• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:47:32 AM
  • 0
  • 0

Chương 47


Edwin đứng hơi chếch về một phía so với Edward nên anh cũng biết cậu đang đỏ bừng mặt mắc cỡ. Mím môi cười trộm trong lòng, anh làm như không biết chuyện gì xảy ra mà cố tình ghé sát hơn một chút. 

Bình luận

Edwin đứng hơi chếch về một phía so với Edward nên anh cũng biết cậu đang đỏ bừng mặt mắc cỡ. Mím môi cười trộm trong lòng, anh làm như không biết chuyện gì xảy ra mà cố tình ghé sát hơn một chút. 

Bình luận

Edward cảm nhận được hơi thở của Edwin phả lên cổ mình càng ngày càng nồng đậm, hai má cũng nóng lên. Cậu lúng túng bước vài bước về phía trước, cố gắng tránh thoát.

Bình luận

Edward cảm nhận được hơi thở của Edwin phả lên cổ mình càng ngày càng nồng đậm, hai má cũng nóng lên. Cậu lúng túng bước vài bước về phía trước, cố gắng tránh thoát.

Bình luận

Edwin cũng không có ý trêu chọc cậu thêm, anh đưa cho Edward chiếc áo len, chỉ cho cậu phòng thay đồ, mỉm cười khuyến khích:

Bình luận

Edwin cũng không có ý trêu chọc cậu thêm, anh đưa cho Edward chiếc áo len, chỉ cho cậu phòng thay đồ, mỉm cười khuyến khích:

Bình luận

“Em thử đi, lâu lâu đổi kiểu cũng được chứ sao.”

Bình luận

“Em thử đi, lâu lâu đổi kiểu cũng được chứ sao.”

Bình luận

“Vâng.”

Bình luận

“Vâng.”

Bình luận

Chưa đầy một phút sau, Edward bước ra với chiếc áo len mới trên người. Có lẽ đây là lần đầu mặc áo len cổ lọ nên cậu thấy có một cảm giác bứt rứt khó hiểu. Cậu nhìn về phía Edwin, anh đang đưa tay che miệng, giấu đi tiếng cười phấn khích, nhưng ánh mắt lấp lánh lấp lánh thì không giấu được:

Bình luận

Chưa đầy một phút sau, Edward bước ra với chiếc áo len mới trên người. Có lẽ đây là lần đầu mặc áo len cổ lọ nên cậu thấy có một cảm giác bứt rứt khó hiểu. Cậu nhìn về phía Edwin, anh đang đưa tay che miệng, giấu đi tiếng cười phấn khích, nhưng ánh mắt lấp lánh lấp lánh thì không giấu được:

Bình luận

“Anh đã nói là rất đẹp rồi mà.”

Bình luận

“Anh đã nói là rất đẹp rồi mà.”

Bình luận

Edward bối rối đưa tay lên cổ định chỉnh cà vạt theo thói quen, nhưng đáng tiếc cậu đang mặc áo cổ lọ nên không thắt cà vạt được. Edwin đã quá quen thuộc với những phản ứng này, anh bước gần về phía Edward hai bước, đưa hai bàn tay nựng nịu gò má cậu:

Bình luận

Edward bối rối đưa tay lên cổ định chỉnh cà vạt theo thói quen, nhưng đáng tiếc cậu đang mặc áo cổ lọ nên không thắt cà vạt được. Edwin đã quá quen thuộc với những phản ứng này, anh bước gần về phía Edward hai bước, đưa hai bàn tay nựng nịu gò má cậu:

Bình luận

“Không cần quá cứng nhắc đâu, búp bê nhỏ, em thoải mái chút đi.”

Bình luận

“Không cần quá cứng nhắc đâu, búp bê nhỏ, em thoải mái chút đi.”

Bình luận

Không thể đưa tay chỉnh cà vạt, Edward đành phải nắm nhẹ cổ áo, kéo kéo dịch dịch, như thể muốn chỉnh lại cổ áo cho đúng vị trí.

Bình luận

Không thể đưa tay chỉnh cà vạt, Edward đành phải nắm nhẹ cổ áo, kéo kéo dịch dịch, như thể muốn chỉnh lại cổ áo cho đúng vị trí.

Bình luận

Edwin cầm hai bên vai cậu, xoay cậu đối diện với chiếc gương lớn. Anh ôm lấy cậu từ phía sau, gác cằm lên hõm vai Edward:

Bình luận

Edwin cầm hai bên vai cậu, xoay cậu đối diện với chiếc gương lớn. Anh ôm lấy cậu từ phía sau, gác cằm lên hõm vai Edward:

Bình luận

“Sao anh nhìn kiểu gì cũng thấy búp bê nhỏ rất đáng yêu nhỉ? Chiếc áo này thật sự hợp với em mà. Anh mua thêm cái nữa, chúng ta làm đồ đôi nhé?”

