lên tiếng

Khuê không nói lời nào, nó lặng lẽ đi một mạch lên phòng của mình, mặc cho anh nó lớn tiếng hỏi:

Bình luận

Khuê không nói lời nào, nó lặng lẽ đi một mạch lên phòng của mình, mặc cho anh nó lớn tiếng hỏi:

''Ơ Kem, con bé này. Về sao không biết chào ai vậy? Mà mày có mua nước cho anh không đấy hả? Ê Kem!'' - Minh bất lực gọi đứa em gái trong vô vọng

Bình luận

''Ơ Kem, con bé này. Về sao không biết chào ai vậy? Mà mày có mua nước cho anh không đấy hả? Ê Kem!'' - Minh bất lực gọi đứa em gái trong vô vọng

''À, nước đây anh.'' - Nhật Duy đưa túi nước mình đang cầm cho Nhật Minh.

Bình luận

''À, nước đây anh.'' - Nhật Duy đưa túi nước mình đang cầm cho Nhật Minh.

''Ừ, anh cảm ơn. Mà Duy này, con Kem nó bị làm sao à?'' - Minh nhận túi nước, thắc mắc hỏi.

Bình luận

''Ừ, anh cảm ơn. Mà Duy này, con Kem nó bị làm sao à?'' - Minh nhận túi nước, thắc mắc hỏi.

''Em cũng không biết được ạ. Ừm, thôi em xin phép về trước đây ạ. Anh Vũ, anh đưa chìa khóa cho em đi.'' - Duy chìa tay ra trước mặt Vũ

Bình luận

''Em cũng không biết được ạ. Ừm, thôi em xin phép về trước đây ạ. Anh Vũ, anh đưa chìa khóa cho em đi.'' - Duy chìa tay ra trước mặt Vũ

''Chìa khóa hả? Ờm... anh lỡ đánh rơi lúc đi chơi bóng rổ mất rồi...'' - Minh Vũ chớp chớp mắt mấy cái, lúng túng trả lời.

Bình luận

''Chìa khóa hả? Ờm... anh lỡ đánh rơi lúc đi chơi bóng rổ mất rồi...'' - Minh Vũ chớp chớp mắt mấy cái, lúng túng trả lời.

''Hả? Cái gì á? Đây là lần thứ bao nhiêu rồi vậy anh Vũ??'' - Nhật Duy bất lực, chất vấn anh trai.

Bình luận

''Hả? Cái gì á? Đây là lần thứ bao nhiêu rồi vậy anh Vũ??'' - Nhật Duy bất lực, chất vấn anh trai.

''Ờm, sao mà anh nhớ được!''

Bình luận

''Ờm, sao mà anh nhớ được!''

''Thế bây giờ mình ở đâu?''

Bình luận

''Thế bây giờ mình ở đâu?''

''Tối nay ngủ tạm đây đi, mai anh gọi thợ đến mở khóa sau chứ bây giờ muộn rồi.''

Bình luận

''Tối nay ngủ tạm đây đi, mai anh gọi thợ đến mở khóa sau chứ bây giờ muộn rồi.''

Nhật Duy thở dài một tiếng, rồi cậu đi lên phòng của Minh. Cậu bước ngang qua phòng Khuê, đôi chân chậm lại. Bàn tay cậu hơi nâng lên, định gõ cửa, cậu muốn nói điều gì đó. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc lưỡng lự, cậu lại rút tay về. Một tiếng thở dài khẽ tan vào khoảng không gian im ắng. Duy quay lưng, bỏ lại sau lưng cánh cửa đóng im lìm cùng người con gái đang lặng lẽ ôm trọn nỗi đau.

Bình luận

Nhật Duy thở dài một tiếng, rồi cậu đi lên phòng của Minh. Cậu bước ngang qua phòng Khuê, đôi chân chậm lại. Bàn tay cậu hơi nâng lên, định gõ cửa, cậu muốn nói điều gì đó. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc lưỡng lự, cậu lại rút tay về. Một tiếng thở dài khẽ tan vào khoảng không gian im ắng. Duy quay lưng, bỏ lại sau lưng cánh cửa đóng im lìm cùng người con gái đang lặng lẽ ôm trọn nỗi đau.