Bình luận

“Sao anh nhìn kiểu gì cũng thấy búp bê nhỏ rất đáng yêu nhỉ? Chiếc áo này thật sự hợp với em mà. Anh mua thêm cái nữa, chúng ta làm đồ đôi nhé?”

Bình luận

“Vâng, vậy anh lấy thêm chiếc nữa đi.” Edward im lặng, sau đó nhoẻn cười, nắm lấy bàn tay Edwin đang vòng qua eo. Bầu không khí xung quanh thoáng chốc bay đầy những trái tim màu hồng phấn.

Bình luận

“Vâng, vậy anh lấy thêm chiếc nữa đi.” Edward im lặng, sau đó nhoẻn cười, nắm lấy bàn tay Edwin đang vòng qua eo. Bầu không khí xung quanh thoáng chốc bay đầy những trái tim màu hồng phấn.

Bình luận

Sống chung cũng gần ba tháng, Edwin biết khá nhiều về những thói quen và phản ứng của Edward. Anh không lạ gì với việc Edward vẫn còn cảm thấy ngại ngùng rụt rè với những lần cả hai vô tình đụng chạm thân thể cho dù đã "vượt rào" từ đời tám hoánh. Anh không cắt nghĩa được cảm xúc đó, nhưng cũng không cảm thấy đáng ngại mấy vì Edward ngoài đỏ mặt lúng túng ra thì cũng không bài xích, thậm chí còn có chút phấn khích nho nhỏ. Hơn nữa, Edward đỏ mặt luống cuống trông rất đáng yêu. 

Bình luận

Sống chung cũng gần ba tháng, Edwin biết khá nhiều về những thói quen và phản ứng của Edward. Anh không lạ gì với việc Edward vẫn còn cảm thấy ngại ngùng rụt rè với những lần cả hai vô tình đụng chạm thân thể cho dù đã "vượt rào" từ đời tám hoánh. Anh không cắt nghĩa được cảm xúc đó, nhưng cũng không cảm thấy đáng ngại mấy vì Edward ngoài đỏ mặt lúng túng ra thì cũng không bài xích, thậm chí còn có chút phấn khích nho nhỏ. Hơn nữa, Edward đỏ mặt luống cuống trông rất đáng yêu. 

Bình luận

Nhân viên thu ngân cầm hai chiếc áo len và mấy chiếc sơ mi mà Edwin đưa, định đem đi thanh toán thì bị Edward gọi dừng lại. Cậu đưa thêm hai chiếc sơ mi nữa. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Edwin, cậu giải thích:

Bình luận

Nhân viên thu ngân cầm hai chiếc áo len và mấy chiếc sơ mi mà Edwin đưa, định đem đi thanh toán thì bị Edward gọi dừng lại. Cậu đưa thêm hai chiếc sơ mi nữa. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Edwin, cậu giải thích:

Bình luận

“Em mua cho anh đó, mấy cái sơ mi ở nhà của anh cũng cũ quá rồi, giặt cứ sờn hết cả ra, mặc dễ ngứa lắm.”

Bình luận

“Em mua cho anh đó, mấy cái sơ mi ở nhà của anh cũng cũ quá rồi, giặt cứ sờn hết cả ra, mặc dễ ngứa lắm.”

Bình luận

“Vậy thì cảm ơn em nhé.” Edwin nhìn Edward, nở một nụ cười dịu dàng hết sức. 

Bình luận

“Vậy thì cảm ơn em nhé.” Edwin nhìn Edward, nở một nụ cười dịu dàng hết sức. 

Bình luận

Thời điểm thu ngân đặt túi quần áo lên bàn là lúc giữa Edwin và Edward diễn ra một cuộc đua quyết liệt xem ai rút ví ra trả tiền nhanh hơn. Cuối cùng vẫn là Edwin nhanh tay quẹt thẻ và thanh toán trước khi Edward kịp có cơ hội giành quyền trả tiền. Edward không nói gì thêm, chỉ im lặng cầm một chiếc túi để tránh cho anh xách nặng.

Bình luận

Thời điểm thu ngân đặt túi quần áo lên bàn là lúc giữa Edwin và Edward diễn ra một cuộc đua quyết liệt xem ai rút ví ra trả tiền nhanh hơn. Cuối cùng vẫn là Edwin nhanh tay quẹt thẻ và thanh toán trước khi Edward kịp có cơ hội giành quyền trả tiền. Edward không nói gì thêm, chỉ im lặng cầm một chiếc túi để tránh cho anh xách nặng.

Bình luận

Bước chân ra khỏi cửa hàng rồi, Edwin với tay nắm lấy bàn tay còn lại đang để không của Edward:

Bình luận

Bước chân ra khỏi cửa hàng rồi, Edwin với tay nắm lấy bàn tay còn lại đang để không của Edward:

Bình luận

“Sao em cứ phải quan trọng việc tiền nong sòng phẳng quá vậy, búp bê nhỏ? Cứ để anh trả một lần cũng được mà.”

Bình luận

“Sao em cứ phải quan trọng việc tiền nong sòng phẳng quá vậy, búp bê nhỏ? Cứ để anh trả một lần cũng được mà.”

Bình luận

“Nhưng như vậy không tốt, Edwin. Em không muốn phụ thuộc quá nhiều, cũng không thích mắc nợ nữa. Chúng ta đã nói về vấn đề này nhiều rồi mà.” Edward nhún vai.

Bình luận

“Nhưng như vậy không tốt, Edwin. Em không muốn phụ thuộc quá nhiều, cũng không thích mắc nợ nữa. Chúng ta đã nói về vấn đề này nhiều rồi mà.” Edward nhún vai.

Bình luận

“Ai mắc nợ ai chứ? Anh đâu có nhỏ mọn đến mức ghi nợ em. Em cứ thoải mái dùng tiền của anh đi, giống như cách anh thoải mái yêu cầu đồ ăn cho cả ba bữa ấy.” Edwin nghiêng đầu nhìn Edward, giọng nói hơi pha chút ý tếu táo.

Bình luận

“Ai mắc nợ ai chứ? Anh đâu có nhỏ mọn đến mức ghi nợ em. Em cứ thoải mái dùng tiền của anh đi, giống như cách anh thoải mái yêu cầu đồ ăn cho cả ba bữa ấy.” Edwin nghiêng đầu nhìn Edward, giọng nói hơi pha chút ý tếu táo.

Bình luận

“Hì..” Nghe "ví dụ" này của Edwin, khoé miệng Edward hơi kéo lên một chút.

Bình luận

“Hì..” Nghe "ví dụ" này của Edwin, khoé miệng Edward hơi kéo lên một chút.

Bình luận

“Anh nói thật mà, tiền làm ra được thì cũng tiêu được chứ. Hơn nữa có những khoản tiền nên chi, thì anh sẽ thoải mái mà chi thôi, em không cần phải áy náy như vậy.” Ngữ điệu của Edwin có phần nghiêm túc hơn, anh nhìn thẳng vào mắt Edward mà nói.

Bình luận

“Anh nói thật mà, tiền làm ra được thì cũng tiêu được chứ. Hơn nữa có những khoản tiền nên chi, thì anh sẽ thoải mái mà chi thôi, em không cần phải áy náy như vậy.” Ngữ điệu của Edwin có phần nghiêm túc hơn, anh nhìn thẳng vào mắt Edward mà nói.

Bình luận

“Chi tiêu cho em cũng là khoản cần chi sao?” Edward hỏi ngược lại.

Bình luận

“Chi tiêu cho em cũng là khoản cần chi sao?” Edward hỏi ngược lại.

Bình luận

“Đúng vậy đó, chi tiêu cho mối quan hệ cũng rất cần thiết mà.” Edwin kiên nhẫn biện giải.

Bình luận

“Đúng vậy đó, chi tiêu cho mối quan hệ cũng rất cần thiết mà.” Edwin kiên nhẫn biện giải.

Bình luận

“Nhưng cũng không cần phải chi quá nhiều chứ? Anh đã mua điện thoại cho em rồi.” Edward vẫn còn cảm thấy áy náy.

Bình luận

“Nhưng cũng không cần phải chi quá nhiều chứ? Anh đã mua điện thoại cho em rồi.” Edward vẫn còn cảm thấy áy náy.

Bình luận

“Thì anh đã bảo là anh muốn mua cho em rồi mà, búp bê nhỏ. Thỉnh thoảng anh không thể tặng cho em cái gì đó sao?” Edwin đưa tay xoa trán bất lực. Hai người đã tranh luận rất nhiều lần về chuyện này, thậm chí đã có lần kết thúc trong không vui. Về lâu về dài, đây chính là một vết rạn nứt không hề nhỏ, vì thế Edwin vẫn luôn cố gắng thuyết phục Edward hiểu để cậu không cảm thấy ái ngại nữa.