Bên trong căn phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng mờ của đèn ngủ đầu giường, Khuê vùi mặt vào chiếc gối mềm, nước mắt lặng lẽ rơi, thấm sâu vào lớp vải. Nó cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nhưng cũng vô ích. Những giọt lệ ấy vẫn rơi, không có cách nào ngăn lại.

Bình luận

Bên trong căn phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng mờ của đèn ngủ đầu giường, Khuê vùi mặt vào chiếc gối mềm, nước mắt lặng lẽ rơi, thấm sâu vào lớp vải. Nó cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nhưng cũng vô ích. Những giọt lệ ấy vẫn rơi, không có cách nào ngăn lại.

Khóc ư? Anh ta xứng đáng để mày khóc ư?

Bình luận

Khóc ư? Anh ta xứng đáng để mày khóc ư?

Khuê tự nhủ, bản thân nó vốn dĩ cũng không phải chỉ là một người bình thường. Có thể nhan sắc không phải quá xinh đẹp nhưng cũng ưa nhìn. Còn về học tập? Ngoài có chút yếu môn vật lí thì những môn học khác, nó vẫn lọt trong top 10 của toàn khối. Gia đình nếu khiêm tốn thì gọi là khá giả, chứ nếu nói thật thì nhà nó có rất nhiều và điều kiện là một trong số đó. Nó được bố mẹ yêu chiều, anh trai dù hay cãi nhau nhưng cũng rất quan tâm nó, bạn bè yêu mến, bản thân xuất sắc. ''Mày chẳng việc gì phải tiếc tên đó cả''. Khuê nghĩ vậy, nhưng dù lí trí có tìm được hàng vạn lí do để nó có thể thẳng tay ném tên đó sang một bên, thì trái tim nó vẫn yếu mềm, nước mắc vẫn lặng lẽ rơi, như một cơn mưa dai dẳng của lòng người.

Bình luận

Khuê tự nhủ, bản thân nó vốn dĩ cũng không phải chỉ là một người bình thường. Có thể nhan sắc không phải quá xinh đẹp nhưng cũng ưa nhìn. Còn về học tập? Ngoài có chút yếu môn vật lí thì những môn học khác, nó vẫn lọt trong top 10 của toàn khối. Gia đình nếu khiêm tốn thì gọi là khá giả, chứ nếu nói thật thì nhà nó có rất nhiều và điều kiện là một trong số đó. Nó được bố mẹ yêu chiều, anh trai dù hay cãi nhau nhưng cũng rất quan tâm nó, bạn bè yêu mến, bản thân xuất sắc. ''Mày chẳng việc gì phải tiếc tên đó cả''. Khuê nghĩ vậy, nhưng dù lí trí có tìm được hàng vạn lí do để nó có thể thẳng tay ném tên đó sang một bên, thì trái tim nó vẫn yếu mềm, nước mắc vẫn lặng lẽ rơi, như một cơn mưa dai dẳng của lòng người.

Nó cầm lấy chiếc điện thoại, ngón tay run run lướt qua những tấm ảnh kỉ niệm, những dòng tin nhắn, những lời yêu thương của tình yêu thuở đầu. Tất cả như một thước phim tua chậm, sắc nét đến mức tim Khuê quặn lại. Hùng không phải người đầu tiên cô thích rồi yêu, nhưng lại là người bạn trai đầu tiên của cô, là người đầu tiên cho cô cảm giác yêu và được yêu. Dù đoạn tình cảm ấy có mỏng manh với Hùng, nhưng với Khuê đó đã là cả một cuộc tình sâu đậm. Bất giác, nó nhớ đến lần đầu tiên gặp Hùng.

Bình luận

Nó cầm lấy chiếc điện thoại, ngón tay run run lướt qua những tấm ảnh kỉ niệm, những dòng tin nhắn, những lời yêu thương của tình yêu thuở đầu. Tất cả như một thước phim tua chậm, sắc nét đến mức tim Khuê quặn lại. Hùng không phải người đầu tiên cô thích rồi yêu, nhưng lại là người bạn trai đầu tiên của cô, là người đầu tiên cho cô cảm giác yêu và được yêu. Dù đoạn tình cảm ấy có mỏng manh với Hùng, nhưng với Khuê đó đã là cả một cuộc tình sâu đậm. Bất giác, nó nhớ đến lần đầu tiên gặp Hùng.