Bình luận

“Thì anh đã bảo là anh muốn mua cho em rồi mà, búp bê nhỏ. Thỉnh thoảng anh không thể tặng cho em cái gì đó sao?” Edwin đưa tay xoa trán bất lực. Hai người đã tranh luận rất nhiều lần về chuyện này, thậm chí đã có lần kết thúc trong không vui. Về lâu về dài, đây chính là một vết rạn nứt không hề nhỏ, vì thế Edwin vẫn luôn cố gắng thuyết phục Edward hiểu để cậu không cảm thấy ái ngại nữa.

Bình luận

Edward im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng trả lời:

Bình luận

Edward im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng trả lời:

Bình luận

“Nhưng mà em vẫn thấy bất an thế nào ấy. Anh biết rồi còn gì.”

Bình luận

“Nhưng mà em vẫn thấy bất an thế nào ấy. Anh biết rồi còn gì.”

Bình luận

“Thôi nào bé yêu. Em một ngày nấu cho anh ba bữa, nguyên liệu tự mua, còn bỏ cả đống thời gian ra chế biến, trên đời này lấy đâu ra đầu bếp như thế đâu, nếu có thì chắc phải tốn kém không ít. Thế mà anh vẫn còn thoải mái tận hưởng này, chẳng bất an giống em gì cả. Em cứ thả lỏng đi được không? Để ý chuyện tiền bạc nhiều như vậy em không thấy mệt sao?” Edwin tiếp tục kiên trì làm công tác tư tưởng với Edward. Anh biết hoàn cảnh sống trước đó của anh và Edward khác nhau rất nhiều, nên thái độ với tiền bạc của cả hai cũng không giống, mà việc thuyết phục cậu cũng khó khăn hơn. Tuy nhiên, khó khăn thì khó khăn, nhưng anh vẫn cố gắng tìm cách phá bỏ rào cản trong lòng cậu, để Edward có thể thoải mái hơn về chuyện tiền nong.

Bình luận

“Thôi nào bé yêu. Em một ngày nấu cho anh ba bữa, nguyên liệu tự mua, còn bỏ cả đống thời gian ra chế biến, trên đời này lấy đâu ra đầu bếp như thế đâu, nếu có thì chắc phải tốn kém không ít. Thế mà anh vẫn còn thoải mái tận hưởng này, chẳng bất an giống em gì cả. Em cứ thả lỏng đi được không? Để ý chuyện tiền bạc nhiều như vậy em không thấy mệt sao?” Edwin tiếp tục kiên trì làm công tác tư tưởng với Edward. Anh biết hoàn cảnh sống trước đó của anh và Edward khác nhau rất nhiều, nên thái độ với tiền bạc của cả hai cũng không giống, mà việc thuyết phục cậu cũng khó khăn hơn. Tuy nhiên, khó khăn thì khó khăn, nhưng anh vẫn cố gắng tìm cách phá bỏ rào cản trong lòng cậu, để Edward có thể thoải mái hơn về chuyện tiền nong.

Bình luận

Nghe thấy câu nói này của Edwin, Edward lại im lặng một lúc, sau đó mới thấp giọng hỏi:

Bình luận

Nghe thấy câu nói này của Edwin, Edward lại im lặng một lúc, sau đó mới thấp giọng hỏi:

Bình luận

“Anh thấy em tính toán quá nhiều sao?”

Bình luận

“Anh thấy em tính toán quá nhiều sao?”

Bình luận

“Không phải thế,anh xin lỗi, ý anh chỉ là em cứng nhắc với nó quá, thật đấy. Sao em cứ tự bó mình vào mấy cái quy tắc linh tinh thế? Không phải chúng ta đang yêu nhau sao? Dành tiền cho đối phương thì có gì sai chứ? Anh biết thu nhập của chúng ta khác nhau, thói quen chi tiêu của chúng ta cũng khác nhau nhưng đó là trước đây, bây giờ anh và em đã ở với nhau rồi, chuyện tài chính cũng đã chia sẻ rồi. Mua đồ cho em cũng là chuyện đương nhiên.” Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, Edwin nói tiếp, “Nếu em vẫn cứ giữ khoảng cách trong chuyện tiền bạc như vậy, thật sự khiến anh rất khó xử, hơn nữa cũng khiến cho chúng ta cách nhau càng ngày càng xa.”

Bình luận

“Không phải thế,anh xin lỗi, ý anh chỉ là em cứng nhắc với nó quá, thật đấy. Sao em cứ tự bó mình vào mấy cái quy tắc linh tinh thế? Không phải chúng ta đang yêu nhau sao? Dành tiền cho đối phương thì có gì sai chứ? Anh biết thu nhập của chúng ta khác nhau, thói quen chi tiêu của chúng ta cũng khác nhau nhưng đó là trước đây, bây giờ anh và em đã ở với nhau rồi, chuyện tài chính cũng đã chia sẻ rồi. Mua đồ cho em cũng là chuyện đương nhiên.” Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, Edwin nói tiếp, “Nếu em vẫn cứ giữ khoảng cách trong chuyện tiền bạc như vậy, thật sự khiến anh rất khó xử, hơn nữa cũng khiến cho chúng ta cách nhau càng ngày càng xa.”

Bình luận

Edward không nói gì nữa, cậu quay sang chỗ khác, tránh đi ánh nhìn của Edwin, bàn tay cầm túi đồ hơi siết chặt lại. Thấy được điều đó, Edwin cúi nhẹ xuống, cẩn thận dò hỏi:

Bình luận

Edward không nói gì nữa, cậu quay sang chỗ khác, tránh đi ánh nhìn của Edwin, bàn tay cầm túi đồ hơi siết chặt lại. Thấy được điều đó, Edwin cúi nhẹ xuống, cẩn thận dò hỏi:

Bình luận

“Anh khiến em không vui sao?”

Bình luận

“Anh khiến em không vui sao?”

Bình luận

“Không, không phải, em không có nhỏ mọn như thế. Em chỉ muốn suy nghĩ chút thôi.” Edward ngay lập tức phủ nhận, “Thật sự không sao cả mà.”

Bình luận

“Không, không phải, em không có nhỏ mọn như thế. Em chỉ muốn suy nghĩ chút thôi.” Edward ngay lập tức phủ nhận, “Thật sự không sao cả mà.”

Bình luận

“Thế thì tốt rồi.” Edwin gật gù, quay ra hướng khác, hôm nay coi như tiến bộ thêm một chút chút.

Bình luận

“Thế thì tốt rồi.” Edwin gật gù, quay ra hướng khác, hôm nay coi như tiến bộ thêm một chút chút.

Bình luận

Edward khẽ chớp mắt, cậu nghiêng người về phía trước, cố gắng nhìn biểu cảm của Edwin mà phán đoán tâm trạng của anh. Sau khi xác định được không có vấn đề gì đáng ngại, Edwin chỉ đơn thuần là muốn tạm dừng chủ đề này lại, cậu thở phào, đứng thẳng người tiếp tục dạo bước.

Bình luận

Edward khẽ chớp mắt, cậu nghiêng người về phía trước, cố gắng nhìn biểu cảm của Edwin mà phán đoán tâm trạng của anh. Sau khi xác định được không có vấn đề gì đáng ngại, Edwin chỉ đơn thuần là muốn tạm dừng chủ đề này lại, cậu thở phào, đứng thẳng người tiếp tục dạo bước.

Bình luận

Cả quãng đường sau đó hai người không nói thêm với nhau điều gì mà im lặng chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Đường phố vắng vẻ không mấy người qua nên không ai bỏ tay ra khỏi tay người kia, cứ thế nắm tay nhau bước từng bước trên đường. 

Bình luận

Cả quãng đường sau đó hai người không nói thêm với nhau điều gì mà im lặng chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Đường phố vắng vẻ không mấy người qua nên không ai bỏ tay ra khỏi tay người kia, cứ thế nắm tay nhau bước từng bước trên đường. 

Bình luận

Bầu không khí xung quanh hai người như lắng xuống bởi sự im lặng, và mọi chuyện sẽ cứ tiếp diễn như vậy nếu không có một mùi hương đầy quyến rũ với dạ dày phảng phất bay đến. Mùi hương đó bắt nguồn từ quán đồ ăn vặt nho nhỏ ở cuối đường.

Bình luận

Bầu không khí xung quanh hai người như lắng xuống bởi sự im lặng, và mọi chuyện sẽ cứ tiếp diễn như vậy nếu không có một mùi hương đầy quyến rũ với dạ dày phảng phất bay đến. Mùi hương đó bắt nguồn từ quán đồ ăn vặt nho nhỏ ở cuối đường.

Bình luận

“Không ngờ ở đây cũng có bán kiểu đồ ăn vặt như thế này.” Edwin tỏ vẻ hứng thú.

Bình luận

“Không ngờ ở đây cũng có bán kiểu đồ ăn vặt như thế này.” Edwin tỏ vẻ hứng thú.

Bình luận

“Anh muốn thử một chút không?” Edward thấy vậy thì gợi ý.

Bình luận

“Anh muốn thử một chút không?” Edward thấy vậy thì gợi ý.

Bình luận

“Anh có chứ, còn em?”

Bình luận

“Anh có chứ, còn em?”

Bình luận

“Em cũng vậy.”

Bình luận

“Em cũng vậy.”