Buổi chiều mùa hè năm ấy, Khuê bất cẩn bị ngã xe đạp, đầu gối nó rướm máu và chân đau đến mức nó không thể đi được. Có một người con trai đã xuất hiện, xử lí vết thương cho Khuê và đưa nó về nhà an toàn. Khi đó, Khuê chỉ đơn giản nghĩ người đó thật tốt dù họ chả quen biết gì nhau. Nhưng không ngờ, vào ngày nhập học, giữa biển người xa lạ, nó lại chạm mặt anh chàng ấy lần nữa. Lúc ấy, nó đang loay hoay tìm lớp học, cũng chính anh là người chỉ đường cho Khuê. Trong cuộc trò chuyện, nó biết được anh tên là Phan Mạnh Hùng, lớn hơn nó 1 tuổi. Hai người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn. Trong những lần trò chuyện, hai ánh mặt vô tình chạm nhau... và cứ thế Khuê rung động lúc nào không hay. Sau 7 tháng quen biết nhau, Hùng là ngỏ lời tỏ tình và hai người trở thành người yêu. Nhưng vốn dĩ, tình yêu này chẳng mấy ai biết đến. Bạn thân của Khuê là Thương và Tú là những người duy nhất đến mối quan hệ tình cảm của hai người. Còn bạn bè của Hùng thì sao? Liệu trong số họ có ai biết đến sự tồn tại của nó với danh phận ''người yêu của Hùng''? Hay ngay từ đầu, nó chỉ là một kẻ ngốc nghếch, tự huyễn hoặc mình về một cuộc tình đẹp?

Bình luận

Buổi chiều mùa hè năm ấy, Khuê bất cẩn bị ngã xe đạp, đầu gối nó rướm máu và chân đau đến mức nó không thể đi được. Có một người con trai đã xuất hiện, xử lí vết thương cho Khuê và đưa nó về nhà an toàn. Khi đó, Khuê chỉ đơn giản nghĩ người đó thật tốt dù họ chả quen biết gì nhau. Nhưng không ngờ, vào ngày nhập học, giữa biển người xa lạ, nó lại chạm mặt anh chàng ấy lần nữa. Lúc ấy, nó đang loay hoay tìm lớp học, cũng chính anh là người chỉ đường cho Khuê. Trong cuộc trò chuyện, nó biết được anh tên là Phan Mạnh Hùng, lớn hơn nó 1 tuổi. Hai người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn. Trong những lần trò chuyện, hai ánh mặt vô tình chạm nhau... và cứ thế Khuê rung động lúc nào không hay. Sau 7 tháng quen biết nhau, Hùng là ngỏ lời tỏ tình và hai người trở thành người yêu. Nhưng vốn dĩ, tình yêu này chẳng mấy ai biết đến. Bạn thân của Khuê là Thương và Tú là những người duy nhất đến mối quan hệ tình cảm của hai người. Còn bạn bè của Hùng thì sao? Liệu trong số họ có ai biết đến sự tồn tại của nó với danh phận ''người yêu của Hùng''? Hay ngay từ đầu, nó chỉ là một kẻ ngốc nghếch, tự huyễn hoặc mình về một cuộc tình đẹp?

Nghĩ đến đây, lòng ngực nó đau nhói

Bình luận

Nghĩ đến đây, lòng ngực nó đau nhói

Ngay từ đầu, mối tình này đã chẳng có một cái kết đẹp. Mày ngu quá mà, nếu sớm chịu nghe lời hai đứa kia, có lẽ đã không đau đớn, thảm hại đến mức này.

Bình luận

Ngay từ đầu, mối tình này đã chẳng có một cái kết đẹp. Mày ngu quá mà, nếu sớm chịu nghe lời hai đứa kia, có lẽ đã không đau đớn, thảm hại đến mức này.

Nỗi đau dâng trào, như một cơn sóng nhấn chìm Khuê vào vực thẳm. Nó siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt nhòe đi khi nhìn vào những bức ảnh cũ - tấm hình đầu tiên hai người chụp chung, buổi hẹn hò đầu tiên. Khi ấy, nó đã nghĩ rằng mình thật sự đã có một tình yêu hạnh phúc.

Bình luận

Nỗi đau dâng trào, như một cơn sóng nhấn chìm Khuê vào vực thẳm. Nó siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt nhòe đi khi nhìn vào những bức ảnh cũ - tấm hình đầu tiên hai người chụp chung, buổi hẹn hò đầu tiên. Khi ấy, nó đã nghĩ rằng mình thật sự đã có một tình yêu hạnh phúc.

Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp, mà nó lại dại khờ tin rằng đó là mãi mãi.

Bình luận

Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp, mà nó lại dại khờ tin rằng đó là mãi mãi.

''Cạch... cạch... cạch...'' - Tiếng bước chân khe khẽ vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch

Bình luận

''Cạch... cạch... cạch...'' - Tiếng bước chân khe khẽ vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch

Khuê giật mình, nó đoán chắc đó là anh Minh lên kiểm tra xem nó đã ngủ chưa, hay lại thức đêm nghịch điện thoại. Đồng hồ giờ đã chỉ hơn 1 giờ sáng, Khuê nghĩ đến cảnh anh Minh cất bài ca càm ràm muôn thuở về tác hại của việc thức khuya khiến nó sợ hãi mà vội lau nước mắt còn vương trên má rồi nằm giả vờ ngủ. Cửa phòng khẽ mở, Khuê không dám nhúc nhích, tim nó đập tình thịch trong lồng ngực. Bất chợt, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu nó, vuốt nhẹ những lọn tóc che đi khuôn mặt nhỏ ấy. Một giọng nói khẽ vang lên:

Bình luận

Khuê giật mình, nó đoán chắc đó là anh Minh lên kiểm tra xem nó đã ngủ chưa, hay lại thức đêm nghịch điện thoại. Đồng hồ giờ đã chỉ hơn 1 giờ sáng, Khuê nghĩ đến cảnh anh Minh cất bài ca càm ràm muôn thuở về tác hại của việc thức khuya khiến nó sợ hãi mà vội lau nước mắt còn vương trên má rồi nằm giả vờ ngủ. Cửa phòng khẽ mở, Khuê không dám nhúc nhích, tim nó đập tình thịch trong lồng ngực. Bất chợt, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu nó, vuốt nhẹ những lọn tóc che đi khuôn mặt nhỏ ấy. Một giọng nói khẽ vang lên:

''Con ngốc!''

Bình luận

''Con ngốc!''

Sau giọng nói ấy, không gian lại trở về với sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Tiếng cửa khép lại, nó chần chừ một lúc mới dám mở mắt, ngó nghiêng xung quanh và chắc chắn rằng không có ai cả. Nhưng hơi ấm trên tóc vẫn còn đọng lại và Khuê nhận ra được giọng nói ấy, dù rất nhỏ nhưng nó không thể nhầm được. Đó là giọng của Nhật Duy. Trong đầu Khuê lúc này là hàng vạn câu hỏi tại sao:

Bình luận

Sau giọng nói ấy, không gian lại trở về với sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Tiếng cửa khép lại, nó chần chừ một lúc mới dám mở mắt, ngó nghiêng xung quanh và chắc chắn rằng không có ai cả. Nhưng hơi ấm trên tóc vẫn còn đọng lại và Khuê nhận ra được giọng nói ấy, dù rất nhỏ nhưng nó không thể nhầm được. Đó là giọng của Nhật Duy. Trong đầu Khuê lúc này là hàng vạn câu hỏi tại sao:

Tại sao cậu ấy lại làm vậy? Tại sao lại quan tâm mình thế? Tại sao khi có Duy, mình lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy??

Bình luận

Tại sao cậu ấy lại làm vậy? Tại sao lại quan tâm mình thế? Tại sao khi có Duy, mình lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy??

Những câu hỏi không lời giải đáp cứ quanh quẩn trong đầu nó, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, làm nó ngủ thiếp lúc nào không hay. Một ngày dài kết thúc, điều duy nhất Khuê nhận ra rằng:

Bình luận

Những câu hỏi không lời giải đáp cứ quanh quẩn trong đầu nó, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, làm nó ngủ thiếp lúc nào không hay. Một ngày dài kết thúc, điều duy nhất Khuê nhận ra rằng:

Trong cuộc đời mình, chưa ai làm mình cảm thấy nhẹ lòng như vậy. Dù cho thế giới ngoài kia có sụp đổ. Mình vẫn ổn, khi có cậu ấy.

Bình luận

Trong cuộc đời mình, chưa ai làm mình cảm thấy nhẹ lòng như vậy. Dù cho thế giới ngoài kia có sụp đổ. Mình vẫn ổn, khi có cậu ấy.


Truyện tương tự

Bình luận