Bình luận

Quán đồ ăn vặt kia có mặt bằng không rộng lắm, tường sơn màu đỏ, dán những tấm áp phích quảng cáo rực rỡ. Bảng tên quán được treo ngay ngắn, một tấm viết tên quán bằng tiếng Anh, một tấm viết bằng tiếng Nhật nhỏ hơn treo ở dưới. Ở ngay trước cửa, hướng ra đường là quầy đồ ăn. Một ông lão chừng bảy mươi tuổi có lẽ phụ trách chế biến đồ ăn, và một bà lão, đoán chừng là vợ ông, ngồi ở quầy thu ngân, trước còn có một xấp bao và túi để đóng gói thức ăn.

Bình luận

Quán đồ ăn vặt kia có mặt bằng không rộng lắm, tường sơn màu đỏ, dán những tấm áp phích quảng cáo rực rỡ. Bảng tên quán được treo ngay ngắn, một tấm viết tên quán bằng tiếng Anh, một tấm viết bằng tiếng Nhật nhỏ hơn treo ở dưới. Ở ngay trước cửa, hướng ra đường là quầy đồ ăn. Một ông lão chừng bảy mươi tuổi có lẽ phụ trách chế biến đồ ăn, và một bà lão, đoán chừng là vợ ông, ngồi ở quầy thu ngân, trước còn có một xấp bao và túi để đóng gói thức ăn.

Bình luận

Edwin và Edward bước đến trước cửa hàng, bà lão đang gảy bàn tính tính toán gì đó liền ngẩng đầu lên, tươi cười hỏi:

Bình luận

Edwin và Edward bước đến trước cửa hàng, bà lão đang gảy bàn tính tính toán gì đó liền ngẩng đầu lên, tươi cười hỏi:

Bình luận

“Hai cậu bé, tới mua đồ ăn hả?”

Bình luận

“Hai cậu bé, tới mua đồ ăn hả?”

Bình luận

“Vâng.” Edward nhìn những nếp nhăn in trên khuôn mặt tươi tắn đến sáng chói kia, bất giác cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cậu dịu giọng trả lời, bước đến gần quầy và nhìn vào thực đơn, “Đồ ăn ở đây đa dạng ghê, Edwin nhỉ.”

Bình luận

“Vâng.” Edward nhìn những nếp nhăn in trên khuôn mặt tươi tắn đến sáng chói kia, bất giác cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cậu dịu giọng trả lời, bước đến gần quầy và nhìn vào thực đơn, “Đồ ăn ở đây đa dạng ghê, Edwin nhỉ.”

Bình luận

Edwin cũng bước đến trước quầy, nhìn xuống:

Bình luận

Edwin cũng bước đến trước quầy, nhìn xuống:

Bình luận

“Em muốn ăn gì? “

Bình luận

“Em muốn ăn gì? “

Bình luận

-Có phô mai chiên này, bánh bạch tuộc viên nhân phô mai này có gà viên chiên nữa.” Edward chỉ mấy món cậu ăn được.

Bình luận

-Có phô mai chiên này, bánh bạch tuộc viên nhân phô mai này có gà viên chiên nữa.” Edward chỉ mấy món cậu ăn được.

Bình luận

“Takoyaki nhân phô mai thì gọi là yaki thôi, có tako đâu.” Edwin mỉm cười, cúi xuống thêm một chút để chọn món, “Cho cháu cá viên, mực viên, tôm và gà nữa. Mỗi loại một viên ạ”

Bình luận

“Takoyaki nhân phô mai thì gọi là yaki thôi, có tako đâu.” Edwin mỉm cười, cúi xuống thêm một chút để chọn món, “Cho cháu cá viên, mực viên, tôm và gà nữa. Mỗi loại một viên ạ”

Bình luận

“Ăn trên đường hả nhóc?” Ông lão ngồi bên cạnh nhanh chóng thả những viên cá, tôm, mực và gà xuống chảo dầu, “Còn cậu bạn kia ăn gì?” Ông quay sang hỏi Edward.

Bình luận

“Ăn trên đường hả nhóc?” Ông lão ngồi bên cạnh nhanh chóng thả những viên cá, tôm, mực và gà xuống chảo dầu, “Còn cậu bạn kia ăn gì?” Ông quay sang hỏi Edward.

Bình luận

“Gà viên, phô mai và.. “ Edward lẩm nhẩm chọn món.

Bình luận

“Gà viên, phô mai và.. “ Edward lẩm nhẩm chọn món.

Bình luận

“Ăn gà để thành búp bê nhỏ có sẹo lồi sao bé yêu, bây giờ em chỉ ăn được phô mai với xúc xích thôi. Còn có thịt nướng nữa.” Edwin ngắt lời.

Bình luận

“Ăn gà để thành búp bê nhỏ có sẹo lồi sao bé yêu, bây giờ em chỉ ăn được phô mai với xúc xích thôi. Còn có thịt nướng nữa.” Edwin ngắt lời.

Bình luận

“Bạn trai cháu nói đúng đó, vết thương đang đóng vảy thì không ăn được thịt gà đâu.” Bà lão nhìn Edward và Edwin, miệng cười tủm tỉm, “Vậy ăn phô mai chiên, xúc xích và thịt nướng vậy nhé.” Nhận được cái gật đầu từ Edward, bà gọi ông lão, “Ông nó à, làm một phô mai chiên, xúc xích và thịt nướng đi.”

Bình luận

“Bạn trai cháu nói đúng đó, vết thương đang đóng vảy thì không ăn được thịt gà đâu.” Bà lão nhìn Edward và Edwin, miệng cười tủm tỉm, “Vậy ăn phô mai chiên, xúc xích và thịt nướng vậy nhé.” Nhận được cái gật đầu từ Edward, bà gọi ông lão, “Ông nó à, làm một phô mai chiên, xúc xích và thịt nướng đi.”

Bình luận

Trong lúc chờ đồ ăn, Edwin bắt chuyện với bà lão:

Bình luận

Trong lúc chờ đồ ăn, Edwin bắt chuyện với bà lão:

Bình luận

“Sao bà lại quyết định mở quán ở nơi này thế? Ở quê nhà vẫn thuận lợi hơn mà.”

Bình luận

“Sao bà lại quyết định mở quán ở nơi này thế? Ở quê nhà vẫn thuận lợi hơn mà.”

Bình luận

“À, bọn tôi định cư ở đây lâu rồi, còn quán thì mấy năm nay mới mở. Về hưu không có chuyện gì làm chán lắm.” Bà lão nhún vai, nhiệt tình giải đáp.

Bình luận

“À, bọn tôi định cư ở đây lâu rồi, còn quán thì mấy năm nay mới mở. Về hưu không có chuyện gì làm chán lắm.” Bà lão nhún vai, nhiệt tình giải đáp.

Bình luận

“Cháu tưởng khi về già rồi đa phần mọi người sẽ đi du lịch nghỉ dưỡng hay khám phá những chỗ mà lúc còn trẻ không có dịp đi chứ.” Edward cũng góp chuyện cùng với hai người.

Bình luận

“Cháu tưởng khi về già rồi đa phần mọi người sẽ đi du lịch nghỉ dưỡng hay khám phá những chỗ mà lúc còn trẻ không có dịp đi chứ.” Edward cũng góp chuyện cùng với hai người.

Bình luận

“Cũng có đi loanh quanh một chút, nhưng mà hết chỗ để đi rồi nên bọn tôi mới mở quán đấy.” Bà lão cười tủm tỉm, “Thực ra ban đầu tôi muốn mở quán mì, nhưng bàn đi tính lại lại đổi sang bán đồ ăn vặt, cũng do ngày xưa chúng tôi quen nhau ở quán ăn vặt mà.”

Bình luận

“Cũng có đi loanh quanh một chút, nhưng mà hết chỗ để đi rồi nên bọn tôi mới mở quán đấy.” Bà lão cười tủm tỉm, “Thực ra ban đầu tôi muốn mở quán mì, nhưng bàn đi tính lại lại đổi sang bán đồ ăn vặt, cũng do ngày xưa chúng tôi quen nhau ở quán ăn vặt mà.”

Bình luận

“Thật ạ?” Edward trố mắt.

Bình luận

“Thật ạ?” Edward trố mắt.

Bình luận

“Ừ, đúng vậy, thời cả hai còn là sinh viên, bà ấy làm thêm ở quán này, còn tôi thì đi ngang qua. Ngay lần đầu gặp, tôi đã bị hút hồn rồi.” Ông lão trả lời thay, ánh mắt ông hướng về vợ, trong mắt đong đầy kỷ niệm.

Bình luận

“Ừ, đúng vậy, thời cả hai còn là sinh viên, bà ấy làm thêm ở quán này, còn tôi thì đi ngang qua. Ngay lần đầu gặp, tôi đã bị hút hồn rồi.” Ông lão trả lời thay, ánh mắt ông hướng về vợ, trong mắt đong đầy kỷ niệm.

Bình luận

“Cái ông này, nhanh vớt đồ lên đi, già đầu rồi mà cứ thích kể lể lung tung.” Bà lão ngắt lời, giục ông nhanh tay, nhưng Edwin và Edward nhận ra được ánh mắt bà dịu dàng và yêu thương vô cùng.

Bình luận

“Cái ông này, nhanh vớt đồ lên đi, già đầu rồi mà cứ thích kể lể lung tung.” Bà lão ngắt lời, giục ông nhanh tay, nhưng Edwin và Edward nhận ra được ánh mắt bà dịu dàng và yêu thương vô cùng.

Bình luận

Khung cảnh ấm áp trước mặt khiến Edward vô thức nhớ đến ông Edgar và bà Louise. Edwin cũng không ngoại lệ, anh siết quai túi trong tay, cắn môi kìm nén những cảm xúc khó gọi tên.

Bình luận

Khung cảnh ấm áp trước mặt khiến Edward vô thức nhớ đến ông Edgar và bà Louise. Edwin cũng không ngoại lệ, anh siết quai túi trong tay, cắn môi kìm nén những cảm xúc khó gọi tên.

Bình luận

“Hai bác lãng mạn quá ạ.” Edwin khẽ mỉm cười, “À đúng rồi, cháu có một người bạn cũng quê ở Osaka như ông bà, mấy năm nay không về nhà rồi, để khi nào cháu giới thiệu cho quán này để anh ấy ăn cho bớt nhớ quê.”

Bình luận

“Hai bác lãng mạn quá ạ.” Edwin khẽ mỉm cười, “À đúng rồi, cháu có một người bạn cũng quê ở Osaka như ông bà, mấy năm nay không về nhà rồi, để khi nào cháu giới thiệu cho quán này để anh ấy ăn cho bớt nhớ quê.”

Bình luận

“Cảm ơn cháu nhé, mà, sao cháu biết ông bà ở Osaka thế?” Gói đồ ăn vào hai chiếc túi giấy, bà lão đưa cho Edwin.

Bình luận

“Cảm ơn cháu nhé, mà, sao cháu biết ông bà ở Osaka thế?” Gói đồ ăn vào hai chiếc túi giấy, bà lão đưa cho Edwin.

Bình luận

“Thì nghe khẩu âm đó ạ. Giọng của ông bà đặc sệt giọng Osaka nên cháu đoán thế.” Edwin nhận lấy túi đồ ăn, mỉm cười trả lời, “Định cư ở đây lâu rồi mà vẫn giữ được giọng nói như vậy, có lẽ ông bà yêu quê hương rất nhiều.”

Bình luận

“Thì nghe khẩu âm đó ạ. Giọng của ông bà đặc sệt giọng Osaka nên cháu đoán thế.” Edwin nhận lấy túi đồ ăn, mỉm cười trả lời, “Định cư ở đây lâu rồi mà vẫn giữ được giọng nói như vậy, có lẽ ông bà yêu quê hương rất nhiều.”

Bình luận

“Ai mà chẳng không yêu nước chứ. - Bà lão nở một nụ cười hài lòng.”

Bình luận

“Ai mà chẳng không yêu nước chứ. - Bà lão nở một nụ cười hài lòng.”

Bình luận

Cầm lấy túi trong tay, Edwin và Edward chào hai vợ chồng chủ quán để đi tiếp. Thốt ra lời chào rồi, Edwin có chút ngắc ngứ. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, quyết định nói nốt:

Bình luận

Cầm lấy túi trong tay, Edwin và Edward chào hai vợ chồng chủ quán để đi tiếp. Thốt ra lời chào rồi, Edwin có chút ngắc ngứ. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, quyết định nói nốt:

Bình luận

“Nghe hơi kỳ quặc nhưng cháu thực sự hy vọng ông bà được vui vẻ hạnh phúc, có thể nắm tay nhau đi hết đường nhé.”

Bình luận

“Nghe hơi kỳ quặc nhưng cháu thực sự hy vọng ông bà được vui vẻ hạnh phúc, có thể nắm tay nhau đi hết đường nhé.”

Bình luận

Vì không phải ai cũng được như vậy. Tuy nhiên, Edwin không nói ra câu này.

Bình luận

Vì không phải ai cũng được như vậy. Tuy nhiên, Edwin không nói ra câu này.

Bình luận

"....."

Bình luận

"....."

Bình luận

Nhìn theo bóng Edward và Edwin đi xa dần, bà lão nói khẽ:

Bình luận

Nhìn theo bóng Edward và Edwin đi xa dần, bà lão nói khẽ:

Bình luận

“Ông có cảm thấy tâm trạng của cậu nhóc cao cao kia rất lạ không?”

Bình luận

“Ông có cảm thấy tâm trạng của cậu nhóc cao cao kia rất lạ không?”

Bình luận

“Có một chút, chắc có chuyện gì đó không thể nói ra rồi.” Ông lão nhún vai.

Bình luận

“Có một chút, chắc có chuyện gì đó không thể nói ra rồi.” Ông lão nhún vai.


Truyện tương tự

Bình luận